Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 274: Chương 274




“Mân Mân, em không cần phải xin lỗi tôi, tôi đã biết hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, là Lạc ép em.” Chính Vũ đặt chén cafe xuống, nói hết những việc mà hắn đã điều tra được.

Khi hắn nhận được điện thoại nặc danh, đối phương là phụ nữ, nói Mân Mân luôn lén lút cùng Lạc quan hệ, lúc ấy hắn không tin, cho rằng đối phương là có ý hại nàng.

Mãi cho đến buổi tối hôm đó, hắn lại nhận được điện thoại của người phụ nữ kia, đối phương nói là em họ của Mân Mân, muốn mời hắn xem trò hay, để hắn thấy rõ Mân Mân là loại người gì.

Hắn vốn không định đi, kết quả ma xui quỷ thế nào hắn lại vẫn lái xe đi, đến bãi đỗ xe, hắn nhìn thấy một người phụ nữ đanh đá đang đánh Mân Mân, hắn vừa định xông lên cứu nàng, không ngờ là từ bãi đỗ xe một bóng người đã chạy tới làm hắn chấn động.

Có lẽ là Lạc trùng hợp đi qua đây, hắn đã tự an ủi chính mình như vậy, nhưng khi hắn thấy Lạc cứu Mân Mân, dang tay che chở ôm lấy nàng, ánh mắt và ngữ khí lại ôn nhu đến vậy, hi vọng cuối cùng của hắn cũng biến mất. Sau đó, hắn lại nghe thấy Lạc cảnh cáo Lăng Chính Đào không được tiết lộ chuyện này, hắn mới hoàn toàn hiểu được, thì ra Lạc và Mân Mân đã sớm ở bên nhau…

Sau cùng lại bị Mân Mân thoáng nhìn thấy, hắn rất nhanh đã trốn đi, ra khỏi bãi đỗ xe, trong đầu hắn chỉ còn lại hoàn toàn là hình ảnh Lạc nhẹ nhàng lo lắng ôm lấy Mân Mân, suốt một đêm không ngủ, hắn tự nói với chính mình, có lẽ Mân Mân gạt hắn cũng chỉ là vì không muốn tổn thương hắn, nếu nàng muốn ở bên Lạc, hắn sẽ thành toàn cho bọn họ. Dù sao yêu một người cũng không nhất định phải được ở bên người đó, có khi chỉ cần thành toàn cho người ấy, nhìn người ấy hạnh phúc, trong lòng cũng sẽ hạnh phúc.

Hắn liên tục tự nhắc nhở chính bản thân mình như vậy, sau đó lập tức đặt vé máy bay trở về Hàn Quốc.

Chớp mắt hắn tiếp nhận sản nghiệp của gia đình, công việc bắt đầu trở nên lu bù, nhưng bận rộn cả một ngày cũng không làm cho hắn nguôi ngoai được nỗi đau khổ dày vò trong tận sâu tâm can.

Hắn không thể quên hắn đã đợi nàng suốt năm năm, cũng yêu nàng năm năm, hắn càng không thể quên khi mới về nước tình cảnh lần đầu tiên gặp nàng trong xe taxi, nàng vừa tỉnh ngủ, tóc còn đang rối bù, khi hắn gọi nàng là bà cô lôi thôi, nàng thở phì phì lườm hắn, không chút yếu thế phản bác hắn……

Những chuyện đó đều đã khắc thật sâu trong lòng hắn…. Hắn đã sớm vẽ ra một tương lai hạnh phúc ở bên nàng, làm cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất…. hắn không thể không có nàng!

Cho dù nàng không thích hắn, muốn ở bên Lạc, ít nhất hắn cũng muốn nghe chính miệng nàng nói chứ không phải hèn nhát trốn về Hàn Quốc như thế này…

Cho nên, hắn đã trở lại, hắn muốn đánh cược lần cuối, cho dù hắn có thế sẽ bị tổn thương, có thể sẽ rất đau, nhưng ít nhất hắn cũng đã cố gắng đến cùng, hắn sẽ không hối hận…

Nhưng khi tối qua về nước hắn đọc tài liệu điều tra, hắn đã tức giận, thì ra Mân Mân và Lạc không phải như hắn tưởng tượng, Mân Mân hoàn toàn là người bị hại, là Lạc dùng thủ đoạn ép nàng… Mọi chuyện đều do Lạc sắp đặt…

Nàng mím môi không nói gì, cúi đầu, thì ra Chính Vũ đã biết tất cả, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống. Chính Vũ chắc chắn sẽ xem thường nàng, là do nàng, do nàng đã lừa gạt hắn và Chỉ Dao, bí mật làm tình nhân của Doãn Lạc Hàn……

“Tôi……”

“Em……”

Hai người đồng thời mở miệng, nàng cắn nhẹ môi “Cậu nói trước đi…”

Chính Vũ nắm chặt tay lại, gương mặt tuấn tú tràn ngập lửa giận “Mân Mân, lẽ ra em nên nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết……”

Nàng lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng “Chính Vũ, những chuyện đã qua tôi không muốn nghĩ thêm nữa, tóm lại, từ giờ trở đi tôi và hắn sẽ không có quan hệ gì nữa, tôi đã quyết định sẽ rời xa hắn.”

“Em có kế hoạch gì rồi? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em.” Hắn nóng vội cầm chặt tay của nàng, không cẩn thận chạm vào chén cafe làm chén rơi vỡ xuống đất, cũng may café đã uống hết, bồi bàn nhanh chóng tới dọn dẹp.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Chính Vũ, lắc đầu cự tuyệt .“Cậu đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi không muốn nợ cậu thêm nữa, chuyện này tôi đã có cách giải quyết.”

“Mân Mân, tôi và em mà còn khách khí như vậy sao? Em nói sẽ rời xa Lạc, vậy em định ở đâu? Biệt thự của tôi còn trống rất nhiều, em tới chỗ tôi đi.”

Hắn khẩu khí cường ngạnh đầy khí phách, nàng nao nao, chợt nhận ra hắn đã không còn là Kim Chính Vũ tính tình trẻ con của ngày trước. Xem ra thương trường đã dần dần gọt dũa hắn, khiến hắn ngày càng giống một doanh nhân thành đạt khí chất trầm ổn.

Nàng do dự vài giây, cuối cùng vẫn là cự tuyệt hắn “Không, Chính Vũ, cám ơn ý tốt của cậu, tôi đã có nơi muốn tới, cam đoan hắn sẽ không thể tìm thấy tôi.”

“Mân Mân, em lúc nào cũng cố chấp như vậy.” Chính Vũ thở dài, giống như hết cách với nàng “Tôi cũng không ép em tới nhà tôi ở, nhưng em nói cho tôi biết, em định đi đâu? Đây là điều kiện duy nhất của tôi.”

Nàng xoay xoay chén cafe, cúi đầu nói “Tôi sẽ đến ở nhà cha nuôi.”

Chính Vũ nhướn mày, trên mặt đầy thần sắc ngạc nhiên “Không phải trừ chú ra, em không có người thân nào khác sao? Từ lúc nào em đã nhận cha nuôi vậy?”

“Ừm… vừa nhận mấy tháng trước, ông ấy cũng rất yêu thương tôi, đã đề nghị tôi đến chăm sóc ông ấy.” Nàng lập lờ, Chính Vũ kế thừa sản nghiệp ở Hàn Quốc, chắc hẳn cũng sẽ mau trở về Hàn Quốc, cho nên nàng cũng không muốn nói cho Chính Vũ biết kì thật cha nuôi của nàng chính là cậu của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.