Edit by CeCe
Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com
“Cheers!” Cô chạm ly, nhấp một ngụm rượu…. Mùi vị ngọt ngào của rượu lan tỏa trong miệng cô, tràn đầy cả trong lòng cô….
Cô đặt ly rượu xuống bàn, thừa lúc hắn đang vui vẻ,
quyết định nói “Hàn, tào soạn phái em ngày mai đi Luân Đôn công tác. Đó
là một cơ hội rất tốt, em muốn đi.”
Đồng thời, cô đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, thầm
nói với chính mình: mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cô vẫn phải đi Luân
Đôn!
Hắn không hề chớp mắt nhìn cô, đôi môi nhếch lên, ngón
tay thon dài lay nhẹ ly rượu trong tay làm chất lỏng màu hồng đó quay
vài vòng quyến rũ.
“Anh không đồng ý sao?” Cô lo lắng, vẫn là để ý đến cảm giác của hắn.
“Anh có đồng ý hay không thì em cũng vẫn đi mà, không
phải sao?” Hắn đặt cái ly xuống mặt bàn, nghiêm giọng “Em quyết định rồi mới nói cho anh biết.”
“Không phải… cấp trên vừa mới nói cho em biết chiều nay… Trác nói đây là một cơ hội rất tốt, không phải ai cũng may mắn……”
Hắn cười lạnh lùng “Lại là anh ta! Từ lúc anh đón em tan tầm đến giờ, em cứ luôn miệng nhắc đến anh ta. Lần này cũng là anh ta
cổ động em đi nữa, hai người đã hẹn nhau mai sẽ cùng bay phải không?”
Thấy hắn xanh mặt, còn nói giọng ghen tuông như vậy, cô
không khỏi bật cười “Hàn, anh vẫn còn ghen sao? Trác đối với em chỉ đơn
giản là một người anh trai mà em rất yêu mến, đương nhiên không thể bằng anh rồi.”
“Em nói thật chứ?” Hắn cố nén nhưng vẫn không giấu được
nụ cười trên môi, ngữ khí cũng dịu lại, đôi mắt lóe lên một ánh sáng
tinh nghịch “Em lại đây!”
Người hầu đã lui xuống hết từ bao giờ rồi, vì vậy cô
ngoan ngoãn chạy qua, xấu hổ nghĩ có lẽ phải hôn hắn một cái bồi thường, nịnh hắn một chút, có như vậy mấy ngày tới mới có thể an tâm đi Luân
Đôn công tác được.
Quả nhiên, cô vừa đi đến bên cạnh hắn, hắn ngẩng mặt, không nói gì chỉ chỉ vào miệng mình, chuẩn bị sẵn tư thế.
Cô mím môi cười cúi xuống hôn “chụt” vào môi hắn một cái, sau đó đứng thẳng dậy “Được chưa? Đừng giận nữa nha.”
“Đương nhiên chưa đủ.” Hắn kéo cô cúi xuống ngậm chặt
lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Hai tay cô đặt trên vai hắn, ngượng ngùng
đáp lại sự cuồng nhiệt của hắn. Cô bị hôn đến mệt, xụi lơ trong lòng hắn để mặc hắn triền miên.
“Huyên, anh sẽ ăn em.” Hắn vừa hôn cô vừa bỡn cợt nói, ngay sau đó, cả người cô đã bị hắn ôm lấy đi lên lầu.
Cô ngây người trong lòng hắn, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô mới bừng tỉnh giãy ra “Hàn, đừng… mình còn chưa tắm.”
“Không sao.” Hắn khàn khàn trả lời, bàn tay không an phận luồn vào trong áo cô nghịch ngợm.
Hắn đặt cô trên giường, vừa buông lỏng tay, cô vội dịch đến góc giường “Em… em còn chưa sắp hành lý……”
“Chút nữa rồi nói… Tiện thì sắp luôn hành lý cho anh
nữa.” Hắn cúi đầu cười cô trốn tránh như thỏ non, nhoài người kéo cô vào trong lòng.
Hắn có ý gì? Cô còn chưa kịp hỏi đã bị hắn kéo áo cô lột qua đầu, lại kéo váy của cô xuống, hít sâu một hơi tận hưởng mùi thơm
đặc biệt trên người cô, sau đó lại cắn mút vành tai mềm nhỏ của cô, đôi
môi nóng bỏng phối hợp hài hòa với đôi tay bắt đầu công kích mãnh liệt
trên cơ thể cô.
Dục vọng của hắn xuyên qua nơi mềm mại chặt kín của cô.
Cô thoáng chốc có cảm giác như bay lên tận mây xanh, không tự chủ được
rên lên những tiếng quyến rũ. Hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi đáng yêu của cô “Huyên, nói em yêu anh đi!”
Mồ hôi dày đặc trên làn da trắng mịn như tuyết của cô.
Cô dưới thân hắn càng thêm mảnh mai vô lực, nhẹ nhàng nói “Ưm…… Hàn……
Em… em yêu anh!”
“Anh cũng yêu em!” Hắn vui sướng đáp lại, càng chuyển
động mạnh mẽ trong cơ thể cô. Hắn yêu cô. Hắn muốn ở bên cô vạn vạn vạn
kiếp…
Không biết bao lâu sao, cô nhắm mắt lại nằm trong lòng
hắn thở hổn hển. Hắn ôm lấy cô xoa xoa nhẹ ở lưng cô, hôn lên trán cô
“Em đi Luân Đôn mấy ngày?”
“4 ngày 4 đêm.” Khoang mũi cô tràn đầy mùi nam tính của
hắn. Cô cảm thấy trong lòng mình lúc này đang vô cùng mâu thuẫn. Cảm
giác có lỗi càng lúc càng bị sự ngọt ngào của hắn hòa tan, thậm chí cô
còn đang ích kỉ muốn ở lại bên hắn.
“Bốn ngày xa nhau… Em phải bồi thường cho anh, phải cho
anh ăn thật no……” Hắn vừa cười vừa nói, bàn tay lại di chuyển trên người cô.
Cô vặn vẹo người trèo xuống giường, bối rối nói “Em… em đi tắm……”
“Anh và em cùng tắm không phải tốt hơn sao?” Giọng hắn đầy mùi vị trêu đùa.
“Không cần! Không cần đâu….” Cô cả kinh liên tục xua
tay, cảm giác được đôi mắt rực lửa cửa hắn đang nhìn chằm chằm mình, e
lệ ôm ngực chạy thẳng vào phòng tắm.
Nước ấm cọ rửa đi một chút dấu vết của cuộc ân ái. Cô
với chiếc khăn lau người, đột nhiên nhớ tới hắn nói cũng phải sắp xếp
hành lý, trong lòng cô nóng lên. Không lẽ hắn cũng muốn đi Luân Đôn?
Cô lau lau mái tóc ướt đi ra khỏi phòng tắm, đã không còn thấy hắn trên giường nữa.
Chắc là hắn trở về phòng tắm rửa rồi. Cô nghĩ vậy, ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa đóng chặt, chắc mẩm hắn sẽ không kịp quay
lại, mở ngăn kéo tủ lấy ra một viên thuốc, vừa định thả vào miệng, sau
lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng nói lạnh lùng âm trầm “Em uống cái gì vậy?”