Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
“Không sao, em có phải trẻ con đâu mà ngã….” Cô cúi đầu
nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô mua khi đi dạo phố ở Luân Đôn – đôi
giày mà cô cực kì thích.
Hắn trừng mắt nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô, dùng
giọng quyết đoán ra lệnh “Không được! Từ ngày mai em không được đi giày
cao nữa.”
“Tại sao?” Cô lập tức ngẩng đầu, không phục kêu to “Anh quá đáng vừa thôi chứ, em đi giày gì anh cũng muốn quản sao?”
Có lẽ hắn tự thấy mình đã hơi nặng lời với cô nên hạ
giọng “Huyên, em đừng đi giày cao nữa. Mình về nhà thôi, cơm nước xong
anh với em đi mua vài đôi giày bệt.”
“Không cần. Anh là đồ đáng ghét, không để ý đến anh nữa.” Cô trừng hắn một cái, xoay người mở cửa xe muốn bước ra ngoài.
Hắn vội kéo cô lại, thì thào bên tai cô “Huyên, nghe lời anh đi… Anh chỉ muốn tốt cho hai mẹ c……” Hắn nói đến đây thì chợt ngưng bặt.
“Gì? Anh nói gì vậy? Hai gì á?” Cô khó hiểu quay đầu
nhìn hắn. Hắn nhân lúc cô đang lơ đễnh thì kéo hẳn cô vào trong xe,
nhanh tay đóng cửa xe lại.
“Anh nói nhầm thôi.” Hắn chỉ nói như vậy rồi khởi động xe.
Cô chu môi nói “Tóm lại em mặc kệ anh! Anh không thể vô duyên vô cớ bắt em không được đi giày cao gót được!”
Mọi người nói phụ nữ có thai dễ kích động đúng là không
sai! Hắn cười nhẹ , tay trái giữ vô lăng, tay phải tìm lấy tay cô, nắm
chặt “Huyên, chúng mình đã xa nhau bốn ngày rồi, đừng giận nữa được
không?”
“Không phải là tại anh tự dưng cấm em đi giày cao gót
sao? Là lỗi của anh đó!” Kỳ thật cô cũng không định xuống xe mà chỉ giả
vờ để dọa hắn thôi. Bốn ngày ở Luân Đôn xa lạ đối với cô chẳng khác nào
bốn mươi năm đằng đẵng. Mặc dù mỗi buổi tối hắn vẫn gọi điện thoại quốc
tế cho cô nhưng không có hắn ở bên, cô vẫn luôn có cảm giác như trái tim bị thiếu mất một khối, yêu thương nhung nhớ không gì so sánh được…
“Được, được rồi, là do anh không đúng, đừng tức giận nữa…” Hắn lại cười, nâng tay cô tới trước mặt rồi cúi đầu hôn nhẹ.
“Thôi được rồi, tha cho anh!” Cô cũng bật cười, rút tay lại “Tập trung lái xe đi, ăn xong còn phải đưa em về tòa soạn đó.”
Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi quay sang hỏi cô “Không phải một giờ sao? Kịp!”
Cô gật gật đầu “Ừm một giờ, nhưng mà em định tới sớm một chút. Em vừa lên chức Chủ biên, còn nhiều việc chưa quen, phải cố gắng
mới được.”
“Ừm… xem ra em yêu của anh còn bận hơn cả anh nữa.” Hắn nhìn cô, ánh mắt tràn ngập yêu chiều “Trưa nay ăn bít tết nhé?”
“Vâng, thế nào cũng được.” Cô gật gật đầu, đột nhiên
nhìn thấy trước mặt một dáng người quen thuộc. Sao có thể? Cô nhìn chằm chằm người đó, cho đến khi xe đến gần mới nhận ra thì ra là cô nhìn
nhầm.
Cô thở dài một hơi, cảm thấy đầu óc mình đúng là có vấn đề. Làm sao cô có thể nhìn nhầm người đó là bố được chứ?
“Làm sao mà cứ lắc lắc rồi lại gật gật thế? Em đang nghĩ gì vậy?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm của hắn.
“Không có gì….” Cô quay đầu sang mỉm cười với hắn một
cái, nhưng trong lòng vẫn không vơi sự buồn phiền. Dường như đã lâu lắm
rồi cô không đi thăm bố… Thật ra cô vẫn luôn muốn đến thăm ông, nhưng cô lại sợ ông hỏi cô chuyện về Doãn gia giống như lần trước… Cô vẫn còn
nhớ, lần đó cô đã đồng ý với bố rằng sẽ không qua lại với người nhà họ
Doãn nữa, lúc đó cô còn chưa thực sự hiểu vì sao bố lại muốn như vậy,
nhưng giờ xem ra cô cũng đã hiểu được đôi chút… nguyên nhân có lẽ là do
chuyện năm đó…
Chỉ có điều cô vẫn không hiểu… nếu thực sự bố đã giết vợ của bố nuôi, nhắc đến Doãn gia bố phải có thái độ ăn năn hay hối hận gì đó mới đúng chứ, vì sao ngược lại lại còn hận người nhà họ Doãn đến như vậy?
Cô lại trầm tư suy nghĩ, cho đến khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, cô mới hồi phục lại tinh thần.
“Huyên, hôm nay… em làm sao vậy?” Doãn Lạc Hàn nhíu mày, cúi người đặt lòng bàn tay úp vào trán cô “Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Nếu cảm thấy mệt hay như thế nào phải nói ngay cho anh biết, biết không?”
“Không sao, em khỏe lắm.” Cô đưa hai tay lên nắm lấy bàn tay to lớn của hắn đang đặt trên trán mình, cố cong miệng cười một cái
với hắn nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
Cô hít sâu một hơi, quyết định phải làm rõ chuyện này, nếu không cứ để lâu trong lòng thật sự khiến cô bí bách muốn chết.
“Hàn, bố nuôi xuất viện chưa?” Cô nắm tay hắn, cùng hắn thong dong bước vào đại sảnh của nhà hàng sang trọng.
Bồi bàn đưa họ tới một bàn đã đặt trước. Doãn Lạc kéo
ghế cho cô, sau đó ngồi trên chiếc ghế đối diện, âm trầm nói “Ngày mai
ông ấy mới xuất viện.”
“Vậy tan tầm hôm nay anh với em đi thăm bố nhé.” Cô đăm
chiêu nhìn mặt bàn. Cô muốn biết đáp án của tất cả những chuyện này. Lần trước bố nuôi đang nói đến chuyện bố cô và mẹ Doãn Lạc Hàn thì ngừng
lại, trực giác nói cho cô rằng đó chính là mấu chốt của câu chuyện.
Bọn họ vừa ngồi xuống không lâu thì bít tết hấp dẫn được đưa lên. Cô vừa cầm lấy dao nĩa thì cảm giác bụng cuồn cuộn, và rồi như có cái gì đó dâng lên yết hầu cô, cô bản năng che miệng, quay mặt sang
hướng khác.
“Làm sao vậy?” Doãn Lạc Hàn nhận ra hành động của cô, dừng tay đang chuẩn bị cắt bít tết lại “Em khó chịu ở đâu sao?”
“Em……” Cô quay đầu về phía hắn vừa định nói thì mùi vị
của bít tết lại chui vào trong mũi, khiến cô có cảm giác ghê ghê cổ. Cô
vội bịt chặt mũi miệng, cuống quýt đứng dậy “Em… em phải… đi toilet một
chút!”
Doãn Lạc Hàn hơi nhíu mày nhìn cô chạy về phía toilet,
cảm thấy lo lắng và đau lòng, hắn đặt chiếc khăn ăn lên bàn ăn, đứng dậy chạy theo cô.
Mân Huyên chạy một mạch vào trong toilet, cố đè nén cảm
giác buồn nôn, ghé đầu vào bồn cầu nhưng nôn khan nửa ngày cũng không
nôn ra được chút gì.
Cô nhìn chính mình trong gương… chẳng lẽ cô có thai rồi
sao? Lâu lâu quên không tính chu kì kinh nguyệt, cô nhẩm tính lại mới
phát hiện ra đã hai tháng rồi kinh nguyệt không đến. Không, không thể
nào… Rõ ràng mỗi lần cô đều uống thuốc cẩn thận mà, làm sao lại có thể
mang thai được?
Trước đây cũng đã từng có lần kinh nguyệt của cô bị
chậm, có lẽ lần này cũng chính là như vậy. Cô lắc đầu, rửa sạch mặt và
tay, sau đó đi ra ngoài.