“Thật ra bọn mình……” Chỉ Dao chuyển ánh mắt về phía Doãn Lạc Hàn, nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị Chính Vũ cướp lời
“Vốn dĩ chúng tôi định mấy ngày nữa mới về, nhưng có người một giây cũng chờ không được, liên tục gọi điện thoại giục, nên chúng tôi phải vội
vội vàng vàng về ngay!”
Khi Chính Vũ nói còn cười cười nháy mắt nhìn Doãn Lạc
Hàn, Mân Huyên không khó đoán ra “có người” mà Chính Vũ nói đến là ai.
Nói như vậy, Doãn Lạc Hàn không chỉ chuẩn bị trước màn cầu hôn này mà
còn sắp xếp để Chỉ Dao và Chính Vũ cũng về nước.
Thì ra hắn biết trong lòng cô vẫn còn nút thắt chưa cởi
ra được, đó là Chỉ Dao. Cô phải nhìn thấy Chỉ Dao được hạnh phúc, được
vui vẻ thì cô mới có thể an lòng ở bên hắn.
“Mân Mân, hay quá, tháng sau cậu và Lạc ca ca cử hành hôn lễ phải không?” Chỉ Dao cao hứng vỗ tay một cái.
“Vậy còn hôn lễ của cậu và Chính Vũ?” Mân Huyên ngây
ngẩn cả người. Quá nhiều hạnh phúc khiến cô bất chợt nghi ngờ, liệu có
phải Chỉ Dao vì muốn cô nhận lời cầu hôn của Doãn Lạc Hàn nên mới làm bộ sắp kết hôn như vậy không?
“Mân Mân, cậu đừng nghĩ lung tung, mình còn chưa nói hết mà.” Chỉ Dao huých huých Chính Vũ “Anh nói đi.”
Chính Vũ có chút không được tự nhiên, cúi đầu nói “Không cần! Em nói.”
“Không được! Anh nói đi!” Chỉ Dao tức giận trừng Chính Vũ một cái, sau đó lại bày ra vẻ mặt làm nũng “Anh nói đi mà!”
Nhìn điệu bộ của Chỉ Dao và Chính Vũ, cô và Doãn Lạc Hàn cùng nhìn nhau mỉm cười. Tuy chưa biết rốt cục hai người này định nói
chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận đó nhất định là một chuyện tốt.
Chính Vũ đành chịu thua Chỉ Dao, hắng giọng vài cái rồi
nói “Cái đó…… Là như vậy… chúng tôi định tháng sau cử hành hôn lễ cùng
hai người!”
Nghe được tin đáng mừng như vậy, Mân Huyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên “Thật sao??? Tốt quá!”
Chỉ Dao nắm tay Mân Huyên, cũng vui vẻ nói “Đúng vậy!
Mân Mân, cậu còn nhớ không? Chuyện bốn người chúng ta cùng cử hành hôn
lễ ấy!”
“Nhớ chứ!” Mân Huyên không ngừng gật đầu “Mình còn nhớ
rõ, lần đó xem bói, người ta đã nói 4 người bọn mình sẽ cùng cử hành hôn lễ…”
“Lúc đó mình còn chưa tin, nhưng bây giờ thì….” Chỉ Dao mừng rỡ kéo kéo tay Mân Huyên.
“Ừm, mình tin rồi, tin 100% luôn ấy!” Mân Huyên bị lây
sự hưng phấn của Chỉ Dao. Hai người giống như hai đứa trẻ cứ kéo tay
nhau, vừa cười vừa nhảy.
“Được rồi, đừng nhảy nữa! Cẩn thận một chút!” Hai người
đàn ông cùng tiến tới giữ chặt người phụ nữ của mình, sau đó bốn người
ngây ra nhìn nhau, một ý niệm vụt lóe lên trong đầu.
“Cậu có thai!” Chỉ Dao và Mân Huyên cùng đồng thời chỉ vào đối phương, vừa sửng sốt vừa mừng rỡ.
“Trùng hợp thật đấy!”
“Đúng vậy, quá trùng hợp!”
“Chúng ta đều ăn cơm trước kẻng!” Hai người cùng kêu
lên, hung hăng lườm hai người đàn ông bên cạnh. Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ cùng cúi đầu làm mặt vô tội.
Bốn người chia làm hai cặp một trước một sau cùng đi ra
khỏi đại sảnh. Mân Huyên và Chỉ Dao đi cạnh nhau, vừa nói vừa cười,
ngược lại hai người đàn ông đằng sau lại có vẻ mặt âm u như bị bỏ đói.
Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Mân Huyên và Chỉ Dao mới gặp lại nhau thôi mà đã như vậy, xem ra về lâu về
dài sau này thì bọn họ thảm rồi…
Mắt Chỉ Dao chợt lóe sáng, quay đầu hưng phấn nói với Mân Huyên “Này, chúng mình cho chúng nó hứa hôn đi, được không?”
“Hứa hôn?” Mân Huyên còn chưa kịp hiểu Chỉ Dao đang nói gì.
“Đúng vậy, hứa hôn.” Chỉ Dao nghiêm túc nói “Mình xem ở
trên tivi, thấy có hai người bạn rất thân, về sau lập gia đình lại có
thai cùng thời điểm với nhau, liền hứa hôn cho hai đứa trẻ ngay từ khi
còn trong bụng mẹ….”
“Không được!” Hai người đàn ông đồng thanh nói.
“Vì sao không được?” Hai cô cũng không chịu lép vế.
“Bởi vì bọn tôi là anh em bà con, thuộc loại họ hàng gần.” Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ lại trăm miệng một lời.
“Vớ vẩn! Hai người mà là anh em bà con cái gì? Hai người còn không giống kẻ thù hay sao?” Mân Huyên nguýt dài. Từ lúc Doãn Lạc
Hàn và Chính Vũ gặp lại nhau đến giờ, một câu cũng không nói, tận lực
coi nhau như không khí. Trước đây 2 người họ không phải thân thiết lắm
hay sao, đàn ông gì mà nhỏ mọn, giận dai như vậy…
“Mân Mân nói đúng lắm.” Chỉ Dao hiểu sự ám chỉ trong
giọng nói của bạn thân, lại phát hỏa “Cục cưng là ở trong bụng của bọn
em, vì vậy hôn sự cũng phải do bọn em định đoạt!”
Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ lại cùng trao đổi ánh mắt. Xem ra bọn họ có kẻ thù chung rồi, đó chính là vụ hứa hôn lung tung này!
“Huyên, Chỉ Dao, hai người suy nghĩ nhiều quá rồi, thực
ra anh với Chính Vũ đã làm hòa với nhau rồi, phải không Chính Vũ?” Doãn
Lạc Hàn nháy mắt với Chính Vũ một cái, người kia lập tức gật đầu lia
lịa.
“Đúng vậy, bọn tôi là anh em tốt mà!” Chính Vũ cười khan vài tiếng, khoác vai Doãn Lạc Hàn “Hai người hiểu lầm chúng tôi rồi…”
Mân Huyên đã sớm biết Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ là
hai kẻ trọng sĩ diện, thấy bọn họ đã rơi vào bẫy thì bật cười “Vậy còn
được!”
Chỉ Dao cũng cười lớn, dẫn đầu đẩy cửa đi ra ngoài.
Không ngờ cô vừa bước ra thì hét lên một tiếng, phút chốc không thấy tăm hơi đâu nữa. Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ nhận thấy có chuyện không ổn, vội đẩy cửa lao ra ngoài.
“Không được tới đây……” Một tiếng nói hiểm ác vang ra từ chỗ tối, nhưng cô có thể nhận ra đó chính là giọng của chú.
Cách 3 người họ khoảng 10 bước, chú đang một tay giữ chặt Chỉ Dao, một tay cầm con dao giơ trước cổ của cô ấy.