“Chỉ Dao……” Mân Huyên kích động muốn tiến lại gần, nhưng bị Doãn Lạc Hàn giữ lại.
“Tao đã bảo chúng mày không được lại gần, có nghe thấy
hay không? Nếu không đừng trách tao độc ác……” Lăng Chính Đào lúc này
trông vô cùng rách rưới và hèn hạ. Có thể thấy thời gian vừa rồi hắn
trốn chui trốn lủi cũng không dễ chịu gì.
“Ông bình tĩnh đi… Chúng ta có thể nói chuyện….” Chính Vũ vừa nói vừa từ từ bước lên một bước nhỏ.
Con dao trong tay Lăng Chính Đào lập tức cứa nhẹ lên cổ
Chỉ Dao, tạo thành một vệt dài đỏ tươi trên chiếc cổ trắng mịn của Chỉ
Dao “Tao nói chúng mày lùi ra phía sau! Mày muốn tao giết nó phải
không?”
“Được, ông đừng kích động, tôi sẽ lùi lại…” Chính Vũ lùi từng bước, quay sang nhìn Doãn Lạc Hàn làm ám hiệu.
Có lẽ Chính Vũ vẫn chưa biết chuyện của Lăng Chính Đào
nên mới không hiểu tại sao lão già đó lại dám làm chuyện như thế này… Chỉ cần nghĩ đến việc Lăng Chính Đào đã nhẫn tâm giết hai mạng người,
Doãn Lạc Hàn lại cảm thấy hận đến thấu xương thấu tủy, chỉ muốn bóp chết hắn.
“Ông muốn gì? Ông muốn tiền phải không?” Chính Vũ cẩn trọng hỏi “Ông cần bao nhiêu? Tôi có thể cho người lập tức đem tiền đến.”
“Tiền?” Lăng Chính Đào hừ lạnh “Bây giờ tiền không phải cái tao cần…”
Mân Huyên định tiến lên nhưng Doãn Lạc Hàn đã cứng rắn
giữ cô lại. Cô tức giận vùng vằng nhưng không địch lại được sức mạnh của hắn. Nơi này là cửa sau của khách sạn, rất ít người lui tới, căn bản
không thể trông chờ có người đi qua nhìn thấy mà báo nguy.
Đúng rồi! Mắt cô sáng ngời, vội rút điện thoại ra, nhưng lại bị Lăng Chính Đào nhìn thấy “Không được gọi điện thoại, nếu không
tao sẽ giết nó!”
“Được, tôi không gọi… Chú… có chuyện gì cứ từ từ rồi nói…”
“Nói xem ông muốn gì đi.” Doãn Lạc Hàn lạnh lùng nhìn Lăng Chính Đào “Ông muốn bỏ trốn, muốn cao chạy xa bay phải không?”
“Phải, đúng vậy! Tao muốn trốn… Lũ cảnh sát ngu ngốc đó
đừng hòng bắt được tao…… Ha ha……” Lăng Chính Đào cười điên dại, tay trái càng nắm chặt bả vai Chỉ Dao, tay phải cũng chặt chẽ đặt trước cổ cô
ấy, không mảy may suy suyển.
“Chỉ Dao, em đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách cứu em…” Chính Vũ như kiến bò chảo nóng, chỉ muốn lao đến cứu Chỉ Dao, nhưng lại sợ nếu
không kịp sẽ khiến Chỉ Dao mất mạng.
Từ đầu đến cuối Chỉ Dao chỉ im lặng. Lúc này, cô ấy mới
đăm đăm nhìn Chính Vũ, trên mặt hoàn toàn cắt không còn một giọt máu
“Chính Vũ, có phải anh vì trách nhiệm với đứa con trong bụng em… nên mới đồng ý kết hôn?”
Chính Vũ thoáng sửng sốt. Thấy hắn chần chừ không trả
lời, Chỉ Dao càng thêm tuyệt vọng, còn Mân Huyên lại đờ đẫn… Chẳng lẽ
Chính Vũ vẫn chưa quên cô sao? Chẳng lẽ hắn kết hôn với Chỉ Dao không
phải là vì yêu cô ấy?
Từ xa chợt vẳng đến tiếng ô tô đang đến. Lăng Chính Đào
chấn động, giữ chặt Chỉ Dao lui về phía sau, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn
chằm chằm Chính Vũ và Doãn Lạc Hàn.
“Không muốn tao giết nó thì chúng mày đứng im đấy, nghe rõ chưa?”
Hai chân Chỉ Dao cũng vô lực lùi theo Lăng Chính Đào.
Chỉ Dao vẫn đăm đăm nhìn Chính Vũ, trong mắt ẩn ẩn những giọt lệ nhưng
vẫn cố tỏ ra cứng rắn “Em biết anh vẫn chưa quên được Mân Mân, nhưng em không ngại… em chỉ cần có được một vị trí nho nhỏ trong lòng anh… Chẳng lẽ như vậy cũng không thể sao?… Bây giờ… em chỉ muốn hỏi anh một câu,
mong anh hãy trả lời thật lòng… anh có yêu em không?”
“Câm mồm! Đừng nói những câu vô nghĩa!” Lăng Chính Đào bối rối gào lên.
Lúc này Chính Vũ đã không còn có do dự, nghiêm túc nói
rõ ràng từng chữ “Có! Anh yêu em, Chỉ Dao… thật sự anh đã yêu em. Em
biết không, khoảng thời gian vừa rồi ở Hàn Quốc chính là những ngày hạnh phúc nhất mà anh từng có trong cuộc đời… Anh thật sự muốn ở bên em, cả
đời này….”
“Chính Vũ, có những lời này của anh là đủ rồi….” Đôi mắt ầng ậng nước của Chỉ Dao lóe lên sự hạnh phúc và mãn nguyện.
“Con điên này… tao bảo mày câm mồm cơ mà. Mày điếc à?!”
Lăng Chính Đào cuống cuồng, nắm chặt con dao giơ lên, dường như chỉ một
giây nữa thôi con dao sẽ rơi xuống cổ Chỉ Dao.
Chỉ Dao vô tội. Cô ấy không đáng bị như vậy… Tình cảm
chân thành, cao thượng giữa Chỉ Dao và Chính Vũ đã làm cô thực cảm động, đồng thời cũng vô cùng áy náy… Mặc dù Chỉ Dao nghĩ Chính Vũ không hết
lòng yêu cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận…
Mân Huyên không nhịn được nữa, vội hét lên “Dừng tay!
Chú, tôi mới là người mà chú hận, không phải sao? Dùng tôi trao đổi với
Chỉ Dao, được không?”
“Mân Mân!”
“Huyên!” Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ cùng đồng thanh, nhưng cô đã nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay Doãn Lạc Hàn, chạy về phía Lăng Chính Đào.
“Mân Mân, đừng lại đây!” Chỉ Dao cố hết sức kêu to.
Lăng Chính Đào sung sướng cười lớn “Được, dùng mày làm con tin, thằng Doãn Lạc Hàn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời…”
Khi cô tiến gần đến Lăng Chính Đào, lão liền đẩy mạnh
Chỉ Dao ra, sau đó rất nhanh đã nắm lấy bả vai Mân Huyên, đặt con dao
lên cổ cô, lạnh lùng cười lùi về phía sau.
Chỉ Dao bị Lăng Chính Đào đẩy, lảo đảo suýt ngã về phía
trước, cũng may Chính Vũ đã kịp đỡ lấy cô, lo lắng hỏi “Chỉ Dao, em
không sao chứ?”
Biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, Chỉ Dao lúc này mới
khóc ầm lên “Em không sao, vết thương này cũng không đau, Chính Vũ, anh
mau đi cứu Mân Mân đi!!”
“Lăng Chính Đào, rốt cục ông muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Doãn Lạc Hàn gấp gáp chạy theo Lăng Chính Đào. Kim Chính Vũ dặn dò Chỉ
Dao vài câu, sau đó Chỉ Dao chạy về phía cửa.
“Kíttttttttttttttt……” Một chiếc xe đột nhiên lao ra từ
trong một góc tối, phanh lại sau lưng Lăng Chính Đào. Chu Hiếu Linh thò
đầu ra khỏi cửa xe hét lên “Sao chậm chạp vậy? Mau lên xe!”