Edit: Cookie Oh
Kiều Tịch dùng khăn lụa lau miệng, vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, hôm qua tôi còn gặp cô ấy mà, cô ấy có vị hôn phu rồi sao?”
Ha, có vị hôn phu rồi mà vẫn khoe khoang theo đuổi Kỷ Thừa An như thế, đây là yêu à.
Ai biết chị Trần lắc đầu một cái, sau đó kể cho cô nghe ngọn nguồn.
Thì ra hôm qua Kỷ Thừa An ra ngoài chính là xử lý vị Bá tước Daria này, đối với thân phận bá tước tôn quý của cô, Kỷ Thừa An đã sớm biết sự tồn tại của cô, nhưng biết thì biết, Kỷ Thừa An chưa bao giờ để người này ở trong lòng. Sau khi Kỷ Thừa Vũ dò hỏi thái độ của em trai mình, biết người em trai này vẫn không thèm để ý chút nào, trong lòng cũng hiểu.
Đối với việc gia tộc Daria cố ý đưa tiền tài tới, ngoài mặt nhận, tuy nhiên cũng lén trả lại, lão bá tước thấy vậy cũng hiểu, âm thầm khuyên con gái nhưng vẫn vô dụng.
Những điều này, Daria vốn không biết, cô thấy nhà họ Kỷ nhận đồ của cô, cho rằng là ý của Kỷ Thừa An, nhưng khi muốn gặp Kỷ Thừa An lại bị chặn ngoài cửa, về nhà hỏi cha mình mới biết được tất cả, ngoài mặt nhận rồi cũng chỉ cho nhà bọn họ mặt mũi thôi, dù sao cũng là người nhà Bá tước, bị công khai làm mất mặt, thật sự khó coi.
Nhưng Daria cũng không từ bỏ, ngược lại mượn lí do này làm mấy việc táo tợn hơn, mấy năm nay cô lợi dụng tất cả các mối quan hệ, chỉ để “vô tình gặp được” Kỷ Thừa An ba lần, bao gồm cả lần này.
Cô tuyên bố trắng trợn dẫn đến hai kết quả, thứ nhất, tất cả mọi người đều biết vị bá tước này yêu Kỷ Thừa An say đắm, thứ hai, người nhà họ Kỷ kia không có ý gì với cô cả.
Mà thương hội lần này, Kỷ Thừa An lại dẫn theo một vị hôn thê, mặc dù dung mạo không phải tuyệt mỹ, nhưng thanh lệ dịu dàng, là một mỹ nhân phương Đông tao nhã.
So với người cao ngạo như Daria, mọi người không khỏi có cảm tình với người phụ nữ thần bí này hơn.
Dù đàn ông thích có phụ nữ ái mộ mình, nhưng loại phụ nữ cường thế bá đạo ngang ngược theo đuổi thế này, có lúc vẫn rất mệt. Ngoài ra, mọi người cũng rất tò mò Daria sẽ đối xử với Kiều Tịch thế nào, dù sao vị này cũng là danh chính ngôn thuận.
Nhưng khiến người ta không thể ngờ tới, ở ngày hôm sau của thương hội, Bá tước David dẫn Daria đến thương hội, tuyên bố con gái ông sắp gả cho Hầu tước Smith.
Hóa ra là khi Kỷ Thừa An tiếp nhận công việc từ chỗ Kỷ Lâm, đồng thời cũng biết mối quan hệ khổng lồ của nhà họ Kỷ, có quan hệ, vì sao không cần?
Hầu tước Smith là một người phương Tây đã hơn 40 tuổi, có vô số biệt thự và công ty, tiếc nuối duy nhất là mấy năm trước mới mất vợ, mặc dù tình yêu không ngừng, nhưng không có người thích hợp nên chưa tái hôn.
Gần đây ông ta biết được một vị mỹ nhân, sau khi nghe kể về những hành động của cô, chẳng những không sợ, ngược lại còn rất hứng thú, có rất nhiều phụ nữ nhiệt tình nóng bỏng, nhưng cảm giác nguy hiểm kích thích khi đi trên lưỡi dao không được mấy người, huống chi nghe nói vị mỹ nhân này vì yêu mến một người đàn ông mà giữ mình nhiều năm, vô cùng sạch sẽ, ông vô cùng mong đợi cảnh tượng ông chăm sóc cô, cảm giác vinh dự này có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được, cảm giác ấy kích thích cả hai bên, hơn nữa vài người bạn tốt tích cực giật giây, ông ta nhanh chóng biểu đạt ý của mình với bá tước. DĐL^QĐ~
Bá tước David vì chuyện con gái Daria say đắm Kỷ Thừa An nhiều năm đau đầu không dứt, vừa nghe thấy chuyện này lập tức hưng phấn, thân phận địa vị đều có, người nhà họ Kỷ thì sao, không nói người ta vô ý với con gái mình, nghe nói đã có vị hôn thê, nếu con gái ông làm chuyện quá mức gì đó, quan hệ nhà bọn họ và nhà họ Kỷ sau này khó có thể tốt được, vì vậy ông dùng máy bay tư nhân, nhanh chóng bay đến thương hội, dưới tình huống không thông báo cho Daria biết, tuyên bố chuyện vui này, sau đó mang Daria kêu gào ác liệt đi, ngày tổ chức hôn lễ rất gần, không sợ chuyện không may, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.
Vì vậy, Daria cứ giải quyết như vậy.
“Oaa, hành động Kỷ Thừa An quá cường hãn rồi.” Kiều Tịch nghe vậy trợn mắt há mồm, vì vậy tình địch đầu tiên của cô cứ như vậy bị người mình thầm mến đưa đi. . . . . . Thật là bi thảm nha.
Kiều Tịch mặc niệm vì cô ấy, đồng thời trong lòng tạo tư thế YES!
Kỷ đại nhân, anh quá tuyệt vời!
Nhưng lại hiểu được, thì ra là ngày hôm qua anh đi làm chuyện này, cho nên mới để cho cô ở trong phòng, bởi vì Daria đó thấy cô sẽ bùng nổ, rất có thể làm ra một số chuyện quá khích.
Trong lòng sáng tỏ, lại có chút áy náy.
“Kỷ Thừa An đâu rồi?” Kiều Tịch hỏi chị Trần.
“Thiếu gia được đại thiếu gia gọi đi, có thể là bàn bạc một số chuyện.”
Bàn bạc một số chuyện. . . . . . Không phải thảo luận chuyện vị hôn thê nhà họ Đường đó chứ?
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Đợi đến lúc Kỷ Thừa An trở lại, Kiều Tịch thay đổi hình tượng lạnh lùng, lại cười híp mắt ngồi trên ghế sofa nhìn anh.
“Anh đã về rồi, ăn cơm chưa, em chuẩn bị đồ ăn cho anh rồi này.” Thái độ Kiều Tịch rất dịu dàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ giận dỗi vừa nãy.
Kỷ Thừa An nhìn cô, nhíu mày, có chút kỳ quái, tại sao phụ nữ có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy, lại không rõ thế nào, vì vậy không nói gì, chỉ trầm mặc đi về phía cô.
Anh ngồi xuống, liếc cô một cái, “Không náo loạn sao?”
“Em náo loạn cái gì đâu, rõ ràng là do anh không nói với em cái gì cả em mới tức giận.” Kiều Tịch ôm lấy cánh tay của anh, tựa vào trên người anh, “Ngày hôm qua anh đi giải quyết bá tước đó, đó là một mỹ nhân, gả cho người đàn ông hơn mình 20 tuổi, anh không thấy cô ấy đáng thương à?”
Vẻ mặt Kỷ Thừa An không tốt, nhìn chằm chằm cô một hồi, chậm rãi nói: “Em hy vọng anh thương cô ta?”
“Dĩ nhiên. . . . . . Không.” Tha thứ cho cô nha, cô chính là người phụ nữ ích kỷ.
“Vậy tại sao anh không nói với em anh phải đi gặp cha của cô ấy, không cho em ra mặt, cũng phải để em biết rõ nguyên nhân chứ.” Kiều Tịch có chút bất mãn nói.
“Không cần thiết.”
“Cái gì?”
“Anh sẽ giải quyết mọi chuyện.” Anh vuốt tóc của cô, “Em sẽ mệt mỏi, không cần lo lắng nữa.”
Kiều Tịch có chút sững sờ vuốt mặt anh, hai câu ngắn ngủn, mặc dù không có bao nhiêu ý tứ, lại để cho cô hiểu ý của anh.
Anh xin lỗi.
Xin lỗi cô gặp phải Bá tước đó, xin lỗi cô bị ép nhảy với Đường Mục, xin lỗi bị cuốn vào cái thế giới này.
Cho nên, anh có thể giải quyết mọi chuyện, cô không cần lo lắng nữa, như vậy, cũng sẽ không mệt mỏi.
Người đàn ông này, quý trọng cô.
Kiều Tịch cảm thấy khóe mắt hơi nóng, lại có chút căng, cắn cắn môi dưới, giọng nói cũng mềm mại xuống: “Vậy anh cũng phải nói với em, em nói rồi, em muốn chia sẻ cùng anh.”
Vẻ mặt anh ôn hòa lại, lòng bàn tay dán lên mặt của cô, rất ấm, “Một mình ở chỗ này, rất vất vả, cho nên có một số việc không để cho em biết, cũng không muốn em nghĩ lung tung.”
Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy rất uất ức, nhưng cảm giác uất ức này và uất ức trước kia lại hoàn toàn khác nhau, cô dán sát vào tay của anh, lẩm bẩm nói: “Có một chút thôi, nhưng ở cùng anh sẽ không nghĩ những thứ kia nữa.”
Kỷ Thừa An cúi đầu, đặt trán lên trán cô, d%đlq*đ đáp lời: “Được.”
Thời gian yên tĩnh âm thầm qua đi, không khí lại vui vẻ hòa thuận, Kiều Tịch nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim mình nhảy lên dồn dập, cảm giác nâng nâng bay bổng, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người, không còn gì khác.
Đây chính là yêu sao?
Thật tốt.
Qua một hồi lâu, hai người tách ra, Kiều Tịch suy nghĩ một chút vẫn mở miệng, “Tối hôm qua, anh trai anh tìm em.”
“Anh biết.”
Anh biết?
Kỷ Thừa An nhìn cô nói: “Anh ấy vừa mới tìm anh, anh mới biết chuyện anh ấy nói với em, hơn nữa anh ấy rất kinh ngạc khi em không nói cho anh biết.”
Kiều Tịch trầm mặc cười cười, không khỏi nghĩ tới cảnh tối hôm qua cùng Kỷ Thừa Vũ nói chuyện.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kỷ Thừa Vũ nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Đường Mục nói muốn để cho em họ của anh ta gả cho Thừa An, đây chính là điều kiện.”
Điều kiện duy nhất, điều kiện duy nhất giúp đỡ nhà họ Kỷ.
“Cho nên?” Mặc dù trong lòng Kiều Tịch đã nổi sóng gió, nhưng trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, bây giờ quan trọng nhất không phải tức giận, mà là phải biết thái độ của Kỷ Thừa Vũ và Kỷ Thừa An.
Kỷ Thừa Vũ nhìn vẻ mặt của Kiều Tịch hơi kinh ngạc, ho nhẹ một cái mới nói: “Anh muốn biết em nghĩ như thế nào?”
“Em không có cách nào quyết định chuyện này.” Kiều Tịch bình tĩnh nói.
“Không sai, nhưng anh vẫn muốn nghe ý kiến của em một chút.”
“Từ ý kiến cá nhân, em không muốn thấy chuyện này.” Kiều Tịch nhìn anh, ánh mắt kiên định: “Em và Kỷ Thừa An ở cùng nhau, hai bên đều hy sinh rất nhiều, có lẽ sự hy sinh của em với các người mà nói rất dễ dàng, nhưng em không cho rằng như thế,“ đánh cược ở trên người Kỷ Thừa An, là hy vọng cuối cùng của cô, cô cũng không muốn cứ thua như vậy.
“Nhưng mà từ đại cục mà nói, chuyện này xác thực có lợi với nhà họ Kỷ, cho nên em đồng ý thì rất nhiều người vui vẻ. Nhưng thật đáng tiếc, em không phải là người tình nguyện hy sinh cái tôi để đem lại lợi ích cho tập thể gì cả, nếu như Kỷ Thừa An đón nhận, em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ấy, em nghiêm túc.”
Kỷ Thừa Vũ lẳng lặng nhìn Kiều Tịch, không khí trong phòng âm thầm mà mãnh liệt, xung quanh yên tĩnh, loại không khí này khiến người ta càng căng thẳng.
“Có phải em không muốn buông tay?”
“Đúng vậy.”
“Bất luận như thế nào cũng không muốn?”
“Không sai.”
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Thừa Vũ đột nhiên hô một cái: “Em thông qua.”
“Hả?”
“Rất xin lỗi, mặc dù anh đã điều tra em, nhưng anh vẫn không tín nhiệm em, nhưng mà bây giờ. . . . . .” Kỷ Thừa Vũ không nói hết, chỉ nhìn cô.
Mẹ kiếp, không phải chứ, nói nhiều như vậy chỉ là khảo nghiệm cô?
Thấy Kiều Tịch bùng nổ, Kỷ Thừa Vũ vội vàng nói: “Tuy nói là khảo nghiệm, chuyện vừa nãy là thật.”
Kiều Tịch ngưng mi, “Cho nên nhà họ Đường thật sự muốn đưa đến một vị hôn thê cho Kỷ Thừa An?”
“Đúng, chẳng qua đã anh cự tuyệt, nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước nhà họ Đường, huống chi dùng loại hôn nhân này, hy sinh em trai mình đổi lấy vinh hoa, cầm những thứ tiền đó anh sẽ cảm thấy bị phỏng tay.”
Kiều Tịch sững sờ, trong lòng có chút bội phục vị anh trai này.
“Huống chi, vợ anh đã từng dạy anh, phá nhân duyên của người ta sẽ giảm thọ.”
“Ha ha,“ Kiều Tịch không nhịn được bật cười, lời như thế từ trong miệng Kỷ Thừa Vũ nói ra cảm thấy đặc biệt khôi hài, “Lại nói, em vẫn chưa từng gặp chị dâu lần nào, A Nặc cũng chưa bao giờ đề cập tới.”
Vẻ mặt Kỷ Thừa Vũ ảm đạm, mím môi nói: “Khi cô ấy hạ sinh A Nặc thì qua đời.”
Kiều Tịch há miệng, hồi lâu không biết nói gì.
Kỷ Thừa Vũ thấy vẻ mặt của cô, khoát khoát tay: “Không sao cả, cô ấy đi rất thanh thản, sinh A Nặc ra cho anh đã rất thỏa mãn rồi.”
Cậu bé đáng yêu hoạt bát vui vẻ như vậy, anh đã đồng ý cùng nhau sống tốt, sẽ không mang theo khổ sở và oán hận, chỉ vui vẻ mà sống tiếp.
Một lát sau, Kiều Tịch kết thúc cuộc nói chuyện, rời khỏi phòng, trên đường trở về phòng mình có chút trầm lặng, từ trong lời anh có thể tưởng tượng được, khi vị kia qua đời ảnh hưởng tới anh bao nhiêu, nhưng sẽ không bao giờ ở bên cạnh nữa, A Nặc. . . . . . rất cô quạnh, Kiều Tịch quyết định sẽ thay nhà họ Kỷ sau chăm sóc A Nặc thật tốt, nhất định không thể để cho cậu trở thành Kỷ Thừa An thứ hai, không thể để cậu cô đơn.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Nhớ lại xong, Kiều Tịch và Kỷ Thừa An nói ý nghĩ của anh trai, Kỷ Thừa An gật đầu nói: “Anh ấy luôn như thế.” Tuy nói khi trưởng thành hai anh em sẽ không gần gũi với nhau nữa, nhưng không có nghĩa là anh không biết anh trai làm tất cả cho anh.
“Tối nay Đường Mục sẽ dẫn cô em họ đó tới.” Kỷ Thừa An nói.
“Cái gì?”
“Anh trai anh đã cự tuyệt anh ta, nhưng hình như Đường Mục vẫn chưa chịu từ bỏ, cho nên tối nay em phải đi dự tiệc cùng với anh.”