Bó Tay Chịu Trói

Chương 68: Chương 68: Chương 58. Giúp em một chút




Kiều Tịch nhanh nhẹn gật đầu một cái: “Em phải đi chứ, người đàn ông của em tới, vai diễn của em có thể thiếu sao!” Ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Những người đó chỉ thích mấy thứ này, kết thân cái gì, kim cương, lấy tiền đập người ta, bài cũ quá rồi.”

Kỷ Thừa An nghiền ngẫm nhìn cô một cái: “Anh tưởng rằng phụ nữ đều thích kim cương?”

Dĩ nhiên thích! Nhưng mà Kiều Tịch sao có thể thua anh ngoài miệng chứ?

Cô tỏ vẻ OUT anh,“Kim cương tính là gì, em có tuyệt chiêu có thể hấp dẫn người ta đó, người gặp người khóc, nức nở cầu có cái này, thậm chí có người lấy cái chết uy hiếp đấy.”

Kỷ Thừa An cũng hứng thú, hỏi cô: “Cái gì?”

“Bánh cắt!” Kiều Tịch gật đầu chắc nịch, “Có từng nghe qua chưa, bánh cắt mãi mãi xa, một miếng lưu truyền vĩnh viễn.”

“Anh nhớ, cái này là hình dung kim cương mà.”

“Đó là bọn họ đạo lời thoại của em!” Kiều Tịch đầy căm phẫn nói.

Kỷ Thừa An nhìn cô, thân thể tựa vào ghế sofa, một tay đặt lên tay vịn, vẻ mặt yên lặng, trong đôi mắt sâu hoắm tràn đầy vẻ sáng tỏ.

Kiều Tịch bị anh nhìn phát bực, chớp chớp mắt.

Hồi lâu, anh vươn tay nắm một lọn tóc của cô, ngón tay cuốn cuốn, tóc dài đen nhánh quấn quanh ngón tay thon dài trắng ngọc, xinh đẹp hài hòa.

“Em muốn hỏi cái gì?” Giọng nói của anh nhè nhẹ, không cao không thấp, giống như đã sớm hiểu rõ ý cô .

Kiều Tịch cắn môi dưới, có chút kỳ cục khác thường nói: “Em, em, thật ra thì. . . . . .” Kiều Tịch bị cách mình đáp lời làm bất ngờ, người ngập ngừng không thoải mái đó là cô sao? !

Dằn lòng, cô trực tiếp hỏi anh: “Em muốn hỏi anh... anh thấy người phụ nữ kia thế nào, ưmh, chính là vị hôn thê Đường Mục chuẩn bị cho anh.”

“Vị hôn thê của anh hình như chỉ có một người.” Vừa nói vừa kéo kéo tóc cô.

Kiều Tịch tức giận lôi tóc trở lại, đẩy anh: “Em nghiêm túc.”

Người đàn ông tuấn mỹ dựa vào trên ghế sofa mím môi, hơi nghi ngờ, mày kiếm nhíu lên, nghĩ chốc lát rồi nói: “Không có cảm giác gì, nếu như nói có, thì chỉ có thể nói, bọn họ khá đáng thương.”

Câu trả lời của Kỷ Thừa An khiến Kiều Tịch không quá hài lòng, nhưng lại không ghét, so với hai loại cảm xúc đó, Kiều Tịch càng hiếu kỳ hơn, có thể để anh nói ra từ đáng thương này, thật sự là có chút kỳ quái.

“Tại sao lại đáng thương?” Cô hỏi.

Kỷ Thừa An gõ đầu ngón tay lên tay vịn, tiếng cộc cộc vang lên hai lần mới nói: “Em nói cảm giác của em đối với bọn họ trước đi.”

Kiều Tịch suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn nói: “Em không biết, nhưng mà em nghĩ, kết thân chắc cũng không tệ lắm,“ dđ/lq*đ Kiều Tịch tự điểm lại các nhân vật nòng cốt trong tiểu thuyết tình yêu và hôn nhân: “Ít nhất có ăn, có uống còn có người phục vụ, cùng lắm là người đàn ông ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối cùng vẫn sẽ về nhà, có thể vợ chồng không hòa thuận, nhưng sẽ không ly dị, cuối cùng có một đứa nhỏ thiên tài, dù gì thì đứa bé vẫn phải cùng vợ mình sinh thôi, đúng vậy.”

Kỷ Thừa An liếc cô một cái cực nhanh rồi lại thu hồi: “Cuộc đời của em quả nhiên chỉ có ăn uống.”

Kiều Tịch không chú ý anh nói gì, sau khi tiếp thụ ánh mắt của anh, cảm xúc dâng trào, sức hấp dẫn cực lớn. . . . . .

Một lần nữa. . . . . .

Kỷ Thừa An vừa nhìn đã biết đầu óc Kiều Tịch lại bay đi rồi, ho nhẹ hai cái, lúc này Kiều Tịch mới tỉnh lại.

“Em nói những tình huống đó là có thể, nhưng mà ở chỗ chúng ta, người phụ nữ trong gia tộc, cũng chỉ là con cờ buôn bán quay vòng vòng thôi.” Kỷ Thừa An nói.

Kỷ Thừa An nói với cô khi bọn anh hỏi giá trị của việc kết thân, mặt ngoài cũng chỉ là một cuộc hôn nhân khuôn mẫu, mà người phụ nữ bị đưa tới có rất ít người có thân phận tôn quý, phần lớn đều là những người phụ nữ không được coi trọng trong gia tộc, rất ít khi có người tình nguyện dùng con gái ruột thịt của mình kết thân, dù sao phía dưới còn có rất nhiều người, cần gì để đứa bé mình thích chịu tội, nguyên nhân chịu tội chính là cô gái kết thân cũng chỉ là danh hiệu thôi, bởi vì người kết thân cũng không phải là gia tộc có quyền thế, có thể là một người đàn ông ở riêng, cho nên cái kết thân này, lúc bắt đầu cũng chỉ là một chút cho việc hòa giải chuyện buôn bán. Những cô gái kia phần lớn đều cô độc già đi, đây cũng coi là kết quả tốt, bởi vì còn có rất nhiều phụ nữ bị dày vò trong tay đàn ông, khi gia tộc đó tổ chức tiệc ở nhà riêng thì các cô gái đó mới có chỗ dùng thôi.

Có người bị chơi đùa đến chết, hoặc là chết không minh bạch, thông báo qua loa một chút là được, bởi vì sau đó không lâu, có thể đưa người “kết thân” mới tới.

Bởi vì nhà họ Kỷ có di huấn, cho nên rất ít khi tiếp nhận loại kết thân này, bởi vì chủ mẫu của bọn họ, cần có địa vị chân chính, có năng lực, có học thức, và cả trung thành.

Chứ không phải loại phụ nữ kết thân này.

“Hơn nữa có lúc, bọn họ muốn vượt xa tưởng tượng của em.” Loại tham mang theo ánh mắt đánh giá đó, vừa nhìn đã biết dục vọng của họ.

“Ánh mắt của bọ họ rất bẩn, đồ em muốn, cũng bẩn.” Giọng nói Kỷ Thừa An cực lạnh, nhiệt độ này thậm chí khiến Kiều Tịch có chút kinh hãi, cô cầm tay anh đặt ở cạnh chân, nở ra một nụ cười rực rỡ: “Vậy anh khẳng định em đặc biệt tốt phải không!”

Ánh mắt Kỷ Thừa An rơi trên người cô, khí lạnh quanh thân tản ra như sương mù, cười nhạo nhìn cô một cái: “Không phải chính em lao vào sao.”

Mẹ nó! Phản kích! Phản. . . . . . Phản kích không được, đúng là cô chủ động quyến rũ anh T T, Kỷ Thừa An vs Kiều Tịch, Round 2, K.O.

Còn chưa chờ Kiều Tịch phản bác, Kỷ Thừa An nói với cô một trường hợp đặc biệt.

Anh nhắc tới một người phụ nữ rất đặc biệt, người phụ nữ này rất nổi tiếng trong giới bọn anh, cho dù anh ít ra ngoài cũng nghe thấy. Mặc dù người phụ nữ này kết thân với một gia tộc nhỏ, nhưng không bị người chồng lạnh nhạt, ngược lại đi tới khắp các bữa tiệc lớn, thành thạo điêu luyện. Đó là một người phụ nữ vô cùng diễm lệ, dòng máu Bồ Đào Nha, hơn nữa tính cách thoải mái phóng khoáng, mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng lại được đặc biệt hoan nghênh, đến gần bốn mươi tuổi vẫn được tán tụng, mà ở phương diện “kinh doanh”, gia tộc nhỏ mà cô ấy kết thân cũng dần lớn mạnh, sau một màn đó cũng rất kịch tính, một lần cô ta trở về nhà đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, im hơi nặng tiếng, cứ như vậy biến mất, cho đến khi có người nhắc tới lần nữa, mới biết giai nhân ấy đã qua đời rồi. d/đ¬_lq*đ

Sau đó có người đồn đại là chồng cô ấy không chịu nổi “hoa tâm” của cô, cuối cùng giết chết cô, đối với cách nói này, mặc dù người chồng đó hết sức phản đối, lại không có cách nào thay đổi lời đồn đại này, nhưng mà giữa vườn hoa luôn có bông hoa mới, ai biết tiếp theo sẽ là đóa hoa nào, vì vậy dần dần, vị mỹ nhân đặc biệt này cũng bị người ta quên lãng, chỉ thỉnh thoảng được người ta nhắc đến, thổn thức vô hạn như cũ.

Kiều Tịch nghe xong sững sờ, “Chồng của cô ấy không phải đối xử với cô ấy rất tốt sao? Tại sao cô ấy. . . . . . muốn làm loại chuyện đó?”

“Có một số việc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, cũng bởi vì chồng của cô ta đối tốt với cô ta, cho nên mới vậy.”

Trong đầu Kiều Tịch xẹt qua một ý nghĩ, trong nháy mắt cảm thấy đáng sợ.

Tình yêu. . . . . thật sự là độc dược khiến người ta vui vẻ chịu đựng .

Người phụ nữ này yêu chồng cô, cho nên mới phải qua lại với các nhân vật lớn khác, gia tộc của chồng cô lúc đó mới phát triển được, nhưng cuối cùng cô hy sinh tất cả, lại có kết quả thê thảm như vậy.

“Người phụ nữ đó. . . . . . thật ngốc mà.” Kiều Tịch lẩm bẩm nói: “Người đàn ông nói vài câu ấm áp, họ có thể liều mạng vì người đó.”

“Anh sẽ không để người phụ nữ của anh phải đi liều mạng.”

Kiều Tịch chưa định thần: “Hả?”

Kỷ Thừa An vươn tay ôm chầm lấy cô, giọng nói rõ ràng khẽ vang lên ở trên đầu cô: “Anh sẽ không để cho người phụ nữ của anh rơi vào tình cảnh đó.”

Trong lòng cô hơi chấn động, Kiều Tịch cảm thấy người này cực kỳ tự đại, cũng không biết có một sự ấm áp vô cùng xẹt qua trái tim.

Kiều Tịch ngước đầu lên, cười: “Ừ, ở cùng với anh, ngược lại cũng không xấu ha.”

Một lát sau, Kiều Tịch nói: “Kỷ đại nhân, anh giúp em một việc đi.”

Kỷ Thừa An hơi bất ngờ, từ lúc anh quen Kiều Tịch, cô chưa bao giờ chủ động mở miệng bảo giúp cô.

Cho dù anh biết mọi chuyện, chuyện trên diễn đàn công ty cô, chuyện Hoắc Dục, bao gồm cả việc nhà cô, tất cả anh đều biết.

Mỗi lần anh âm thầm giúp cô, cũng chờ cô và anh nói một số chuyện này, nhưng một lần cũng không có, rõ ràng ban ngày bị người của công ty nghị luận xôn xao, chịu áp lực rất lớn, buổi tối có thể tươi cười thảo luận bữa ăn tối ăn cái gì với anh, vừa lật tạp chí, vừa ngồi yên lặng bên cạnh anh, vẻ nhàn nhã tự đắc đó, dù thế nào cũng không giống gặp phải phiền toái.

Bna đầu cho rằng cô muốn tự lập, dần dần mới biết, người phụ nữ này đã sớm hình thành thói quen tự mình chống đỡ, cô không cần người khác trợ giúp, cho nên không sẽ nhờ anh, hành động như vậy, giống như dùng một lớp thủy tinh thật dầy ngăn cách mình với người khác, cô đang cười, người khác lại vĩnh viễn không chạm đến.

Rất tàn nhẫn, lạnh lùng, lại quen thuộc như vậy.

Mà bây giờ cô nói, muốn anh giúp một tay.

Không biết thế nào, nơi nào đó trong lồng ngực Kỷ Thừa An đột nhiên nhảy một cái, vẻ mặt cũng khẩn trương, anh cho rằng giọng của anh rất tùy ý nhưng lại lộ ra sự vội vàng khác thường.

“Chuyện gì, em nói đi.”

Kiều Tịch bị phản ứng của anh làm cho sững sờ, sau đó mỉm cười đứng dậy, mang khay trái cây trên bàn uống trà tới, “Em muốn ăn táo, anh gọt cho em đi.”

Kiều Tịch cười khẽ, sau đó thấy mặt đen lại.

Người phụ nữ này! Kỷ Thừa An suýt nữa nổi giận, anh tưởng rằng cô sẽ có chuyện gì nữa chứ!

Ai biết Kiều Tịch trừng mắt nhìn anh: “Này, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không thể.”

Vì vậy người nào đó u ám nhận lấy dao, cầm một quả táo lên bắt đầu chậm rãi gọt, vỏ mỏng tỉ mỉ, một chuỗi thật dài đến cuối cùng cũng không đứt, đây thật sự là một loại hưởng thụ.

“Ăn đi.” Kỷ Thừa An không kiên nhẫn nhíu mày, đưa quả táo cho cô.

Kiều Tịch lập tức nhận lấy, sau đó gặm một miếng thật to.

“Rất ngọt.”

“Tại sao không để anh làm chuyện khác?” Anh không nhịn được hỏi.

Kiều Tịch nhai miếng táo ngọt ngào trong miệng, nuốt xuống, không hiểu nói: “Tại sao phải làm việc khác, cái này rất tốt mà.” Cô cầm quả táo cười cười: “Lần đầu tiên có người gọt táo cho em đấy.”

Vẻ mặt Kỷ Thừa An cứng đờ.

Trên mặt Kiều Tịch hiện lên vẻ lúng túng: “Lúc em còn nhỏ ở nhà chú, mỗi lần đều là chú gọt táo cho em họ, em vô cùng hâm mộ, lại không dám nói, sau khi về nhà càng không có cơ hội, lên đại học đều là bạn bè, chẳng lẽ muốn em nói với người ta, cậu gọt táo cho mình đi hả? Nếu biết em chưa từng được người nào gọt táo cho em sẽ rất mất mặt.”

Đôi mắt cô rất sáng, như có nước ở trong đó âm thầm di chuyển: “Thật mà, em rất thích, vô cùng thích .”

Khóe miệng Kỷ Thừa An nở một nụ cười, “Thích là tốt rồi.”

“Ừm!” Cô gật đầu một cái, dưới cái nhìn chăm chú của anh yên tĩnh ăn hết cả quả táo.

Đây thật sự là quả táo cô ăn ngon nhất trên đời này, rất ngọt rất ngọt, nhưng mà vẫn hơi chua, trong lòng vừa chua xót vừa căng, cô kéo tay Kỷ Thừa An, làm nũng: “Sau này anh vẫn sẽ gọt táo cho em chứ?”

“Ừ.” Anh nhàn nhạt trả lời.

“Không cho gạt em.”

“Ừ.”

Kiều Tịch nhìn Kỷ Thừa An, ý cười trên môi làm thế nào cũng không ngừng được, một lúc sau, nghiêm mặt nói: “Không được!”

“Hả?”

“Anh nói buổi tối sẽ đi xem vị hôn thê đó, em phải nghĩ vài biện pháp!” Nói xong tiến tới, kéo cổ áo của Kỷ Thừa An, hôn một cái thật chặt ở xương quai xanh của anh, hài lòng khi thấy trên da thịt trắng nõn như sứ có một chấm đỏ rất bắt mắt, Kiều Tịch nhoẻn miệng cười: “OK, có cái vết đó đi, anh chính là của em, vật phẩm độc nhất!”

Động tác của Kiều Tịch xảy ra trong mấy giây, Kỷ Thừa An cũng không phản ứng kịp, sau mấy động tác liên tiếp của cô, đôi mắt Kỷ Thừa An tối đi, vươn ngón tay ra nắm cằm cô: “Gan lớn rồi.”

Kiều Tịch uất ức: “Vừa nãy anh còn nói sẽ rất tốt với em, bây giờ còn dùng bạo lực! Em muốn bỏ nhà ra đi!”

“Em dám!”

A, Kỷ đại nhân tấn công a ~

Ý thức Kiều Tịch không rõ ràng lắm, cảm thấy một bóng đen dần bao phủ mình, anh cắn mút nhiều lần ở trên môi cô, động tác thậm chí gần như thô bạo, nhẫn tâm chà đạp, giày vò đôi môi mềm mại của cô, giống như muốn cho cô ăn một loại sức mạnh, anh hung hăng hôn cô, tràn đầy ham muốn mạnh mẽ, hôn như vậy khiến cho cô nhất thời khó có thể tiếp nhận, không thể không cong người đến gần anh, dưới ánh nắng, tạo thành một đường cong nửa vòng tròn duyên dáng.

Tay của anh từ bên hông chậm rãi cởi quần áo, từ sau eo chậm rãi dời lên trên, áo ngủ rộng thùng thình càng giúp anh như cá gặp nước, anh ôm chặt lấy cô, một cái tay khác cách áo ngủ mạnh mẽ vuốt ve, khiến cô cảm thấy nơi đó vừa căng vừa nóng, giống như có dung nham chuyển động ở trong cơ thể.

Em chỉ giỡn thôi! Kiều Tịch muốn nói như vậy, nhưng hoàn toàn không có khả năng, nụ hôn của anh nồng nàn như vậy, nóng bỏng như thiêu đốt linh hồn.

Đầu lưỡi tinh tế phác họa nơi mềm mại của cô, ôm lấy cô theo bước anh, dồn dập, thở dốc, trằn trọc.

Cô cảm nhận được dục vọng của anh, thân thể có chút run rẩy, núp ở trong ngực của anh, bất lực đón lấy nụ hôn của anh, anh giống như cảm nhận được gì đó, đột nhiên động tác dịu dàng xuống, nhẹ nhàng cắn môi cô, cô không khỏi kêu “A” một tiếng, anh lấy nụ hôn kìm hãm, không để cô lên tiếng.

Kiều Tịch cảm thấy đầu óc mình vô cùng hỗn độn, trong đó như tồn tại một thế giới khác, chỉ có thể nhắm hai mắt đón nhận sự mạnh mẽ của anh, nhưng nó khiến cho cô thoải mái, để cho cô phục tùng.

Anh ôm lấy cô, không đến bên giường, đặt cô lên bệ cửa sổ gần đó, phía sau dựa vào tấm thủy tinh trong suốt, ngăn cách một lớp, phía dưới chính là bầu trời cao, Kiều Tịch hơi sợ, đẩy vai của anh, “Không được, đừng ở chỗ này. . . . . .”

Kỷ Thừa An không lên tiếng, chỉ hơi cúi đầu, nụ hôn tinh tế dày đặc bao quanh cô, khiến cho cô không có cách nào lên tiếng kháng nghị nữa.

Anh chậm rãi cởi nút áo ngủ của cô ra, một tay di chuyển xuống dưới, nơi đó đã sớm ướt át, đây là sự khuất phục trời sinh của phụ nữ đối với đàn ông, trái tim của anh chợt căng phồng, trên gương mặt trắng ngọc cũng hơi ửng hồng.

Anh cởi quần ngủ của cô ra, vuốt ve đôi chân trắng nõn, thỉnh thoảng dừng lại ở chỗ chính giữa, nhẹ nhàng ấn xuống rồi lại rời đi, tra tấn như vậy khiến thân thể cô càng ngày càng nóng, cô vô lực tựa vào tấm thủy tinh lạnh lẽo, cảm thấy thân thể giống như không còn là của mình nữa, chỉ có cô có thể không cam lòng như vậy, cô kéo anh xuống, thở gấp: “Buổi tối. . . . . . Bữa tiệc. . . . . .”

“Không sao cả, có thể.” Một ngón tay của anh tiến vào.

Cô không chỗ dựa, hai tay bám chặt vai của anh, vùi đầu trên gáy anh, “Đừng, không cần. . . . . .”

“Thả lỏng, ngoan, thả lỏng, em có thể làm được. . . . . .” Có ma âm ở bên tai hấp dẫn, cô thở hổn hển vừa thoải mái vừa khổ sở.

Rút ra, tiến vào, rút ra, lại thêm vào lần. . . . . . Lặp lại nhiều lần. . . . . .

Tay của cô chống lên tường, cào nhiều lần nhưng không bắt được bất kỳ cái gì, viền mắt vừa đau vừa căng, không khỏi cầu khẩn: “Kỷ đại nhân, không cần. . . . . . rất khó chịu. . . . . .”

Lại là dáng vẻ này, anh quần áo chỉnh tề, chỉ có cô cầu khẩn liên tiếp dưới tay anh, cô ôm lấy anh, thân thể dán sát, cô cảm nhận được dục vọng của anh, nhưng cô cũng biết anh đang nhẫn nại, cô chậm rãi dời đi, đôi môi mềm mại tìm được vành tai nhỏ, cắn một cái, lại ngậm một lúc, lần đầu tiên cô làm vậy, có chút không lưu loát, nhưng rất dễ nhận thấy, hiệu quả vượt xa tưởng tượng của cô, thân thể của người đàn ông cương cứng, ngón tay thon dài hợp thành một trong cơ thể c, nhưng truyền tới bên tai vẫn là âm thanh chịu đựng nặng nề thở gấp.

Cô tìm được bí mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.