Có y tá vừa chạy vừa hoang moang nói: “Có ai nhóm máu O không? Kho máu thiếu máu rồi, thế nhưng bác sỹ Phó Cảnh Hoài mà mọi người yêu quý nhất đang cần truyền máu!”
Tầng bệnh này toàn là bệnh nhân có địa vị cao quý, nếu như không tới mức nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ không có nhân viên nào tới tầng bệnh này để kêu gọi hiến máu cả!
Dường như Bạch Tô không hề nghĩ ngợi gì mà chạy ngay ra ngoài.
Trước kia khi cô làm thí nghiệm ở đại học thì nhóm máu của cô và Phó Cảnh Hoài có phù hợp với nhau. Vì thế chắc Bạch Tô có thể truyền được máu cho Phó Cảnh Hoài.
Sau khi Bạch Tô đi theo Phó Vân Tỷ lên lầu thì cô vẫn luôn lo lắng cho Phó Cảnh Hoài.
Tại sao đột nhiên hắn lại xảy ra tại nạn, lại còn mất rất nhiều máu nữa chứ, liệu có nguy hiểm tới tính mạng không?
Trừ việc quan tâm tới Phó Cảnh Hoài ra cô còn mang theo sứ mệnh của bác sỹ nữa, cứu là việc quan trọng!
Nhưng mà trước khi Bạch Tô lao ra ngoài thì cô vẫn còn đang nói chuyện với ông Phó mà. Cô đột nhiên bỏ đi như vậy khiến ông Phó rất phật lòng!
Sau đó Bạch Tô vội vàng đi xuống lầu, cô không còn quan tâm đến những điều đó nữa.
…
Phó Vân Tiêu vừa mới họp xong, lúc hắn đi ra ngoài thì kêu thư ký pha cho mình một cốc cà phê.
Sự mệt mỏi về thể xác và cả tinh thần bỗng nhiên ập tới, bởi vì liên quan đến rất nhiều viện phân tích và sắp đặt những số liệu, hơn nữa bây giờ đnag là thời điểm then chốt của Phó Thị, mỗi một quyết định đều có thể dẫn đến sinh hoặc tử vì thế nên càng hoa tổn tinh thần hơn!
Phó Vân Tiêu uống cạn cốc cà phê mà Lâm Đạt vừa mới mang tới sau đó lại chuẩn bị đi họp. Đúng lúc này thì Lâm Đạt mới do dự lên tiếng.
“Tổng giám đốc, điện thoại riêng của anh đang sạc pin ở văn phòng thì nhận được tin nhắn của cô Bạch gửi tới, nói là cô ấy đưa con đi gặp chủ tịch Phó rồi.”
Phó Vân Tiêu nghe xong ánh mắt liền trở nên sắc lạnh.
Dường như Phó Vân Tiêu không hề chậm trễ một giây phút nào cả, hắn đứng bật dậy khoác áo khoác rồi bỏ ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lâm Đạt: “Cô thông báo với các phòng ban dời cuộc học đến buổi tối! Tôi về rồi họp!”
Nói xong câu đó hắn liền nhanh chóng rời đi…
Suốt đường đi Phó Vân Tiêu lái xe như máy, hắn nhanh chóng lái xe đi về hướng bệnh viện.
Ông Phó biết tin ở đâu, sao có thể đòi gặp Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch được chứ. Hay là Bạch Tô chủ động đi gặp ông ấy?
Thế nhưng khi Phó Vân Tiêu tới bệnh viện, lúc lên tới tầng bệnh nơi ông Phó nằm thì chỉ nhìn thấy Phó Vân Tỷ đang vò đầu bứt tai ngồi ở hành lang.
Mà Bạch Tiểu Bạch đnag ngồi ở bên cạnh, trông con bé không có chút gì gọi là lo lắng cả, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn kẹo.
Nhưng mà… không thấy Bạch Tô!
“Vân Tỷ, sao chú lại ở đây?”
Phó Vân Tiêu nhìn vào cửa phòng bệnh sau đó hỏi: “Bạch Tô đang ở trong à?”
Phó Vân Tỷ chỉ lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Phó Cnahr Hoài xảy ra tại nạn phải nhập viện rồi, cần truyền máu gấp. Lúc ba đang nói chuyện với chị dâu thì chị dâu không nói năng gì mà đã chạy ra ngoài, chắc bây giờ đang truyền máu cho Phó Cảnh Hoài rồi.”
Nghe xong câu đó sắc mặt của Phó Vân Tiêu trở nên vô cùng khó coi.
Sau đó Phó Vân Tỷ vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói: “Ba giận lắm, đuổi bọn em ra ngoài. Bọn em không dám bỏ đi cũng chẳng dám vào trong, chỉ có thể ở đây đợi Bạch Tô thôi.”
Bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt giữa bên ông Phó và bên Phó Lôi Minh.
Nếu như không phải Phó Lôi Minh làm càn thì vốn liếng của ông Phó cũng chẳng bay hơi đi mấy chục tỷ chỉ trong nháy mắt, ông Phó cũng sẽ chẳng phải nhập viện.
Phó Cảnh Hoài là con trai của Phó Lôi Minh, mà Phó Lôi Minh lại bị ông Phó hận đến chết đi được thì đương nhiên Phó Cảnh Hoài cũng là ở phe địch.
Hành động của Bạch Tô trước tiên là không tôn trọng ông Phó cũng không nói làm gì, thế nhưng cô lại đi cứu con trai của kẻ địch ư?
Hơn nữa lúc nãy Bạch Tiểu Bạch bị ông Phó hỏi thì biểu hiện không ra làm sao cả…
Việc này mới càng khiến người ta lo lắng hơn.
Phó Vân Tỷ thở dài một hơi, anh ta biết rất rõ cái lợi và hại của những mối quan hệ này.
Vừa rồi anh ta bị chính những mối quan hệ đó làm cho sầu não.
Bây giờ thì tốt rồi, Phó Vân Tiêu đã tới rồi… anh ta có thể thở ra hơi được rồi. Phó Vân Tỷ đẩy hết mọi chuyện cho Phó Vân Tiêu sau đó hỏi một câu: “Anh nói xem bây giờ nên làm thế nào?”
Phó Vân Tiêu thâm trầm nhìn Phó Vân Tỷ, hỏi: “Phó Cảnh Hoài ở tầng mấy?”
“Hình như… là tầng 1.”
Phó Vân Tiêu lập tức xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu còn chưa kịp bước đi thì bên trong phòng bệnh của ông Phó đã truyền ra tiếng đồ đạc bị đập phá, sau đó là giọng nói tức giận.
“Xem tôi chết rồi sao? Tới phòng bệnh của tôi còn chưa chào hỏi mà đã muốn đi đâu?”
“Không được đi tìm người phụ nữ đê tiện kia!”
Ông Phó hét lên.
Giọng nói vô cùng tức giận, bởi vì dùng quá nhiều sức nên khi vừa mới dứt lời thì máu ở trong miệng liền phun ra.
Sau đó những máy móc trong phòng bệnh liền kêu lên.
Phó Vân Tiêu và Phó Vân Tỷ vội vàng chạy vào phòng bệnh, bác sỹ và y tá cũng vội vàng chạy tới đẩy ông Phó vào phòng cấp cứu.
Ông Phó rơi vào hôn mê.
Khi ông Phó được đẩy vào phòng phẫu thuật, đèn cấp cứu liền sáng lên.
Phó Vân Tỷ muốn thở dài thế nhưng không khí nghiêm trọng tới đáng sợ này khiến anh ta đến thở cũng không dám thở nữa.
Phó Vân Tiêu ở bên cạnh cũng không còn ý định đi tìm Bạch Tô, hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở hành lang nhìn đèn sáng chữ đang phẫu thuật.
Sức khỏe của ông Phó đã xảy ra vấn đề từ lâu thế nhưng nếu khống chế tốt nên vẫn có thể sống được thêm vài năm.
Mặc dù đã vài lần bác sỹ thông báo bệnh tình rất nguy kịch rồi thế nhưng ông Phó vẫn luôn chịu đựng được.
Bây giờ… đầu tiên là bị con trai ruột đâm cho một nhát, hôm nay Bạch Tô lại làm như vậy, đúng là họa vô đơn chí mà!
…
Sau khi Bạch Tô hiến máu xong cô luôn đợi Phó Cảnh Hoài ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Vết thương lần này của Phó Cảnh Hoài vô cùng nghiêm trọng, khả năng còn sống cũng rất thấp, cuối cùng trưởng khoa cũng không còn cách nào khác liền đặc cách cho Bạch Tô vào phòng phẫu thuật.
Bạch Tô chỉ thì thầm bên tai Phó Cảnh Hoài rằng hắn phải làm sao để xứng với số máu mà Bạch Tô đã truyền cho hắn… Lúc này Phó Cnahr Hoài đột nhiên có một chút cảm giác!
Các bác sỹ vội vàng làm phẫu thuật cho Phó Cảnh Hoài thế nhưng vẫn dặn dò Bạch Tô không được đi xa quá, phải đợi Phó Cảnh Hoài!
Bạch Tô chỉ có thể làm theo.
Cô không biết ở chỗ ông Phó đã xảy ra chuyện gì.
Việc làm của cô bây giờ chỉ vì mong muốn Phó Cảnh Hoài có thể tiếp tục sống tiếp.
Khi Phó Cảnh Hoài được đẩy ra ngoài, bác sỹ thông báo hắn đã thoát khỏi nguy hiểm thì Bạch Tô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ trưởng khoa muốn giữ Bạch Tô lại, kêu Bạch Tô đợi đến khi Phó Cảnh Hoài tỉnh lại hãy rời đi.
Thế nhưng Bạch Tô không ở lại, sau khi nói với bác sỹ cô sẽ tới thăm Phó Cảnh Hoài sau thì cô vội vàng quay về phòng bệnh của ông Phó. Thế nhưng khi cô về tới phòng bệnh của ông Phó thì căn phòng trống không, Bạch Tô rất hoảng hốt.
Ngoài hành lang cũng không thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Bạch.
Bọn họ đi đâu rồi?
Cô vội vàng hỏi y tá, y tá chỉ cho cô đi tới một phòng cấp cứu khác.
Xa xa cô đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu rồi.
Khi Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hắn lạnh lẽo mà xa cách.