Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 168: Chương 168: Sao con có thể chắc chắn đây là con gái của Phó Vân Tiêu?!




Phó Vân Tỷ cảm nhận được động tác cứng nhắc của Bạch Tô. Thấy thế anh ta liền vội vàng tiến lên phía trước, vẻ mặt tươi cười đưa tay ra vỗ vỗ vào bả vai Bạch Tô.

“Chị dâu, cứ thả lỏng thôi. Địa vị của chị trong lòng ba vẫn rất cao mà, vì thế… không cần lo lắng.”

Nói xong Phó Vân Tỷ mới đưa ánh mắt dịu dàng sang nhìn Bạch Tiểu Bạch ở bên cạnh, anh ta ngồi xổm xuống sau đó như một nhà ảo thuật lấy đâu ra một cây kẹo từ sau lưng đưa cho Bạch Tiểu Bạch, xoa xoa đầu con bé.

“Gọi chú đi nào.”

“Chú.”

Bạch Tiểu Bạch ngoan ngoãn gọi Phó Vân Tỷ một tiếng “chú” sau đó ánh mắt hướng về phía Bạch Tô. Con ngươi đen láy hơi sáng lên giống như muốn hỏi Bạch Tô… mình có thể ăn cây kẹo này không?

Bạch Tô gật gật đầu nhìn Bạch Tiểu Bạch sau đó nói: “Ngoan, cầm kẹo về phòng với mẹ nào, mẹ thay quần áo cho con.”

Nói xong cô liền quay sang nói với Phó Vân Tỷ: “Chú đợi chị một lát.”

Sau đó Bạch Tô dẫn Bạch Tiểu Bạch về phòng.

Cô chọn cho mình một bộ quần áo thanh lịch nhã nhặn. Vốn dĩ trẻ con thì nên mặc những bộ quần áo đáng yêu một chút thế nhưng bởi vì bây giờ ông Phó đang nằm trong bệnh viện vì thế Bạch Tô cũng không thể cho Bạch Tiểu Bạch mặc quá lộng lẫy được. Vì thế Bạch Tô tìm cho Bạch Tiểu Bạch một bộ váy học sinh, bên trên là áo sơ mi trắng, bên dưới là váy xếp ly, nhìn tổng thể trông rất thông minh lanh lợi.

Xong xuôi cô mới dẫn Bạch Tiểu Bạch đi xuống lầu rồi theo Phó Vân Tỷ lên xe.

Bạch Tô ngồi ngẫm nghĩ, cô và Phó Vân Tiêu vừa mới nói chuyện Bạch Tiểu Bạch là con gái của hai người họ không lâu thì ông Phó đã cho Phó Vân Tỷ tới đón con bé rồi, hẳn là Phó Vân Tiêu đã nói chuyện của Bạch Tiểu Bạch cho ông Phó biết.

Dù vậy Bạch Tô vẫn gửi một tin nhắn cho Phó Vân Tiêu.

Đại khái là thông báo cho hắn biết Phó Vân Tỷ, cô và Bạch Tiểu Bạch đến bệnh viện gặp ông Phó.

Sau khi Bạch Tô gửi tin nhắn không lâu thì Phó Vân Tỷ đã đưa Bạch Tiểu Bạch và Bạch Tô tới bệnh viện. Sau khi đỗ xe Phó Vân Tỷ liền đi thẳng tới phòng VIP rồi đưa Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch lên lầu.

Kết quả thang máy vừa mới đóng lại thì bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, mọi người chạy rất nhanh, không ngừng hét lên: “Bác sỹ Phó Cảnh Hoài, anh vẫn ổn chứ? Mất máu quá nhiều… mau tới kho máu điều động máu đi!”

“Bác sỹ, 10 phút trước ở công trường đột nhiên xảy ra sự cố, rất nghiều người được đưa tới bệnh viện, e rằng… bây giờ ở kho máu đã không còn đủ máu nữa rồi.”

Vài câu nói đó lập tức lọt vào tai Bạch Tô.

Thế nhưng cánh cửa thang máy đã khép lại.

Bạch Tô vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi một bóng hình vừa mới lướt qua trong tích tắc, trong đầu cô lúc này toàn là cái tên Phó Cảnh Hoài.

Thế nhưng thang máy đang dần đi lên sau đó đã lên tới nơi rồi.

Sau khi thang máy dừng, Phó Vân Tỷ giữ nút mở thang máy sau đó lịch sự nhường Bạch Tiểu Bạch và Bạch Tô ra trước.

Trên gương mặt của Bạch Tô có chút hoảng hốt, Phó Vân Tỷ đương nhiên có thể nhìn ra.

Anh ta do dự hỏi Bạch Tô một câu: “Chị dâu, chị vẫn ổn chứ?”

Đã đến bước này rồi thì Bạch Tô cũng không còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều như thế nữa, cô cũng không thể để cho ông Phó phải đợi mình được vì thế cô vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc sau đó nói với Phó Vân Tỷ: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Cô nắm lấy tay Bạch Tiểu Bạch sau đó đi vào phòng bệnh của ông Phó.

Bởi vì đổ bệnh nên ông Phó đã gầy đi không ít, chỉ có thần thái là vẫn còn rất tốt, ngay cả vẻ uy nghiêm vẫn còn tồn tại.

Nhìn thấy Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch bước vào, ông Phó cho người đỡ mình ngồi dậy. Ánh mắt của ông quét qua người Bạch Tô sau đó lại quan sát Bạch Tiểu Bạch, nói: “Đây là cháu gái của ba sao?”

Nghe xong câu đó Bạch Tô vội vàng vỗ nhẹ vào vai Bạch Tiểu Bạch, khẽ nói với con bé: “Mau gọi ông nội đi con.”

“Ông nội.”

Bạch Tiểu Bạch đang ăn kẹo, con bé ậm ờ chào một tiếng sau đó mỉm cười trông vô cùng đáng yêu.

“Tốt…” Vì một tiếng “ông nội” đó mà ông Phó mỉm cười rất vui vẻ.

Có vẻ như ông rất dễ chịu.

Ông Phó chăm chú nhìn Bạch Tiểu Bạch, hỏi con bé một câu: “Nói cho ông nội biết con mấy tuổi rồi nào?”

“Ba tuổi ạ!”

Bạch Tiểu Bạch trông cũng có vẻ rất nghiêm túc trả lời.

Đột nhiên Bạch Tô sững người, ngay cả ông Phó cũng ngẩn người theo.

Bạch Tô vội vàng xoa đầu Bạch Tiểu Bạch: “Sao lại ba tuổi được chứ? Con tính lại xem nào.”

Bạch Tiểu Bạch hơi cắn môi, ánh mắt ngước lên trên giống như mình đang rất cố gắng tính toán, một lúc sau mới lên tiếng: “Bốn tuổi ạ.”

Sau khi con bé trả lời là bốn tuổi, sắc mặt của ông Phó lúc này mới dịu lại một chút.

Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch vừa mới nói xong sau đó lại đột nhiên quay sang hỏi Bạch Tô một câu: “Mama, con nói có đúng không?”

Lần này…tất cả mọi người lại sửng sốt.

Phó Vân Tỷ thấy thế, anh ta không đợi Bạch Tô trả lời mà đã cười gượng hai tiếng sau đó lên tiếng giải vây: “Ha ha ha, mau nói cho chú biết có phải con chưa nhận được mặt số không? Mau đọc theo chú một lần nào, 1 2 3 4 5 6…”

“Có biết đọc theo không?”

Bạch Tiểu Bạch tỏ ra rất tích cực: “1 2 3 4 6…”

“Không đúng.”

Phó Vân Tỷ nói, sau đó lại ngẩng đầu lên nói với ông Phó: “Ba, cô nhóc đáng yêu này có lẽ vẫn chưa nhận được mặt số, không biết đếm.”

“Vậy sao con lại biết đây chính là con gái của Phó Vân Tiêu?”

Lần này ông Phó mới chăm chú quan sát Bạch Tô, chỉ là thần thái của ánh mắt lần này không còn tràn đầy bao dung như lúc Bạch Tô dẫn Bạch Tiểu Bạch vào phòng nữa.

Giống như có chút hoài nghi về thân phận của Bạch Tiểu Bạch.

Bạch Tô vô cùng không vui khi thấy ánh mắt đó.

Cô nghiêm túc nói: “Con tin là hôm nay ba gọi con tới đây hẳn do Phó Vân Tiêu đã xác định được thân phận của Bạch Tiểu Bạch rồi mới nói cho ba, vì thế ba mới biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch học toán không tốt vì thế con bé không nhớ được. Trước khi con và Phó Vân Tiêu kết hôn thì đã từng vô tình xảy ra quan hệ một lần.”

Bạch Tô đáp lại một câu.

Ông Phó vẫn chăm chú quan sát Bạch Tô: “Vậy mấy năm nay tại sao sớm không nói muộn không nói mà tận đến bây giờ Phó Thị đã ngấp nghé bên bờ vực, Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn kết hôn thì con mới để con bé xuất hiện?”

Rõ ràng sự xuất hiện của Bạch Tiểu Bạch đã khiến cho tình hình của Phó Thị vừa mới chuyển biến tốt hơn một chút đã lại rơi vào khốn cục thêm lần nữa.

Bạch Tô mím môi, cô cũng không biết mình nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc cô đang định trả lời thì đột nhiên hành lang truyền tới tiếng ồn ào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.