Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 33: Chương 33: Bản tính đàn ông




Bạch Tô không thèm nhìn mấy bộ đồ lót mà nhân viên đưa cho mình, sau khi nhận lấy đồ từ tay nhân viên, cô trực tiếp đón xe về biệt thự của Phó Vân Tiêu.

Cho đến khi cô ăn cơm tối xong, rảnh rỗi nhàm chán mới nhớ đến mình đã mua mấy thứ đồ lót này.

Cô mau chóng lấy thử đồ lót ra xem, vừa lấy bộ đầu tiên, không nhịn được cau mày. Bộ đồ này màu trắng nõn, chất liệu khá đặc biệt, thiết kế liền thân nhưng chỉ che lại có đúng ba chỗ quan trọng trên cơ thể, còn những chỗ khác đều lộ hết ra.

Nhưng mà đồ kiểu này lại rất gợi cảm cuốn hút.

Dù chỉ là nhìn những bộ đồ này thôi, Bạch Tô cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Cô sợ đến mức mau chóng cất bộ đồ lót đó đi, lấy ra một bộ khác.

Còn bộ này không phải là đồ liền thân, hai cái rời nhau, áo lót bên trên giống như kiểu một miếng dán ngực bên trên có gắn lông vũ, bên dưới là chiếc quần lọt khe thêm chiếc đuôi nhỏ, bộ phận quan trọng nhất lại để hở ra! Vô cùng thích hợp để làm loại chuyện đó.

Bạch Tô quá sợ hãi không dám xem tiếp bộ thứ ba...

Mộ Vãn Vãn này nhìn thì rất ngây thơ trong sáng, lại chơi... chơi mấy thứ đồ hở hang như vậy!

Bạch Tô bỏ phí 60 triệu bạc để mua mấy thứ này!

Lúc Bạch Tô đang cảm thấy không vui, đèn lớn trong sân bỗng nhiên được bật lên, đi kèm với tiếng động cơ xe. Phó Vân Tiêu đã về nhà rồi, Bạch Tô sợ quá vội vàng nhét đống đồ vào lại trong túi, chạy ra ngoài cửa.

Nhưng do chạy quá vội, cô bị mắc chân vào túi, làm cho cả túi đồ lật đổ ra, Bạch Tô lại phải cuống cuồng nhét đống đò trở lại vào túi.

Lúc này mới hốt hoảng xuống tầng.

Lúc cô xuống tầng, Phó Vân Tiêu đã đi vào trong nhà rồi, khẽ cau mày nhìn dáng vẻ vội vã của Bạch Tô.

“Làm chuyện gì lén lút không muốn anh biết sao? Nhìn hốt hoảng như vậy.”

“Làm gì có?”

Bạch Tô cười tươi nhìn Phó Vân Tiêu, chỉ có điều Phó Vân Tiêu lại nhẹ nhàng đi đến bên người Bạch Tô, quan sát cô một lượt từ trên xuống.

Bạch Tô biết, bình thường Phó Vân Tiêu hiếm khi có hứng thú với mấy món đồ mà cô mua. Hơn nữa, túi đựng áo lót của cô rất đẹp, giống như hộp đựng trang sức vậy, có lẽ sẽ không làm cho Phó Vân Tiêu chú ý tới.

Nhưng sau khi Phó Vân Tiêu quan sát Bạch Tô mấy lần, lại đi thẳng lên tầng, dáng vẻ không hề tin tưởng Bạch Tô chút nào.

Bạch Tô cũng theo chân Phó Vân Tiêu lên tầng, Phó Vân Tiêu quay qua quay lại trong phòng ngủ, ngay tức khắc trông thấy cái túi màu hồng.

Mặc dù nó không dễ thấy nhưng ánh mắt của Bạch Tô vẫn một mực nhìn vào chỗ đó.

“Cái này là cái gì?”

Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng bước lại gần, đưa tay cầm túi lên, đưa qua đưa lại trước mặt Bạch Tô.

Bạch Tô cắn môi, cố gắng làm ra dáng vẻ tự nhiên: “Em vừa mới mua tất.”

Không thể nói là đồ lót được, cho dù là đồ lót bình thường, Phó Vân Tiêu cũng có thể lấy ra bắt Bạch Tô mặc cho anh xem.

Cũng không thể nói là quần áo bình thường, Phó Vân Tiêu cũng không phải là đồ ngốc, hai cái hộp nhỏ như vậy sao có thể là quần áo.

Vậy nên, Bạch Tô chỉ có thể nói đến thứ gần giống nhất- tất.

Phó Vân Tiêu đánh giá biểu cảm khuôn mặt của cô, lại gần, cố ý nhìn chằm chằm vào Bạch Tô mấy giây, mới nhẹ nhàng cười nói: “Nhà chúng ta từ lúc nào nghèo tới nỗi để cho vợ đi mua mấy đôi tất mà cũng vui vẻ đến vậy?”

Vừa nói, anh lại đưa túi đồ cho Bạch Tô: “Đi vào cho anh xem.”

Mặt của Bạch Tô bỗng chốc đỏ bừng lên, cô thận trọng cầm chiếc túi, nhìn Phó Vân Tiêu, cố gắng giả vờ như không có gì nhìn anh, nói: “Cái đó... chồng, tất thì có gì mà xem chứ?”

“Tất không đẹp, chân em đẹp.”

Phó Vân Tiêu cười nhẹ, thưởng thức nét mặt cố gắng che giấu của Bạch Tô lúc này.

Bạch Tô lưỡng lự một chút, không lấy ra... Cô! Không có mặt mũi nào để lấy mấy thứ này ra!

“Vậy em để chân trần cho chồng nhìn?”

Bạch Tô lại hỏi dò Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu cười khẽ không nói gì.

Bạch Tô biết là không được nữa rồi, chỉ đành ngượng ngùng thu tay về, ra vẻ luống cuống tìm kiếm trong đống đồ lót.

“Vậy em cho chồng nhìn đôi tất kia trước?”

Cô nhìn hai bộ đồ lót đã lộ hết ra, còn ba món đồ cô chưa nhìn thấy... cũng không biết là loại đồ gì.

Nếu như lấy ra... Phó Vân Tiêu sẽ phản ứng thế nào đây?

Cô mong vận may của mình sẽ tốt một chút, có thể lấy ra được một bộ đồ lót bình thường.

“Nếu như em còn không lấy ra, anh sẽ giúp em lấy.”

Phó Vân Tiêu tiếp tục nhìn Bạch Tô, nhướn mày. Còn cố ý nhấn mạnh lời nói, giống như đang nhắc nhở cô vậy!

“Để em! Cứ để em lấy ra.”

Bạch Tô dường như cũng có thể nghe thấy trong lòng mình đang hỗn loạn. Trước kia cô làm chuyện đó với Phó Vân Tiêu đều rất trơn tru, như nước chảy mây trôi không chút ngại ngùng, bây giờ!

Bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi!

Nhưng cô vẫn nhắm mắt, giao phó số phận mình cho ông trời, nhanh chóng lấy ra một món đồ ngẫu nhiên.

Lại không ngờ rằng... ông trời thế mà lại chẳng hề thương xót cô, món đồ cô lấy ra vô cùng hở hang.

Bạch Tô cảm thấy buồn bực, tại sao trước kia khi cô mua đồ lót ở tiệm này, chưa từng nhìn thấy loại đồ lót kỳ quái như vậy. Tại sao Mộ Vãn Vãn đi mua thì lại có mấy thứ này!

Phó Vân Tiêu nhìn vào bộ đồ trong tay Bạch Tô, thiếu vải đến mức đáng thương, đến những chỗ quan trọng cần che cũng chỉ có hình dáng trái anh đào nhỏ.

Tim của Bạch Tô đập mạnh, cô cảm thấy rất hối hận khi lúc về đã bảo nhân viên lấy cho cô mấy bộ giống y hệt.

Cô cắn chặt môi, nhìn Phó Vân Tiêu, cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Tại vì hôm nay ở trong tiệm đồ lót, thấy một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đến mua đồ, em cũng mua theo cô ấy mấy bộ. Cho nên...em không biết...là như thế này.”

Bạch Tô chỉ có thể nói thật, chỉ là không nói ra tên của Mộ Vãn Vãn thôi.

Còn Phó Vân Tiêu lại nắm lấy tay Bạch Tô, kéo cô vào trong lòng, khẽ cắn tai cô nói: “Bạch Tô, em mặc cho anh xem.”

Lúc này, trong lòng Bạch Tô giống như sụp đổ vậy... mặt của cô cũng đỏ bừng lên.

Tim dường như càng đập loạn hơn.

“Chồng.”

Bạch Tô còn đang muốn gọi tên Phó Vân Tiêu để mặc cả nhưng vừa mới mở miệng, cô mới phát hiện ra giọng của mình đã khàn cả rồi.

Thấy Bạch Tô lúng túng xấu hổ không biết làm gì, lúc này Phó Vân Tiêu mới thu lại dáng vẻ đùa giỡn, đưa tay chạm vào chiếc mũi nhỏ của Bạch Tô: “Được rồi, không đùa với em nữa.”

“Những mà anh vẫn mong chờ em mặc mấy bộ đồ này.”

Lần này, Bạch Tô càng thấy xấu hổ hơn...cô!

Tại sao bình thường Phó Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc chín chắn! Vậy mà lúc riêng tư lại như thế này! Đúng là bản tính của đàn ông!

Phó Vân Tiêu cười lớn, cảm thấy trêu đùa Bạch Tô rất vui vẻ, lại ôm cô vào trong ngực, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, hôn thật sâu, cảm nhận mùi thơm của cô.

Nhiệt độ cơ thể của Bạch Tô vẫn chưa hề được hạ xuống, bị Phó Vân Tiêu trêu đùa đến mức toàn thân sớm đã mềm nhũn ra.

Cô không biết mình nhắm mắt từ khi nào, để mặc cho Phó Vân Tiêu nắm quyền chủ động.

...

Sau khi Mộ Vãn Vãn thử hết mấy bộ đồ lót kia, vô cùng hài lòng. Cô ta trực tiếp bọc hết mấy món đồ lại, nửa đêm vẫn cho người đưa đến resort Bán Nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.