Nghe thấy câu hỏi của người dẫn chương trình, nhất thời ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Thời Hoan.
Mặc dù Thời Hoan biết một số trải nghiệm của Bạch Tô, nhưng tất cả đều là những trải nghiệm chung chung nhất. Không có cách nào chính xác về những gì Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đã làm ở mỗi địa điểm du lịch, vì vậy cô ta không biết nơi nào khiến hai người có ấn tượng sâu sắc nhất.
Hơn nữa, sau khi đã học được bài học của câu hỏi đầu tiên, cô ta lại càng sợ hãi khi trả lời câu hỏi này một cách tùy tiện. Nếu câu trả lời cô ta viết hoàn toàn không trùng khớp với Phó Vân Tiêu thì điều đó sẽ dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ của anh.
“Bởi vì tôi cho rằng chỉ cần tôi có thể ở bên cạnh anh ấy thì cho dù là ở nơi nào đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ quên, cho nên không cách nào viết ra câu này.”
Thời Hoan bình tĩnh trả lời, lúc cô ta không viết đáp án thì cô ta cũng đã bịa ra được lý do như vậy.
“Những gì cô Bạch nói rất cảm động, chỉ cần hai người ở bên nhau thì nơi nào cũng là chân trời góc bể. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn phải tuân thủ luật chơi, các nhóm từ một đến bốn mỗi nhóm sẽ được một điểm, còn nhóm thứ năm sẽ không ghi điểm.”
Người dẫn chương trình bất đắc dĩ thông báo.
“Câu hỏi ba, thời gian hai người xa nhau lâu nhất là bao lâu?”
Thời Hoan vẫn bắt chước dạng câu hỏi thứ hai, nhưng lần này cô ta đã viết đáp án: “Trong lòng có anh, chưa từng chia lìa.”
Đó vẫn là một câu trả lời vui nhộn, mặc dù không ghi được điểm nhưng nó đã gây ra làn sóng vỗ tay tại hiện trường.
Cho đến hết câu hỏi thứ năm, bốn nhóm còn lại về cơ bản đều được toàn điểm, chỉ có nhóm của Thời Hoan là không có điểm nào.
“Kết quả cuối cùng thật bất ngờ, nhóm người chơi triển vọng nhất của chúng tôi không may trở thành nhóm về cuối cùng, nhưng câu chuyện mà nhóm người chơi cuối cùng mang lại cho chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành kỷ niệm quý giá nhất của chương trình này.”
Phóng viên đang tóm tắt cuối trò chơi.
Vào lúc tuyên bố kết thúc sự kiện, Thời Hoan vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường cùng Phó Vân Tiêu.
Lần đầu tiên tham gia sự kiện cùng Phó Vân Tiêu nhưng cô ta không ngờ người ta lại hỏi những câu như vậy, nếu không thì cô ta nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ để tham gia. Không ngờ vì sự cẩu thả của mình, sự kiện của cô ta suýt nữa đã kết thúc trong thất bại.
“Vân Tiêu, lần này chúng ta là người về cuối cùng anh có không vui không?”
Thời Hoan cẩn thận nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Phó Vân Tiêu, sợ rằng anh có thể tìm ra manh mối nào đó.
“Không có chuyện gì đâu.”
Như thể từ đầu đến cuối anh không tham gia vào sự kiện đó, giọng điệu của Phó Vân Tiêu muốn bao nhiêu bình thản thì sẽ có bấy nhiêu bình thản.
“Thực sự không có gì sao? Ngoại trừ câu đầu tiên em nhớ nhầm, những câu trả lời còn lại đều là suy nghĩ chân thật nhất của em đó.”
Lo lắng rằng Phó Vân Tiêu sẽ để ý, Thời Hoan đã cố ý nhấn mạnh lại lý do của mình.
“Ừm, không thành vấn đề. Không cần suy nghĩ lung tung.”
Phó Vân Tiêu không nói nhiều nữa, chỉ thản nhiên an ủi Thời Hoan.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, khi thấy Phó Vân Tiêu đúng là không quan tâm đến vấn đề này thì Thời Hoan mới có thể thả lỏng.
Ở phía bên kia, trong một bệnh viện tư nhân.
Bạch Tô ấn mạnh vào trán, khó khăn mở mắt.
“Đừng nhúc nhích.”
Ngay khi bàn tay của cô đang day day trán, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nghe thấy tiếng động, Bạch Tô chậm rãi quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh giả vờ của Tư Bắc Triệt, nhưng ánh mắt của anh ta đã phản bội anh ta rồi.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
Bạch Tô nghi ngờ hỏi.
“Không lâu lắm.”
Giọng điệu của Tư Bắc Triệt rất bình tĩnh.
“Vậy anh đưa tôi đi khách sạn đi, tôi muốn đi gặp người đó.”
Bạch Tô chợt nhớ tới mình định làm gì, vội vàng đứng dậy.
“Họ đã đi rồi, em có đến đó cũng vô ích mà thôi.”
Tư Bắc Triệt ngăn Bạch Tô lại, giọng điệu có chút không hài lòng, rõ ràng là anh ta chán ghét việc Bạch Tô vừa tỉnh dậy đã muốn đi ra ngoài tìm đường chết.
“Bọn họ rời đi khi nào?”
Bạch Tô hơi bất ngờ khi nghe Tư Bắc Triệt giải thích.
“Khi em đang bất tỉnh.”
Tuy rằng không thích thái độ này của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt hiện tại cũng không có biện pháp nào cả, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Bạch Tô.
Biết rằng không có hy vọng nhìn thấy Bạch Tô giả, mắt cô hơi dừng lại, sau đó nằm trở lại trên giường bệnh.
Bởi vì vừa rồi cô chỉ tập trung vào Giả Bạch Tô, nên cô không để ý nhiều đến sự khác biệt của hoàn cảnh xung quanh.
Đến bây giờ cô mới bắt đầu nhận thấy tình hình của mình.
“Chúng ta đổi bệnh viện rồi sao?”
Bạch Tô không nhớ rõ trên xe đã xảy ra chuyện gì, liền liếc nhìn phòng bệnh một cái, có chút khó hiểu.
“Đúng vậy.”
Không giải thích lý do, Tư Bắc Triệt gật đầu.
Lý do thì không cần giải thích, thực ra Bạch Tô cũng đoán được khi nhận thấy đây là bệnh viện mới, ngoài tình trạng xấu đi thì sẽ không có khả năng thứ hai.
“Tôi lại gây rắc rối cho anh nữa rồi.”
Bạch Tô bất đắc dĩ mỉm cười.
“Anh không cảm thấy phiền phức, anh chỉ mong em mau chóng khỏe lại, đừng tự dằn vặt mình nữa.”
Tư Bắc Triệt thở dài rồi nói một cách nghiêm túc, như thể anh ta đã hoàn toàn bất lực với Bạch Tô.
Bạch Tô còn chưa ăn cơm, hai người đang nói chuyện phiếm thì cái bụng Bạch Tô đột nhiên rên lên một tiếng.
“Nói đi, em muốn ăn cái gì.”
Tư Bắc Triệt liếc nhìn Bạch Tô, có chút không nói nên lời.
Đột nhiên bụng kêu gào như thế làm Bạch Tô cũng ngượng ngùng.
“Một bát cháo đậu đỏ là được rồi.”
Bạch Tô lúng túng nở nụ cười.
Sau đó Tư Bắc Triệt đứng dậy đi ra ngoài mua cháo đậu đỏ cho Bạch Tô.
Sau nửa giờ, có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Nghĩ rằng Tư Bắc Triệt đã trở lại, Bạch Tô cũng không quan tâm lắm, nhưng mà không phải Tư Bắc Triệt bước vào, mà là một nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ này rất xinh đẹp, tuy không có nhiều vẻ nữ tính rõ ràng trong bộ đồng phục bác sĩ màu trắng, nhưng khí chất giữa lông mày và đôi mắt đã chứng tỏ cô ta là một mỹ nhân không thua Bạch Tô chút nào.
“Cô Bạch, tôi đến để giúp cô kiểm tra thân thể.”
Nữ bác sĩ bước tới với nụ cười lịch sự, sau đó với phong thái rất chuyên nghiệp bắt đầu kiểm tra từng bước một.
Sau khi khám bệnh, nữ bác sĩ thu dọn dụng cụ.
“Cô Bạch, người nhà của cô đi đâu rồi? Đây là một tờ khai cần anh ấy ký.”
Nữ bác sĩ lịch sự hỏi.
“Anh ta…”
Bạch Tô đang định trả lời thì tiếng mở cửa trực tiếp từ phía sau bác sĩ truyền đến, cả hai quay đầu nhìn Tư Bắc Triệt đang đẩy cửa vào.
Nhưng mà, ánh mắt của Bạch Tô lại chỉ dừng ở chén cháo đậu đỏ trên tay Tư Bắc Triệt, lực chú ý của nữ bác sĩ thì hoàn toàn đặt ở trên mặt yêu nghiệt này của Tư Bắc Triệt.
“Đúng lúc, ở đây có tờ khai cần anh ký đó.”
Ban đầu Bạch Tô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói chuyện với Tư Bắc Triệt, cô muốn để cho Tư Bắc Triệt nhanh chóng ký xong rồi để cho bác sĩ rời đi.
Tuy nhiên, Bạch Tô thử cần lấy giấy tờ từ tay của nữ bác sĩ, lúc này cô mới phát hiện nữ bác sĩ này đã nắm tờ giấy đó rất chặt, cô ta không có ý định đưa nó cho Bạch Tô.
“Để tôi là được rồi.”
Nữ bác sĩ xinh đẹp nhìn Bạch Tô cười rồi quay lại đưa tờ giấy cần ký tên cho Tư Bắc Triệt.
Sốt ruột muốn đưa cháu cho Bạch Tô, Tư Bắc Triệt cũng không nhìn tờ giấy đó mà nhanh chóng ký tên.
Ký xong, anh ta đi về phía Bạch Tô, mở cháo ra đưa cho Bạch Tô.