Ở phía bên kia, sân bay phương Tây.
Khi ngày lễ tình nhân đến gần, bên trong và bên ngoài sân bay tràn ngập bóng bay đầy màu sắc và những lời tỏ tình lãng mạn, không khí ngọt ngào lan tỏa ở khắp mọi nơi.
Xa xa, một nam một nữ đi tới.
Người đàn ông trời sinh có nhan sắc sắc bén, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm như biển khiến người ta sợ hãi nhìn thẳng, mà người phụ nữ đi cạnh cũng xinh đẹp không kém, một bộ váy dài lại càng tôn lên khí chất quyến rũ.
Hai người vừa trông giống như một cặp tình nhân nhưng lại vừa không giống lắm.
Sở dĩ có cảm giác như vậy là bởi vì người phụ nữ đang ôm cánh tay người đàn ông này, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt ngưỡng mộ, ánh mắt dịu dàng ngọt ngào làm sao.
Nhưng lý do của sự khác biệt là người đàn ông không đáp lại hành động và ánh mắt của người phụ nữ, như thể anh chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ nào đó với người phụ nữ này mà thôi.
“Vân Tiêu, anh rất vội về thành phố A sao? Nghe nói hiện tại ở trên đảo M là thời điểm thích hợp để ngắm hoa, nhiều người đã đến đảo M du lịch…”
Thời Hoan vừa ôm cánh tay của Phó Vân Tiêu, vừa nhìn sắc mặt anh rồi ngập ngừng hỏi.
“Thành phố A bây giờ đang ở thời điểm quan trọng, chờ thêm chút nữa anh sẽ đưa em đi du lịch ở những nơi khác.”
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút, nhưng mà vẫn thẳng thừng từ chối.
“Lúc đó là khi nào? Cảm giác như anh cứu luôn bận rộn mãi thôi.”
Thời Hoan có chút không vui khi bị Phó Vân Tiêu từ chối, cũng may là bây giờ cô ta đang ẩn mình dưới thân phận của Bạch Tô nên có thể có chút khí chất của mình.
“Anh không biết, có thể là vài ngày hoặc vài tháng.”
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lúc, lắc đầu, không cho Thời Hoan một thời gian chính xác.
“Vậy thì em sẽ đợi anh, dù sao em cũng không thể làm gì ngoại trừ đợi anh.”
Thời Hoan mím môi, rõ ràng là làm nũng với Phó Vân Tiêu.
Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu dường như không nhìn thấy điều đó, anh vẫn dẫn Thời Hoan đi về phía trước.
Sân bay hôm nay cực kỳ đông đúc, có thể nguyên nhân là do đang đến gần ngày lễ tình nhân. Bên ngoài sân bay, có rất nhiều các cặp đôi đến quyến luyến tiễn biệt nhau, một số phóng viên cũng có mặt để phỏng vấn tại sân bay.
Nhìn thấy mấy đôi tình nhân ngọt ngào này, Thời Hoan đột nhiên ghen tị.
Vì vậy, đây cũng là lý do cô ta muốn đi du lịch cùng Phó Vân Tiêu, vì đi du lịch và tham gia các hoạt động là cách để hâm nóng tình cảm nhanh nhất.
“Này, Vân Tiêu, nhìn kìa!”
Phó Vân Tiêu đang đi về phía trước thì Thời Hoan đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh, sau đó duỗi một cánh tay ra và vui vẻ chỉ về phía trước.
“Làm sao vậy?”
Phó Vân Tiêu nhìn theo hướng mà cô ta chỉ, sau đó quay lại nhìn Thời Hoan, như thể anh không hiểu Thời Hoan muốn nói gì.
“Chúng ta còn thời gian, em muốn anh cùng em tham gia trò chơi đó.”
Thời Hoan nắm lấy cánh tay Phó Vân Tiêu rồi lắc lắc, cô ta nhìn Phó Vân Tiêu tiếp tục làm nũng.
Hướng ngón tay của Thời Hoan chật kín người, phía sau là một bức tường lớn có nền màu hồng, trên bức tường nền có viết tên trò chơi: “Đại chiến hiểu ngầm.”
“Có quá nhiều người.“
Phó Vân Tiêu nhìn xuống đồng hồ, anh cũng không trực tiếp đồng ý.
“Không muộn, không muộn giờ đâu.”
Thời Hoan nắm lấy cánh tay Phó Vân Tiêu và dậm chân.
“Anh hấy đấy, họ đều thực hiện các hoạt động theo nhóm nên sẽ sớm đến chúng ta thôi.”
Đôi mắt cô ta bắt đầu sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ khao khát, cô ta hy vọng được chơi trò chơi này với Phó Vân Tiêu.
“Được rồi.”
Sau khi quan sát một lúc, Phó Vân Tiêu gật đầu.
Trò chơi này có tên là “Đại chiến hiểu ngầm”, luật chơi rất đơn giản, có 5 nhóm cặp đôi tham gia thử thách cùng một lúc, người dẫn chương trình nói một câu, các cặp ghi câu trả lời của họ. Nếu hai người có cùng ý kiến thì sẽ được ghi một điểm, nếu không giống nhau thì sẽ không có điểm nào.
Rất nhanh sau đó, đến lượt Thời Hoan và Phó Vân Tiêu tham gia vào sự kiện này.
Hai trong số bốn nhóm khác tham gia cùng họ là sinh viên và hai nhóm còn lại là cặp vợ chồng mới cưới.
Đồng thời, sự kiện này đã được phóng viên đài truyền hình phỏng vấn và ghi hình, cứ như là sự kiện ngày lễ tình nhân do đài truyền hình thực hiện.
“Nhóm thứ mười hai của ‘Đại chiến hiểu ngầm’ sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa. Trước khi trận đấu bắt đầu, chúng ta hãy cùng nhau phỏng vấn cảm nhận của năm cặp đôi này.”
Phóng viên nói chuyện trước ống kính, sau đó ống kính máy quay chuyển một cái thì đã quay đến các cặp đôi chuẩn bị tranh tài.
“Các bạn bên nhau được bao lâu rồi?”
Phóng viên đưa micro cho một cặp sinh viên tham gia.
“Hai năm rồi.”
“Thế còn các bạn?”
Sau đó, phóng viên đưa micro cho một cặp đôi khác.
“Một năm.”
“Năm năm.”
“Ba năm.”
Trong buổi phỏng vấn, dù là người đã lập gia đình hay sinh viên đang yêu, thì thời gian bên nhau của họ cũng không quá lâu.
Mãi cho đến cuối, micro được đưa cho Phó Vân Tiêu và những người khác.
“Xin chào, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Phóng viên nở một nụ cười lịch sự và phỏng vấn Thời Hoan và Phó Vân Tiêu.
“Hai mươi năm.”
Thời Hoan tự tin trả lời, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường các đội khác.
Khi nghe đến con số hai mươi năm, một số đội khác đồng loạt thở ra một hơi.
“Xong xong, không có khả năng cạnh tranh chút nào.”
“Đã là vợ chồng già rồi còn muốn tham gia loại hoạt động này, rõ ràng là để lừa gạt lấy giải thưởng.”
Các nhóm cặp đôi khác đã bắt đầu xì xào.
Sau cuộc phỏng vấn, đồng hồ đếm ngược đến trò chơi bắt đầu vang lên, sau đó người dẫn chương trình đến và bắt đầu thông báo quá trình và tổ chức trò chơi.
Sau khi thực hiện một cuộc phỏng vấn đơn giản, phóng viên đã có một kết quả sơ bộ trong đầu, trò chơi bắt đầu và máy quay trực tiếp chĩa vào hai người Phó Vân Tiêu.
“Xin lỗi, ai là người nấu ăn lần đầu tiên?”
Người dẫn chương trình nhìn xung quanh và từ từ đọc câu hỏi.
Chắc là Bạch Tô phải không?
Khi Thời Hoan nghe câu hỏi này, cô ta đã bắt đầu suy luận một chút, dựa theo những gì cô ta biết về Phó Vân Tiêu thì Phó Vân Tiêu hẳn là sẽ không biết nấu ăn, vì vậy không thể có người nào khác ngoài Bạch Tô.
“Xin mời giơ bảng trả lời.”
Thấy mọi người ngừng viết, người dẫn chương trình sắp xếp để mọi người đối mặt với nhau rồi giơ câu trả lời.
Kết quả của các cặp đôi khác về cơ bản giống nhau, câu trả lời của các cặp sinh viên đại học là họ chưa bao giờ nấu ăn, cặp vợ chồng mới cưới viết tên người đàn ông, chỉ có Thời Hoan và Phó Vân Tiêu viết hoàn toàn khác.
Bởi vì món đầu tiên thực sự là do Phó Vân Tiêu làm, anh làm món đậu chiên cho Bạch Tô.
“Nhóm thứ năm không ghi điểm, bốn nhóm còn lại, mỗi nhóm sẽ được một điểm.”
Người dẫn chương trình liếc nhìn kết quả và đưa ra một thông báo bất ngờ.
“Câu hỏi thứ hai, ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người là ở đâu.”
Sau khi đưa ra câu hỏi, một số người khác bắt đầu viết nhanh, chỉ có Thời Hoan giả vờ đang suy nghĩ, cô ta vẫn chậm chạp không viết.
Cho đến cuối cùng, những người khác lần lượt mở bảng câu hỏi, nhưng mà câu trả lời của Thời Hoan lại có gì cả.
“Cô Bạch ở tổ năm, sao cô không viết câu trả lời?”
Hành động này của Thời Hoan đã khơi dậy sự tò mò của người dẫn chương trình.