Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 191: Chương 191: Chạm vào má Phó Vân Tiêu




Bạch Tô đến công ty làm việc, vừa đi vào sảnh công ty của Phó Vân Tiêu, vẫn cảm thấy rất thân thiết.

Không biết tại sao, trước kia cô luôn nghĩ là mình sẽ đi làm bác sĩ, khi làm thư ký của Phó Vân Tiêu cũng chỉ là tùy tiện làm qua ngày, nhưng lần này, quay lại liền có một loại cảm giác quen thuộc!

Cô từ từ đi vào trong, khi lên đến tầng cao nhất, vừa vào tới phòng thư ký, nhưng cả phòng thư ký lại đem đến cho cô một bầu không khí chào đón kỳ lạ.

"Hoan nghênh thư kí Bạch trở lại!"

Lâm Đạt là người đầu tiên mở miệng, cô đại biểu phòng thư ký tặng Bạch Tô một bó hoa.

Bạch Tô nhận lấy bó hoa, đối mặt với Lâm Đạt nói một tiếng cảm ơn.

Xoay người muốn đi về vị trí trước kia của mình ngồi xuống, nhưng, lúc cô xoay người lại phát hiện, có rất nhiều tài liệu đặt trên chỗ ngồi của mình, không có chỗ để ngồi.

Cô định đi thu dọn lại một chút.

Lúc này, Lâm Đạt mới vội vàng ngăn Bạch Tô lại, "Thư kí Bạch, cô không ngồi ở đây, đừng vội thu dọn."

"Chức vụ giao cho tôi không phải là thư ký sao?"

Bạch Tô chất vấn.

"Tổng giám đốc Phó không nói cho cô biết sao? Vợ chồng các cô bình thường không nói chuyện với nhau sao?"

Với tình hình hiện tại cũng không thể trực tiếp hỏi Bạch Tô về mối quan hệ giữa vợ chồng bọn họ được, nhưng thật sự không thể kiềm chế được sự tò mò cháy bỏng kia!

Cho nên, Lâm Đạt thăm dò từng chút một.

Bạch Tô lắc đầu, "Chẳng phải gần đây Phó Vân Tiêu luôn ở công ty tăng ca sao?"

Việc hắn ngày đêm tăng ca, phòng thư ký phải biết rõ mới đúng.

Sau khi Bạch Tô nhắc nhở, sự tò mò đang bùng cháy của Lâm Đạt và những người khác mới chậm rãi giảm xuống một chút, chỉ có thể giải thích, "Tổng giám đốc Phó nói để cho cô trực tiếp làm việc trong phòng làm việc của anh ấy, cho nên, chúng tôi cũng không cần dọn dẹp vị trí cũ của cô nữa."

Lúc này, Bạch Tô mới kinh ngạc.

"Cái gì mà... Trực tiếp làm việc ở phòng tổng giám đốc Phó?"

Phó Vân Tiêu bị bệnh à, cô không muốn mỗi ngày đều phải làm việc bên cạnh Phó Vân Tiêu, rất dễ có bóng ma tâm lý.

"Thật sao?"

Bình thường các cô cũng rất hay đùa Bạch Tô, lần này, Bạch Tô thậm chí còn nghi ngờ có phải Lâm Đạt cố ý muốn đùa cô, muốn dò xét cô hay không.

Nhưng, Lâm Đạt dường như không hề nói đùa, ngược lại còn vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái, nói, " Ừ."

"Phó Vân Tiêu ở đâu?"

Bạch Tô chăm chú quan sát Lâm Đạt.

Cô chắc chắn Lâm Đạt không nói dối xong, mới trực tiếp hỏi.

Lâm Đạt chỉ có thể chỉ chỉ vào phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, "Chắc là ở trong phòng làm việc."

Bạch Tô ngay lập tức đứng dậy, vội vàng hướng phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu vừa uống hết một ly cà phê, vẫn cảm thấy cơ thể hơi có chút mệt mỏi, đang nằm ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe được ngoài cửa có người gõ cửa mang theo xúc động, không cần đoán là ai liền nói thẳng một tiếng, "Mời vào."

Người phụ nữ có thể đem theo cáu kỉnh đứng ở trước mặt hắn như vậy... Trừ Bạch Tô ra, có lẽ sẽ không còn ai khác.

Vì vậy, Phó Vân Tiêu không mở mắt ra, hắn nhắm mắt nhưng vẫn nghe được giọng của Bạch Tô, "Tại sao tôi phải tới phòng làm việc của anh làm việc."

"Bởi vì như vậy sẽ thuận lợi cho chúng ta trao đổi."

Khóe môi Phó Vân Tiêu nhấc lên một nụ cười nhạt, hắn nói ra lý do vô cùng bình tĩnh và thoải mái.

"Chúng ta là quan hệ công việc, cũng không cần phải trao đổi nhiều đâu, tôi cảm thấy tôi trở về phòng thư ký làm việc vẫn tốt hơn."

Bạch Tô ý thức được mình không thể nói thẳng với Phó Vân Tiêu những điều này.

Vẫn phải... bình tĩnh hơn một chút.

Cho nên, cô dùng giọng thương lượng nói với Phó Vân Tiêu.

Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu vào lúc này mới mở mắt ra, nhìn Bạch Tô, không trả lời Bạch Tô, mà chỉ đưa cho cô một tập tài liệu.

"Xem một chút đi, cùng tôi đi nói chuyện làm ăn."

"..."

Trong nháy mắt, Bạch Tô cũng không biết phải làm thế nào, cô đang cùng Phó Vân Tiêu nói chuyện quan trọng cơ mà.

"Phó Vân Tiêu, tôi đang cùng anh nói chuyện quan trọng!"

Bạch Tô chỉ có thể nhắc nhở Phó Vân Tiêu.

Nhưng, Phó Vân Tiêu đã cầm áo khoác lên, xoay người, quay đầu lại, mặt đầy tự tin nhìn Bạch Tô, "Sao vậy? Chuyện tôi nói, chẳng lẽ không phải là chuyện quan trọng sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện làm ăn sao?"

Mấy câu nói này lập tức chặn họng Bạch Tô lại.

Phó Vân Tiêu hài lòng cười một tiếng, "Cùng tôi đi họp trước, những chuyện khác, nói sau đi."

Nói xong, Phó Vân Tiêu đã ra khỏi cửa, Bạch Tô do dự một chút, nhưng vẫn cầm tài liệu lên, nhanh chóng đi theo Phó Vân Tiêu.

Xuống đến nhà để xe, Phó Vân Tiêu đem chìa khóa ném cho Bạch Tô, để Bạch Tô lái xe.

Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu chỉ cho cô một chữ: Buồn ngủ.

Bạch Tô không biết phải làm sao, chỉ có thể lái xe.

Nhưng... Ngày đầu tiên cô quay trở lại làm thư ký, không thể nào ra ngoài cùng Phó Vân Tiêu nói chuyện làm ăn luôn được, cho dù trước kia cô cùng Phó Vân Tiêu đi bàn chuyện làm ăn luôn phối hợp rất ăn ý, nhưng... Dù sao đã lâu như vậy cô không làm việc này rồi, phải làm quen với công việc lại từ đầu chứ.

Cô muốn tiếp tục thuyết phục Phó Vân Tiêu.

Nhưng vừa quay đầu, lại phát hiện Phó Vân Tiêu đã ở bên cạnh ngủ say, hắn trông thật lạnh lùng và xa cách ngay cả khi đang ngủ, chân mày cũng nhăn lại thật chặt.

Nhưng, hơi thở đều đều đó có vẻ rất mệt mỏi.

Quên đi, quên đi, không đánh thức Phó Vân Tiêu dậy nữa, khoảng thời gian này... Phó Vân Tiêu quá mệt mỏi rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Tô lại cảm thấy trong lòng có chút xót xa.

Trước khi lái xe Bạch Tô đã gọi điện Lâm Đạt hỏi về thời gian gặp mặt, phát hiện, thật ra đường đi chỉ cần một giờ đồng hồ, nhưng Phó Vân Tiêu đã cho xuất phát trước hai tiếng, cho nên, cô cố ý lái rất chậm.

Sau khi xe chạy đến địa điểm đã hẹn, vẫn còn hai mười phút, Bạch Tô không gọi Phó Vân Tiêu dậy luôn, mà ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu ngủ.

Lúc này, lông mày Phó Vân Tiêu đã giãn ra rất nhiều.

Hắn có bao nhiêu mệt mỏi, mới có thể ngủ ở đây chứ.

Bạch Tô đột nhiên cảm thấy hóa ra mình đã không chú ý đến Phó Vân Tiêu.

Trước đây, Phó Vân Tiêu là người có sức chịu đựng rất tốt, vài năm trước khi đi bàn chuyện làm ăn, vì cướp một bản hợp đồng, hắn là có thể lái xe năm ngày năm đêm không ngủ.

Phó Thị mới có thể có thành tích như ngày hôm nay, không chỉ phụ thuộc vào trí thông minh của Phó Vân Tiêu, mà còn nhờ sự chăm chỉ của hắn.

Rất nhiều người, đều bị hắn dọa sợ.

Ở thời điểm đó Bạch Tô chưa bao giờ nhìn thấy Phó Vân Tiêu mệt mỏi như vậy.

Nhưng, lần này... Cô từ trên mặt Phó Vân Tiêu, thấy được vẻ mệt mỏi.

Khi cô đưa tay chạm vào má Phó Vân Tiêu một cách vô thức, lúc này Phó Vân Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt sáng lên, trông không giống như đang mệt mỏi.

"Em vừa định làm gì?"

Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Bạch Tô.

Giống như bị bắt gian tại chỗ vậy, Bạch Tô có chút lúng túng.

"Không sao, vừa rồi có một con muỗi, bây giờ bay mất rồi, sắp không còn thời gian nữa rồi, chúng ta đi nhanh thôi."

Bạch Tô nói sang chuyện khác, nhanh chóng trốn xuống xe trước.

Hết lần này tới lần khác, rất không may, cô vừa xuống xe... Cách đó không xa, từ một chiếc bugatti bước xuống một người đàn ông - là Lâm Lập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.