Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 192: Chương 192: Yêu là giữ để trong lòng




Bạch Tô không nhịn được chớp chớp mắt, khó tin nhìn Lâm Lập.

Mà xa xa, mấy người từ trong thang máy đi ra, rõ ràng là thuộc hạ, đi tới trước mặt Lâm Lập, cung kính nói với Lâm Lập cái gì đó, Bạch Tô cũng không nghe rõ, chỉ thấy những người đó dẫn Lâm Lập vào thang máy.

Phó Vân Tiêu bước xuống.

Bạch Tô lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Phó Vân Tiêu, đưa tay nhận lấy tài liệu Phó Vân Tiêu đưa tới rồi đi về phía thang máy, lúc đang chờ thang máy xuống, Bạch Tô mới quay sang hỏi Phó Vân Tiêu, làm bộ như bình thản dò xét, "Hôm nay khách hàng cần gặp là Lâm Lập?"

Phó Vân Tiêu xoay đầu lại, vẫn ung dung nhìn Bạch Tô, "Cho nên, em không được thoải mái?"

Trước đó, Phó Vân Tiêu đưa tài liệu cho mình để mình tự xem, sau đó còn cảnh cáo mình cách xa Lâm Lập ra.

Bây giờ Phó Vân Tiêu lại chủ động cùng Lâm Lập hợp tác làm ăn?

Bạch Tô có chút khó hiểu.

Nhưng cô chỉ lắc đầu một cái, cùng Phó Vân Tiêu nói, "Không... Không có vấn đề gì."

Phó Vân Tiêu chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tô, cũng không nói gì nữa, nhẹ nhàng bước vào bên trong, Bạch Tô cũng chỉ có thể đi vào trong thang máy theo hắn.

Thang máy chậm rãi đi lên, đi tới tầng 22 thì dừng lại.

Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô đi ra ngoài, Phó Vân Tiêu mới nhàn nhạt mở miệng, " Nếu như em xem kỹ tài liệu thì tôi đã không cần phải giới thiệu nữa rồi, đây là công ty của Lâm Lập."

Hắn một bên giới thiệu, một bên chậm rãi đi vào trong.

Phong cách trang trí của công ty Lâm Lập và công ty Phó Vân Tiêu không giống nhau.

Màu chủ đạo của công ty Phó Vân Tiêu là màu đen trắng và xám cao cấp, cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc và gọn gàng.

Mà công ty của Lâm Lập, lại sử dụng màu trắng, màu xanh tiffany và một số màu sáng khác, đơn giản nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp.

Rất giống với ngoại hình của Lâm Lập.

Nhưng...dù sao thì Bạch Tô cũng đã biết được quá khứ của Lâm Lập, cô đương nhiên biết, quá khứ của Lâm Lập là làm sát thủ, mà nội tâm của một sát thủ lại có thể cho người khác cảm giác ấm áp như vậy... Thì thật khó hiểu.

Cho nên, Lâm Lập và Phó Vân Tiêu ai lạnh lùng hơn?

Bạch Tô không có thời gian nghĩ nhiều nữa, đã tới cửa phòng làm việc của Lâm Lập rồi.

Phó Vân Tiêu đang định gõ cửa, kết quả bên cạnh đã xuất hiện một người giống như thư ký đi tới trước mặt Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, đó là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, cô mặc một bộ đồ bó sát cơ thể hoàn hảo của mình, ngay cả phụ nữ cũng không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.

Vô cùng lẳng lơ!

"Xin chào, tổng giám đốc Phó, anh Lâm Lập đang ở phòng trà bên này chờ anh, Anh ấy nghĩ trò chuyện với anh trong phòng trà sẽ thân mật hơn."

Thư ký vừa nói vừa dẫn Bạch Tô đến phòng trà.

“Cô không cần dẫn đường đâu, đứng ở đây chờ là được rồi. Chúng tôi có thể tự đi."

Phó Vân Tiêu ngăn cản cô thư ký dẫn đường, cô thư ký ngoan ngoãn đứng ở chỗ cũ, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Đến khi Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô đi tới phòng trà của Lâm Lập, khi mở cửa ra, lọt vào mắt Bạch Tô, là một người phụ nữ khác xinh đẹp hơn, giống như một bông hoa sen, mặc sườn sám, đang chậm rãi ngồi đối diện Lâm Lập pha trà, còn bên cạnh, là một nữ thư ký vô cùng đoan trang và đáng tin, chuyên nghiệp ngồi chờ với một tập tài liệu trong tay.

Bạch Tô nhìn thấy trận chiến này, đột nhiên cảm thấy Phó Vân Tiêu đưa mình tới đây là thua rồi, đáng nhẽ hắn nên đưa đội thư kí của mình theo.

Nhưng... Bạch Tô lại cảm thấy, nếu như Phó Vân Tiêu đem tất cả đội ngũ thư kí của mình đến đây, hình như cũng không được cho lắm!

Suy cho cùng, bọn họ chỉ đứng ở cửa chưa đầy hai phút, bên ngoài đã xuất hiện mấy người phụ nữ mang bánh mang trà lên cho bọn họ, những người phụ nữ này đều có ưu điểm riêng, tuy rằng cao thấp mập gầy giống nhau, nhưng khuôn mặt lại có nét đẹp riêng.

Xinh đẹp đến nỗi Bạch Tô không thể rời mắt.

Phụ nữ còn như vậy, huống chi là đàn ông.

Đội ngũ thư kí của Phó Vân Tiêu, tuyệt đối không thể so được với những người này của Lâm Lập!

Số lượng không bằng, ngoại hình càng kém hơn!

"Hoan nghênh!"

Đợi những người phụ nữ kia đem trà bánh lên rồi lui xuống, Lâm Lập mới đứng dậy, hướng về phía Phó Vân Tiêu nói một tiếng, "Tổng giám đốc Phó, hoan nghênh."

"Cô Bạch Tô, hoan nghênh."

Phó Vân Tiêu khẽ gật đầu, hướng về phía Lâm Lập nói một câu, "Cảm ơn tổng giám đốc Lâm."

Lâm Lập chỉ cười một chút, liền mời Phó Vân Tiêu vào ngồi, vừa ngồi xuống, vừa hỏi Phó Vân Tiêu một câu, "Tổng giám đốc Phó chỉ mang theo một thư ký tới chỗ tôi, là thói quen sao? Tôi... Haiz, tôi là người sợ cô đơn, cho nên bên cạnh luôn có rất nhiều người."

Đây mà là sợ cô đơn sao. Đây rõ ràng chính là sắc.

Xung quanh Lâm Lập có quá nhiều phụ nữ, mà những người phụ nữ đó đều rất xinh đẹp.

Bạch Tô không khỏi muốn than thở.

Nhưng, Phó Vân Tiêu lại vào lúc này, vươn tay nắm chặt lấy tay Bạch Tô, cùng Lâm Lập nói, "Để tổng giám đốc Lâm chê cười rồi, tôi không mang thư ký tới, đây là vợ tôi, Bạch Tô."

Bạch Tô không nhìn thấy một chút kinh ngạc nào trên mặt Lâm Lập cả.

Nhưng, giọng nói của Lâm Lập lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, "Thật xin lỗi, tôi không biết... Cô Bạch lại là vợ của tổng giám đốc Phó sao? Tôi cùng cô Bạch đã từng tiếp xúc rất nhiều lần rồi, ấn tượng về nhau cũng rất tốt, chưa từng nghe cô Bạch đề cập đến mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Phó bao giờ. Là do bình thường không liên lạc với nhau nhiều phải không? Xin lỗi tôi không hiểu văn hóa trong nước lắm."

Mấy câu nói này, có vẻ như rất khiêm tốn, nhưng thực tế lại đang mô tả mối quan hệ hời hợt của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cũng không hề khó chịu, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười, cùng Lâm Lập giải thích, "Không phải là văn hóa nước tôi, mà là thói quen của những người sống ở đây lập ra. Yêu là giữ để ở trong lòng, không cần đặt ở ngoài miệng."

Mấy câu nói này thật thâm thúy.

Đầu tiên nói đây không phải là văn hóa, là thói quen của những người sống ở đây lập ra, trực tiếp đem một người sống ở nước ngoài từ lâu như Lâm Lập trở thành người ngoài cuộc.

Còn câu nói thứ hai, chính là nói về mối quan hệ của Bạch Tô và hắn.

Là yêu.

Yêu không cần phải nói ra.

Bạch Tô không ngốc, cô có thể nghe ra được giữa hai người đàn ông này nhìn bên ngoài có vẻ hòa bình, trên thực tế là đang tranh đấu.

Vốn dĩ, bị kẹt giữa hai người đàn ông quyền lực như vậy đã vô cùng áp lực rồi.

Mà hết lần này tới lần khác hai người đàn ông này cứ lôi cô vào chủ đề nói chuyện của họ...

Điều này càng đáng sợ hơn!

Bạch Tô cảm thấy sống lưng mình vô cùng lạnh.

May mà, cô nhìn thấy nước đã sôi, vội vàng nói một câu, "Tôi cũng biết pha trà, hay là để tôi pha trà cho, hai vị ngồi xuống đi?"

Bạch Tô muốn làm dịu mâu thuẫn giữa hai người.

Nhưng, Phó Vân Tiêu cầm tay cô, nói, "Hôm nay em không cần phải pha trà đâu, dù sao, ở đây tổng giám đốc Lâm cũng có chuyên gia pha trà rồi mà."

Bạch Tô nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Phó Vân Tiêu.

Nếu như không biết Phó Vân Tiêu đang cố tình diễn trò, thì Bạch Tô sẽ gục ngã mất.

Dù sao câu yêu thì giữ ở trong lòng vừa này, cũng làm cô cảm thấy đó như một lời bày tỏ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.