Họ không bật đèn, mặc cho phong cảnh đẹp nhất trong thiên nhiên chiếu vào. Thừa dịp màn đêm, thừa dịp gió nhẹ, hai người đều không nói chuyện tiếp, lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh đến từ thiên nhiên.
Bạch Tô ôm đầu gối, ngồi trên hàng ghế trước ngắm sao trời. Caesar vẫn bình tĩnh, khé nghiêng đầu nhìn Bạch Tô, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn màn trời.
Có người dùng ánh trăng trang trí cho cửa sổ, có người dùng ánh trăng trang trí cho giấc mơ. Có người nói ánh trăng xứng với giai nhân nhất, cũng có người nói ánh trăng càng xứng với người yêu nhau.
Gió đêm càng ngày càng lạnh, Bạch Tô không nhịn được ôm chặt chân hơn. Caesar vẫn ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, nhưng lại cởi áo khoác ra, khoác lên người Bạch Tô. Bạch Tô bọc áo khoác, nghiêng đầu nhìn Caesar. Caesar nhìn lên trời, cứ như không thấy chuyện gì.
Hai người cả đêm không ngủ, vẫn ngắm sao tới tận hừng đông. Ánh sao dần mờ nhạt, mặt trời ló dạng ở nơi xa. Tiếng mở khóa vang lên bên ngoài, Bạch Tô với Caesar đứng dậy, nhanh chóng đi về phía cửa.
Người quản lý nhà triển lãm mở cửa, thấy Bạch Tô với Caesar thì hoảng sợ, sau đó nhanh chóng xin lỗi. Caesar bình tĩnh không nói gì, không biết là đang tức giận hay là sao đó. Bạch Tô tha thứ cho người quản lý, nhưng lúc đi ra, cô thấy An Kỳ cùng đi vào với người quản lý.
Vừa mở cửa, An Kỳ thấy Caesar và Bạch Tô đứng bên nhau, hơn nữa Bạch Tô còn khoác áo của Caesar. An Kỳ bất mãn cau mày nhìn Bạch Tô. Cô ta tức điên người, nhanh chóng đi về phía Bạch Tô, nắm chặt đôi tay, chỉ muốn tát cho Bạch Tô một phát, nhưng cuối cùng cô ta vẫn kìm nén. Cô ta phải học được ngụy trang, học cách kiềm chế, không thể làm theo ý mình. An Kỳ đổi sang khuôn mặt tươi cười đi về phía họ.
“Bạch Tô, xin lỗi đã liên lụy cô với Caesar bị nhốt cả đêm.” An Kỳ khách khí chào hỏi.
Bạch Tô vốn định giải thích, nhưng nghe An Kỳ nói vậy, cô thu hồi mọi lời nói, vội đáp lại: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Nhưng An Kỳ làm lơ Bạch Tô, quay sang nhìn Caesar lo lắng nói: “Anh có lạnh không? Mau mặc áo khoác của em đi.” Cô ta vừa nói vừa cởi áo khoác, muốn khoác cho Caesar.
Bạch Tô bỗng phản ứng lại mình còn chưa trả áo cho Caesar, xấu hổ nói: “Xin lỗi, rất xin lỗi anh.” Đồng thời cởi áo khoác trả lại cho Caesar.
Caesar quay sang bình tĩnh nhìn An Kỳ, sau đó lại nhìn Bạch Tô, nói: “Cô mặc đi, tôi không lạnh.”
Lời này thực ra cũng không có vẻ gì là quan tâm hay vui vẻ, nhưng An Kỳ lại không vui, cố ý nói: “Vậy thì cô Bạch mặc áo của tôi nhé? Áo của tôi cũng ấm lắm.”
“Cảm ơn cảm ơn, tôi không lạnh.” Bạch Tô vội từ chối, cô bắt đầu suy nghĩ cái cớ để rời đi. Nhưng không chờ Bạch Tô nói gì, An Kỳ lại cố ý tới gần, nói chuyện với cô.
“Đúng rồi cô Bachh, tháng sau tôi với Caesar sẽ đính hôn, tôi muốn mời cô tới tham dự tiệc đính hôn của tôi, không biết cô Bạch có rảnh không?” An Kỳ thân thiện nắm tay Bạch Tô, ra vẻ muốn cô tham dự.
Không chờ Bạch Tô đáp lời, An Kỳ lại bổ sung: “Cô cũng biết đấy, tôi với Caesar đã yêu nhau thật lâu, tình cảm rất ổn định, đã sớm thương lượng chuyện đính hôn rồi. Hơn nữa chúng tôi không có nhiều bạn bè ở thành phố A, cho nên rất mong cô Bạch sẽ đến dự.”
Bạch Tô vốn định từ chối, nhưng cô hiểu được dụng ý của An Kỳ. An Kỳ đang ra oai với cô, giành quyền sở hữu Caesar. Nếu cô từ chối thì sẽ chứng minh mình chột dạ. Cho nên Bạch Tô hào phóng đồng ý, trừ bỏ lòng nghi ngờ của An Kỳ. Cô nghĩ mình với Caesar vốn không có quan hệ gì, chi bằng đồng ý An Kỳ, giảm bớt địch ý của cô ta. Hơn nữa gần đây Caesar cũng giúp đỡ cô rất nhiều, về tình về lý, cô đều nên tham dự tiệc đính hôn của họ. Nghĩ đến đây, Bạch Tô nghiêm túc đáp: “Tôi rất vinh hạnh được tham dự.”
“Chúc mừng cô An Kỳ và tổng giám đốc Caesar. Công ty của tôi còn bận việc, tôi xin phép về trước.” Nói xong, Bạch Tô tìm lý do rời đi.
Sau khi Bạch Tô đã rời đi, vẻ mặt dối trá của An Kỳ mới biến mất. Caesar không nói một lời, vẫn nhìn theo An Kỳ, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Chúng ta đi thôi, mau đi ăn sáng.” An Kỳ không cảm thấy Caesar có gì không ổn, cô ta rất vui vẻ, ngồi vào xe trước.
Caesar cũng lên xe. Chẳng qua lúc thắt dây an toàn, anh quay sang hỏi An Kỳ: “Quyết định thời gian đính hôn khi nào? Sao anh không biết?”
Từ giọng nói của anh không nghe thấy sự vui mừng, đương nhiên cũng không có ý trách móc An Kỳ.
“Em mới quyết định! Em đã sốt ruột muốn được đính hôn với anh!” An Kỳ vui vẻ nói.
“Sao vậy? Anh không vui à?” An Kỳ nhìn Caesar. Caesar vẫn chăm chú lái xe, nhưng khi hỏi anh, An Kỳ vẫn cảm thấy thấp thỏm. Vừa rồi cô ta cố ý ra oai với Bạch Tô nên mới nói như thế, chứ không phải là đã thương lượng từ trước, cô ta sợ Caesar sẽ không đồng ý.
Một hồi lâu sau, cô ta mới nghe Caesar vừa lái xe vừa trả lời: “Cứ làm theo ý em, em tự chuẩn bị là được.”
Nghe vậy, An Kỳ càng vui vẻ hơn, ôm cánh tay Caesar làm nũng: “Caesar, anh biết không? Em rất muốn gả cho anh. Em rất vui!”
Nghe vậy, Caesar vẫn không chủ động nhìn An Kỳ, chỉ nói: “Chúng ta cần báo cho ông nội trước để xem yêu cầu của ông nội. Còn lại cứ xử lý bình thường, em vui là được.”
Câu nói này cứ như đang bàn chuyện công việc.