Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 543: Chương 543: Đúng thế, ban đêm rất đẹp




Caesar suy tư một lát rồi chậm rãi nói: “Trước khi tập đoàn AC tiến vào thành phố A, các nhãn hiệu thời trang cao cấp ở thành phố A hầu hết đều bị CG lũng đoạn. CG với AC ở quốc gia khác là kẻ thù đối đầu, cạnh tranh rất dữ dội.”

Bạch Tô gật đầu, không nói gì, tiếp tục nghe Caesar kể chuyện. Bạch Tô còn tưởng Caesar sẽ kể công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem, hay là ba chú lợn con gì gì đó, không ngờ… Caesar lại kể chuyện như vậy? Quả nhiên rất phù hợp với Caesar. Ngẫm lại, anh ấy mà kể chuyện ba chú lợn con thì cũng không phù hợp thân phận.

“AC là doanh nghiệp lâu đời rất truyền thống, mặc dù căn cơ thâm hậu, có tài chính rất hùng hậu, nhưng chế độ quản lý của nó lại có khuyết điểm rất lớn, tham nhũng cực kỳ nghiêm trọng.” Caesar dừng lại một chút rồi kể tiếp: “Muốn đánh bại CG, đầu tiên AC phải tiến hành cải cách nội bộ. Sau khi tiến vào AC, tôi đã thay máu cho AC, điều chỉnh là chiến lược và định vị cho AC ở quốc gia khác, tốn nửa năm mới hạ gục CG…”

Caesar kể êm tai, Bạch Tô nghe buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái.

“Anh kể chuyện hay kể lại huyền thoại thương nghiệp của anh?” Bạch Tô có thể nhận ra Caesar không phải là loại người làm được thành tích gì thì sẽ chém gió. Caesar kể chuyện này chắc cũng cảm thấy nhàm chán lắm. Cô muốn tăng thêm chút thú vui cho anh nên mới nói vậy. Không ngờ Caesar lại nghi hoặc nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Trừ công việc, còn có thể trò chuyện cái gì?”

“Chẳng lẽ cuộc sống của anh chỉ có công việc thôi sao? Còn có thể trò chuyện cuộc sống, tình cảm, sở thích… trò chuyện về ước mơ, về tương lai.” Bạch Tô nở nụ cười, giải thích với Caesar.

“Anh đẹp trai thế này, còn là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất AC, chắc chắn trước kia từng yêu đương rất nhiều lần đúng không?” Bạch Tô tò mò nhìn anh. Cô thật sự rất đói, nếu không dời lực chú ý đi thì có lẽ sẽ ăn hết cây cỏ ở đây mất.

Nhưng Caesar suy nghĩ thật kỹ, lại lắc đầu. Bạch Tô không tin.

“Có phải anh muốn bảo việc đời tư nên không muốn nói về đề tài này không? Vậy tôi sẽ trao đổi lại bằng đời tư của toi.” Bạch Tô đang định kể về đời tư của mình thì nghe Caesar bình tĩnh nói: “Trong trí nhớ của tôi, cuộc sống của tôi đều ở nhà họ An. Công việc của tôi là giúp AC đánh bại Cg, kinh doanh AC, đến tuổi thì kết hôn với An Kỳ, sinh con…”

“Vậy anh coi như là con nuôi của nhà họ An hả?” Bạch Tô hứng thú hỏi.

“Có thể nói vậy.” Caesar gật đầu.

“Vậy anh… thích An Kỳ sao?” Bạch Tô bỗng tò mò hỏi.

Lần này, Caesar suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Tôi không biết cái gì gọi là thích hay không thích.” Có thể nói trừ công việc, Caesar chỉ làm mọi việc theo lẽ thường.

Bạch Tô rất hiếm khi thấy Caesar nghiêm túc suy nghĩ. Nhiều khi anh luôn giải quyết tất cả nan đề một cách nhẹ nhàng. Không ngờ lúc anh nghiêm túc lại quyến rũ đến thế, nhất là khi nghiêm túc suy nghĩ chuyện khác chứ không phải là công việc.

“Ừm… vậy thì tôi lấy ví dụ cho anh đi.” Bạch Tô quá nhàm chán nên nói: “Đối mặt với tình cảm, đàn ông có phản ứng khác phụ nữ. Phụ nữ sẽ càng nhiệt tình, càng thẳng thắn hơn, còn đàn ông thì thiên tính không cho phép họ bày tỏ tình yêu, đa số tình huống họ đều không thể thẳng thắn nói rõ cảm xúc trong lòng.”

Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đàn ông khi đối mặt với người anh ấy thích thfi sẽ nghĩ mọi cách bày tỏ. Đàn ông sẽ giấu tình yêu trong mỗi câu nói, mỗi chi tiết.”

Caesar bỗng ngắt lời Bạch Tô: “Xem ra cô rất hiểu biết đàn ông?” Caesar cười như không cười trêu ghẹo.

Bạch Tô trừng anh: “Tôi đang nói cảm giác mà Phó Vân Tiêu cho tôi.”

Caesar thu hồi nụ cười, ra hiệu cho Bạch Tô nói tiếp. Bạch Tô nói: “Lúc tôi gặp khó khăn, Phó Vân Tiêu sẽ im lặng giải quyết khó khăn giúp tôi. Khi tôi gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ nghĩ mọi cách cứu tôi, cho dù phải trả giá tính mạng cũng không muốn thấy tôi bị tổn thương.”

Caesar nghiêm túc nhìn Bạch Tô. Bạch Tô dần dần đắm chìm trong hồi ức: “Lúc trước Phó Vân Tiêu gặp phải một đối thủ kinh doanh vô cùng mạnh mẽ. Để đánh bại Phó Vân Tiêu, đối thủ đã dùng đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng bắt cóc tôi, yêu cầu Phó Vân Tiêu đến cứu tôi một mình. Anh ấy không để ý nguy hiểm, chấp nhận mọi yêu cầu của đối thủ. Nhưng yêu cầu cuối cùng lại là giữa tôi và Phó Vân Tiêu, chỉ có một người được sống sót.”

Bạch Tô nhíu mày, mỗi lần nhớ lại Phó Vân Tiêu, trái tim cô sẽ đau đớn.

“Phó Vân Tiêu đứng yên trước mặt tôi, một tên tay sai cầm dao đứng sau lưng anh ấy, chuẩn bị chém 99 nhát dao. Nếu anh ấy không thể kiên trì thì sẽ có một nhát chém lên người tôi. Nhưng anh ấy… lại đồng ý mà không hề chần chờ…”

“May mà người của anh ấy đến cứu kịp thời, ngăn cản mọi chuyện xảy ra. Để phòng ngừa sau này tôi sẽ gặp nguy hiểm, anh ấy lái xe đuổi theo đối thủ cạnh tranh, sau đó xảy ra tai nạn…”

Nói đến đây, Bạch Tô không nói tiếp nữa. Cô không đành lòng nhớ lại. Mặc dù chuyện này đã trôi qua rất lau, Bạch Tô cũng khuyên nhủ mình tiếp nhận sự thật, nhưng nhớ lại vẫn khó chịu.

Bạch Tô vội nhìn Caesar nói: “Thôi, để tôi nói cái khác cho anh. Kể về sở thích của tôi nhé…”

Nhưng lúc này, cô bỗng nghe Caesar nói: “Câu chuyện mà cô kể hình như tôi đã nghe rồi, rất quen thuộc.”

Bạch Tô còn tưởng Caesar nói mình bịa chuyện, rất giả, cho nên giống nghư rồi, không nhịn được trừng anh: “Anh đang trào phúng tôi không có năng khiếu kể chuyện hả?”

Caesar lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tôi với An Kỳ không có trải nghiệm như vậy. Cô ấy muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó.”

“Hầy…” Nghe vậy, Bạch Tô không nhịn được thở dài. Thực ra cô rất hiểu Caesar, trong danh gia vọng tộc, có rất nhiều người không thể làm theo ý mình. Nhưng hiển nhiên đề tài mà cô kể, cùng với lời nói của Caesar đều đưa họ vào cảm xúc buồn bã, cô không muốn Caesar đắm chìm trong cảm xúc này, bèn vội vã đổi đề tài: “Anh xem, ánh trăng thật đẹp.”

Lúc này, bóng đêm mê người, ánh sao đầy trời chiếu vào nhà triển lãm lộ thiên. Gió nhẹ thổi vào, thậm chí có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Đúng vậy, ban đêm nhà triển lãm rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.