Lần đầu tiên sau một thời gian dài có một người phụ nữ đến gặp Bạch Tô.
Mặc dù khó hiểu, nhưng Bạch Tô vẫn thành thật trở lại vị trí ban đầu, tò mò nhìn về hướng hành lang.
Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, mỗi bước đi đều rất nhịp nhàng.
Bạch Tô dồn hết sự chú ý nhìn ra ngoài cửa, nếu không có gì bất ngờ thì người phụ nữ đến lần này rất có thể là kẻ đứng sau vụ bắt cóc cô.
Cùng với tiếng bước chân, trong bóng đêm cũng xuất hiện một tia sáng, hai người đàn ông và một người phụ nữ về phía Bạch Tô.
Ngay từ khi ở đằng xa thì Bạch Tô chỉ cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ này có chút quen thuộc, nhưng mà nhìn không rõ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, miệng của Bạch Tô cũng càng ngày càng mở rộng, cuối cùng là kinh ngạc không nói nên lời, bởi vì người phụ nữ này giống mình quá, giống hệt mình.
Sau một vài giây, Bạch Tô nhận ra rằng người này là người thay thế cô.
Lúc này, nội tâm của Bạch Tô đột nhiên có chút phức tạp, lúc đầu cô luôn muốn gặp cô ta và hy vọng cô ta có thể thay mình yêu Phó Vân Tiêu, Nhưng về sau, cô cảm thấy được mục đích của người giả dạng này không đơn giản là vì yêu Phó Vân Tiêu nên Bạch Tô chưa bao giờ chính thức gặp mặt cái người giả dạng mình này.
Hôm nay, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Hai người phía sau Thời Hoan là người do cô ta đưa tới từ thành phố A. Bọn họ không biết thân phận thực sự của Thời Hoan, cho nên lúc này nhìn thấy hai người giống hệt nhau, bọn họ cũng ngẩn ra, trợn to hai mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi không ngờ rằng cuộc gặp đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra trong tình huống như thế này.”
Lúc này Bạch Tô cũng đã đoán ra được điều gì đó, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo.
Nếu Bạch Tô giả có thể tìm thấy cô ở đâu thì điều đó cho thấy rằng Bạch Tô giả này phải là một trong những bàn tay thao túng sau hậu trường. Thậm chí cô ta chính là người duy nhất làm điều đó! Để chiếm trọn thân phận Bạch Tô này, cô ta đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này.
“Chuyện mà cô không nghĩ đến còn quá nhiều, tôi đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi.”
Khóe miệng Bạch Tô giả nở nụ cười hung tợn, nhả từng chữ từng chữ, rất lạnh lùng.
Mặc dù hai người trông giống hệt nhau, nhưng ai cũng cảm thấy mình hoàn toàn khác với người còn lại.
Bạch Tô thông minh và tốt bụng, còn Thời Hoan này mặc dù có ngoại hình giống hệt Bạch Tô nhưng chỉ cần nói chuyện thì ai cũng có thể cảm nhận được con người cô ta không dễ chọc.
“Chuẩn bị rất lâu?”
Bạch Tô khẽ nhíu mày.
“Có mâu thuẫn lớn giữa chúng ta sao?”
Bạch Tô luôn nghi ngờ thân phận của người này, lúc này khi nghe cô nói đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu thì Bạch Tô càng thêm khó hiểu.
“Có thể cô không nhớ những điều tốt mà cô đã làm, nhưng có người có thể nói rõ ràng cho cô biết.”
Càng nói thì giọng điệu của Thời Hoan càng lạnh.
Một đôi mắt lạnh lẽo đang dừng trên người Bạch Tô chợt lóe lên, sau đó cô ta tiếp tục nói.
“Từ khi tôi còn nhỏ thì anh Phó đã thích tôi rồi, nếu người khác bắt nạt tôi thì anh ấy sẽ đứng trước mặt tôi để bảo vệ tôi. Các anh chị khác sẽ cười nhạo tôi và cướp đồ của tôi nhưng chỉ có anh ấy là chịu cho tôi đồ của anh ấy.”
Như rơi vào ký ức, khóe miệng Thời Hoan nở một nụ cười nhẹ.
“Vì vậy, từ khi còn là một đứa trẻ thì tôi đã thề rằng khi tôi lớn lên thì tôi nhất định sẽ kết hôn với anh ấy và tôi sẽ mang thai con cho anh ấy.”
Ngừng một chút, nụ cười trên miệng Thời Hoan đột nhiên ngưng tụ, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ u ám.
“Nhưng mà cô lại xuất hiện.”
Đột nhiên Thời Hoan ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Tô, ánh mắt cô ta cũng bắt đầu hung tàn.
“Kể từ khi cô xuất hiện thì anh Vân Tiêu sẽ không bao giờ chiều chuộng tôi nữa. Chính cô đã làm tan vỡ ước mơ được gả cho anh ấy của tôi!”
Thời Hoan càng nói càng tức giận, cả người cô ta run rẩy chỉ vào Bạch Tô.
“Tất cả đều là do con tiện nhân cô!”
Cô ta đã hét đến khản giọng và cảm xúc của cô ta cũng đang trên đà mất kiểm soát.
“Cô là Thời Hoan?”
Bạch Tô cuối cùng cũng nhớ ra nữ chính của câu chuyện này, nghi ngờ hỏi.
Vẻ mặt này của Bạch Tô càng làm cho Thời Hoan điên tiết lên.
“Hiện tại cô mới biết?”
Khóe miệng Thời Hoan không khỏi lộ ra một tia giễu cợt, sau đó lại lắc đầu.
“Tôi ghét nhất chính là bộ dáng ngu ngơ này của cô, không bao giờ tranh giành người khác, giả làm một đóa sen trắng tốt bụng ôn hòa.”
Vẻ mặt chán ghét của Thời Hoan càng ngày càng lộ rõ.
“Bạch Tô, dù sao cô cũng đã sắp chết rồi, cô có thể đừng giả bộ ở trước mặt tôi được không? Cô hãy làm chính mình đi, bất kể như thế nào thì tôi cũng sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Thời Hoan nói chậm rãi từng chữ, sau đó cô ta ngồi xổm xuống, nhìn Bạch Tô nói từng chữ.
“Cô nghĩ như thế nào là chuyện của cô, tôi chưa bao giờ giả bộ lương thiện cả. Nhưng mà tôi không sợ bị bắt nạt, càng không tin đó là mệnh của tôi.”
Bạch Tô không chút sợ hãi, đôi mắt của cô thẳng thắn đối diện với đôi mắt Thời Hoan, ăn miếng trả miếng.
“Tốt, rất tốt.”
Thời Hoan lại nhìn Bạch Tô, sau đó chậm rãi đứng lên, không khỏi vỗ tay.
“Thời gian của cô cũng sắp hết rồi, cô có câu hỏi nào muốn hỏi không?”
Nhìn Bạch Tô một cách khinh bỉ, bộ dạng Thời Hoan cao cao tại thượng như đang tuyên án tử hình cho Bạch Tô.
Có một khoảng im lặng kéo dài, Bạch Tô chìm vào suy nghĩ.
Quả thật, cô còn rất nhiều điều băn khoăn nên sẵn sàng tranh thủ cơ hội này để hỏi hết.
“Bây giờ Phó Vân Tiêu vẫn an toàn chứ?”
Sau khi một chút do dự, Bạch Tô vẫn hỏi về Phó Vân Tiêu đầu tiên.
Nghe câu hỏi này, Thời Hoan càng nhíu mày, có phần không muốn tin.
“Cho tới bây giờ, cô còn giả bộ yêu Phó Vân Tiêu như vậy sao?”
Giọng cô ta lộ rõ vẻ không tốt lắm.
“Chính cô là người bảo tôi hãy hỏi những câu tôi muốn hỏi. Nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi, coi như cô chưa bao giờ nói.”
Bạch Tô không trả lời câu hỏi của Thời Hoan mà đáp lại bằng một câu khích tướng.
“An toàn.”
Thời Hoan u ám đáp lại, không nói Phó Vân Tiêu đã tỉnh lại.
“Bạch Tiểu Bạch thì sao?”
Tuy rằng từ khi biết đây là cạm bẫy, căn bản có thể biết được Bạch Tiểu Bạch đã không sao, nhưng mà Bạch Tô cũng không thể không kiểm chứng lại lần nữa.
“An toàn.”
Thời Hoan trả lời lại.
“Còn có hai vụ bắt cóc tôi gặp phải cũng liên quan đến cô?”
Bạch Tô cũng nghiêm túc nhìn Thời Hoan, quan sát biểu hiện của cô ta.
“Đúng vậy, đáng lẽ cô đã chết từ lâu.”
Vẻ mặt Thời Hoan bất giác lộ ra vẻ chán ghét, tựa hồ nỗi hận của cô ta đối với Bạch Tô rất sâu.
“Cô biết tôi mắc bệnh ung thư rồi, tại sao vẫn muốn dùng phương pháo này để giết chết tôi?”
Từ đầu đến cuối, Bạch Tô đều không hiểu, dù sao thì cô cũng đã biến mất khỏi cuộc đời Phó Vân Tiêu rồi. Theo logic mà nói thì Thời Hoan không cần phải giết cô nữa, nhưng mà Thời Hoan này lại không chịu buông tha cho cô. Cô ta lên kế hoạch các vụ bắt cóc đều chỉ để chống lại một mình cô mà thôi.
“Bởi vì cô đáng chết, bởi vì chỉ khi cô chết thì tôi mới có thể hoàn toàn nhận lấy thân phận này, cho nên tôi không thể chờ đợi được mà giết cô.”
Nụ cười nơi khóe miệng Thời Hoan càng thêm kinh hãi.
“Hơn nữa, cô cũng sắp chết rồi. Cô chết sớm một ngày hay chết muộn một ngày thì có vấn đề gì đâu.“
Thời Hoan nói chuyện rất ung dung, tựa như trong miệng cô ta, mạng của Bạch Tô không phải là mạng.