Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 973: Chương 973: Có thể chính xác hơn được không?




“Cùng với nhau?”

Khi nghe được ba chữ này thì Đỗ Đỗ sửng sốt một chút, hơi nhíu mày, không khỏi lặp lại một lần nữa.

“Không được, không được, nếu như Bạch Tô biết anh vừa mới tỉnh lại đã bị tôi lôi đi thì cô ấy nhất định sẽ đánh chết tôi. Anh cứ yên tâm ở bệnh viện tĩnh dưỡng đi.”

Đỗ Đỗ suy nghĩ một chút sau đó liền cự tuyệt.

“Quyết định như vậy đi, không cần bàn nữa.”

Phó Vân Tiêu trực tiếp chặn lời nói Đỗ Đỗ với giọng điệu không cho phép bác bỏ.

Đỗ Đỗ mở miệng, đang định nói gì đó thì Phó Vân Tiêu lại nói thêm: “Tôi điều máy bay riêng bay qua, ngược lại là anh, anh đã làm rất nhiều cho Bạch Tô rồi, tiếp theo cứ để cho tôi làm đi.”

Nói xong thì Phó Vân Tiêu định dập máy.

Vốn dĩ Đỗ Đỗ đang cân nhắc có nên dẫn Phó Vân Tiêu đi cùng hay không, nhưng mà sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì hóa ra Phó Vân Tiêu không định đưa Đỗ Đỗ đi cùng.

“Đợi đã.”

Nghe giọng điệu của Phó Vân Tiêu, càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, Đỗ Đỗ không khỏi hét lên lần nữa.

“Những gì anh nói vừa rồi có là để tôi ở lại thành phố A?”

Đỗ Đỗ có chút không tin hỏi lại lần nữa.

“Ừm.”

Không nghĩ đến, Phó Vân Tiêu ở bên kia chỉ khẽ ừ một tiếng, không giải thích thêm.

Nhìn thấy Phó Vân Tiêu lại sắp cúp máy, Đỗ Đỗ bên kia có chút lo lắng.

“Tôi nói cho anh biết Phó Vân Tiêu, tôi là người đã tìm ra tất cả manh mối, anh không thể để tôi một mình mà trực tiếp đi được. Nếu anh thật sự muốn đi thì tôi nhất định sẽ không từ chối anh, muốn…”

Đỗ Đỗ sốt ruột gào thét với Phó Vân Tiêu để tranh đấu cho quyền lợi của mình.

Kết quả là Đỗ Đỗ còn chưa kịp nói xong thì trên điện thoại đã vang lên một âm thanh “bíp bíp”.

“Chết tiệt!”

Đỗ Đỗ tức giận đặt điện thoại xuống, không nhịn được thấp giọng chửi bới.

Lo lắng Phó Vân Tiêu sẽ đi qua đó một mình, Đỗ Đỗ cũng không chần chừ nữa, leo lên xe đi thẳng đến bệnh viện nơi Phó Vân Tiêu đang nằm.

Một chiếc trực thăng bay lượn trên đảo Vô Danh ở nước Tây.

“Vị trí hiển thị trên bản đồ là ở đây.”

Vừa tham khảo bản đồ, Đỗ Đỗ vừa cẩn thận kiểm tra địa hình và thảm thực vật bên dưới, cuối cùng xác định được vị trí. Anh ta ra hiệu cho trực thăng đáp xuống một nơi trống gần đó, sau đó đi vào trung tâm khu rừng.

Thỉnh thoảng, xung quanh sẽ có vài tiếng chim kêu và thỉnh thoảng lại có lá cây và cỏ dại xào xạc, như thể một con thú đang đi ngang qua.

Nhìn kỹ vị trí này, lông mày Đỗ Đỗ càng cau lại.

“Có vẻ như không có căn cứ bí mật hay trung tâm nghiên cứu nào ở đây?”

Đỗ Đỗ đưa ra nghi hoặc giống như Bạch Tô, nhìn chung quanh dường như đang suy nghĩ.

“Ừm.”

Phó Vân Tiêu bình tĩnh gật đầu, nhìn quanh rồi nói thêm: “Vị trí trên bản đồ là một cái bẫy, mục đích là để bắt cóc Bạch Tô.”

Phó Vân Tiêu chỉ dùng một câu nói đã có thể làm rõ thật hư bên trong.

“Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Mặc dù Đỗ Đỗ cũng rất thông minh, nhưng mà cũng không thể so với Phó Vân Tiêu được.

Vào lúc này, khi đứng cạnh một bộ não người như siêu máy tính của Phó Vân Tiêu thì bất kỳ người nào tự nhận là thông minh cũng sẽ không thể vượt qua Phó Vân Tiêu về khả năng phân tích và tính toán.

Vì vậy, Đỗ Đỗ rất thức thời mà giao nhiệm vụ sắp xếp bố cục cho Phó Vân Tiêu, hơn nữa Đỗ Đỗ cũng sẵn sàng làm người chấp hành, chỉ cần có thể giải cứu Bạch Tô là được.

“Bản đồ.”

Phó Vân Tiêu đưa tay ra cho Đỗ Đỗ, sau đó lại hỏi lấy bản đồ. Hai người mở bản đồ ra, phân tích khả năng tồn tại.

“Nếu Bạch Tô gặp nhau ở địa điểm hiện tại chúng ta đang đứng và bị bắt cóc thì rất có thể cô ấy sẽ bị bịt mắt hoặc trực tiếp đánh ngất.”

Bộ não của Phó Vân Tiêu suy nghĩ nhanh chóng và bắt đầu cố gắng khôi phục lại tình cảnh của Bạch Tô lúc đó.

“Và sau đó thì sao?”

Đỗ Đỗ không khỏi hỏi, muốn nghe phân tích tiếp theo của Phó Vân Tiêu.

“Cho dù là đánh ngất hay bị bịt mắt thì Bạch Tô cũng không có khả năng ở gần đây, bởi vì nơi này đã bị lộ rồi, nếu như giấu người ở nơi này quá dễ dàng bị phát hiện. Tổng hợp lại thì Bạch Tô nhất định không ở gần đây.”

Phó Vân Tiêu đã khảo sát môi trường xung quanh, sau đó đánh dấu địa điểm đó bằng một dấu thập trên bản đồ.

“Ngoài ra, việc kéo một người ra khỏi loại địa hình này chắc chắn là không thực tế. Bởi vì môi trường xung quanh quá phức tạp, dễ xảy ra nguy hiểm, dẫn đến rất nhiều yếu tố không kiểm soát được vì vậy họ phải dùng phương tiện vận chuyển để đưa Bạch Tô đi.”

Nghĩ về điều này, Phó Vân Tiêu viết thêm một vài con số trên bản đồ, sau đó tính toán chính xác tốc độ của xe cơ giới dưới địa hình này.

“Vì vậy, theo giải pháp bán kính tối ưu, Bạch Tô rất có thể nằm ở những nơi này.”

Sau khi tính toán chính xác, Phó Vân Tiêu cuối cùng đã khoanh tròn lại một số địa điểm trên bản đồ.

So với toàn bộ bản đồ, vị trí khoanh tròn của Phó Vân Tiêu vốn đã rất nhỏ. Nhưng diện tích của toàn bộ khu rừng lại quá lớn, cho dù chỉ tính những vị trí này cũng đủ để bao phủ cả một km vuông.

“Anh có thể nói chính xác hơn được không?”

Nhìn bản đồ, Đỗ Đỗ nhíu mày chặt hơn, ngập ngừng hỏi ý kiến của Phó Vân Tiêu.

“Không được.”

Phó Vân Tiêu cũng nghiêm nghị lắc đầu.

“Đây là vài vị trí mà Bạch Tô có thể sẽ xuất hiện, bất luận là loại bỏ cái nào cũng không được.”

Nếu là những chuyện khác thì Phó Vân Tiêu sẽ đưa ra quyết định dứt khoát, nhưng đối với Bạch Tô thì anh ta sẽ làm mọi quyết định cẩn thận, vì sợ vô tình làm tổn thương Bạch Tô.

Trời đã khuya và cả khu rừng dần chìm trong bóng tối.

Sau khi xác định được vị trí tìm kiếm, Phó Vân Tiêu và Đỗ Đỗ liên tiếp điều đến tất cả những người có thể điều ở nước Tây, đồng thời yêu cầu họ tức tốc đến hòn đảo nhỏ này để cùng nhau tham gia kế hoạch tìm Bạch Tô.

Bên kia, cung điện dưới lòng đất.

Sau khi Bạch Tô xác định rằng cô không thể trốn thoát với khả năng của mình, cô đã từ bỏ ý định này và bắt đầu khám phá những căn phòng khác trong cung điện này. Cô hy vọng mình có thể tìm ra những cách khác để giúp bản thân an toàn hơn.

Phải nói rằng cung điện dưới lòng đất này thực sự rất quá đồ sộ.

Ngoài số lượng lớn các phòng và lối đi, thậm chí có những lối đi bí mật dẫn đến các phòng khác trong một số phòng.

Những lối đi bí mật này khác xa nhau, cuối cùng hình thành nên một lối đi ngầm ẩn dưới lòng đất, trông rất ảo diệu.

Ở đây cũng không có khái niệm thời gian, ngoài việc ăn uống, Bạch Tô đều dành toàn bộ sức lực cho những việc này. Khi mệt mỏi và buồn ngủ thì ngủ trong căn phòng bí mật, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì cô vội vàng quay về chỗ cũ để tránh bị kẻ xấu phát hiện mà khơi dậy tinh thần cảnh giác.

Không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết trong khoảng thời gian này, kẻ xấu đã đến đây ba lần.

Cô còn không biết bên ngoài có rất nhiều nhóm người đang tìm, thậm chí cô và Đỗ Đỗ đã từng cùng nhau xuất hiện ở cùng một chỗ, nhưng Đỗ Đỗ ở trên mặt đất và Bạch Tô ở dưới đất, bọn họ không hề tìm thấy nhau.

Cho đến lần thứ tư, Bạch Tô đang thăm dò không gian khác trong căn phòng bí mật, bên ngoài hành lang vang lên tiếng mở khóa, tiếp theo là tiếng giày cao gót “cộp cộp”, trong hành lang trống trải truyền đến âm thanh rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.