Trong văn phòng, Mộ Vãn Vãn không nói lời nào nhìn Phó Vân Tiêu từ phía sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Phó Vân Tiêu nói: “Vào đi.”
Bạch Tô nhìn thoáng qua bên trong mới bước vào: “Tổng giám đốc Phó, em muốn xin nghỉ để đến bệnh viện thăm mẹ của một người bạn.”
Phó Vân Tiêu nhướn mày nhìn Bạch Tô và gật đầu dứt khoát: “Em có muốn anh gọi tài xế đưa em đi không?”
Bạch Tô có thể cảm giác được ánh mắt của Mộ Vãn Vãn dán chặt vào cô từ khi cô bước vào cửa.
“Không không không, không cần, em tự bắt taxi là được, bệnh viện này cũng rất gần.”
Ánh mắt của Mộ Vãn Vãn khiến Bạch Tô rất khó chịu. Bạch Tô vội vã từ chối rồi bước nhanh ra ngoài.
Cô thực sự muốn rời đi nhanh chóng nhưng trước khi Bạch Tô đóng cửa văn phòng lại, cô nghe thấy Mộ Vãn Vãn thì thào với Phó Vân Tiêu sau lưng cô: “Vân Tiêu, em có thể gặp vợ anh một lần không? Em muốn cảm ơn cô ấy vì đã diễn kịch với anh lâu như vậy.”
Câu này làm Bạch Tô giật cả mình. Cô vội vàng đến nỗi nhảy ra khỏi phòng và bỏ chạy, do đó tiếng đóng cửa quá to khiến những người ở bên trong giật mình.
Mãi đến khi lên taxi, Bạch Tô mới âm thầm khinh bỉ chính mình.
Có cần phải vậy không? Chỉ là mối tình đầu quay về thôi mà? Tại sao phải sợ như vậy, chẳng có tiền đồ gì cả!
Haiz… nhưng cô biết, Mộ Vãn Vãn khác với những người phụ nữ khác, còn Phó Vân Tiêu nghĩ gì vào lúc này thì cô không biết.
Lúc đầu, cô chỉ muốn yên ổn làm một Thư kí Bạch, một cô Phó ngây ngô bên Phó Vân Tiêu trong năm tháng. Sau năm tháng, cô sẽ ung dung rời đi.
Xem ra… bây giờ không được nữa, cô phải lên kế hoạch trước.
Khi vừa đến bệnh viện, Bạch Tô đi gặp Vương Tiểu Đồng ngay và theo cô ấy đi tìm Viện trưởng để trao đổi về kế hoạch điều trị của mẹ cô.
Bởi vì vấn đề này liên quan đến việc sử dụng thiết bị mới và cũng là một phần của nghiên cứu y học, bệnh viện có thể giảm một phần chi phí, nhưng các chi phí phải trả còn lại vẫn khiến cho Bạch Tô líu lưỡi hít hà.
Mặc dù cô đã kết hôn với Phó Vân Tiêu nhưng việc nằm viện với bảo dưỡng cơ thể cơ bản của mẹ cô trong mấy năm nay đã tiêu gần hết tiền đổi từ những món quà mà Phó Vân Tiêu tặng cô.
Bây giờ mẹ cần chữa bệnh, tuy cô có thể nhờ Phó Vân Tiêu trả các chi phí ban đầu, nhưng giai đoạn sau… e là cô không thể trả nổi.
Dù sao cô cũng phải ly hôn với Phó Vân Tiêu.
“Đúng rồi, Viện trưởng, chu kỳ điều trị này sẽ kéo dài bao lâu.”
“Phải mất một năm rưỡi để điều trị bệnh tình một cách lạc quan.”
Viện trưởng kiểm tra kế hoạch điều trị một lúc rồi nói: “Vì tỉ lệ chết tế bào não của mẹ cô đã là 98%, nếu cô muốn nuôi cấy tế bào não rồi đưa vào để nuôi dưỡng não gốc, cô cũng nên biết thời gian thay thế của tế bào này.”
“Vậy còn chi phí?”
Bạch Tô cắn môi và cố gắng tranh luận với Viện trưởng một lần nữa: “Có thể giảm thêm chút không ạ, 260 tỷ… thực sự có hơi…”
“Chuyện này…”
Viện trưởng cũng rất khó xử: “Tôi và Tiểu Đồng đã xin cấp trên khoản phí đó. Thí nghiệm này vẫn có một vài não bộ và tim còn sống, nhưng chỉ là những bệnh nhân đã thành người thực vật muốn thử thôi.”
Điều này làm Bạch Tô khó khăn hơn.
“Anh có thể giúp em trả khoản phí này.”
Khi Bạch Tô lưỡng lự không biết trả lời thế nào cho thuyết phục, văn phòng của Viện trưởng đột nhiên được mở ra, Phó Cảnh Hoài vừa bước vào vừa nói: “Viện trưởng, tôi có thể trả khoản phí này… Về việc là một phần hay toàn bộ, tôi cần nói chuyện riêng với người nhà của bệnh nhân.”
Phó Cảnh Hoài cố tình không nhìn Bạch Tô, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Viện trưởng tự nhiên hiểu và kéo Vương Tiểu Đồng đi ra ngoài ngay. Bạch Tô ngẩng lên nhìn Phó Cảnh Hoài một lúc rồi từ chối thẳng thừng.
“Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng chúng ta không có chuyện gì để nói cả. Còn chuyện tiền bạc, tôi có thể tự nghĩ cách.”
“Em nghĩ cách như thế nào? Em có nhiều tiền vậy hả?”
Phó Cảnh Hoài bước tới giữ chặt tay Bạch Tô.
Bạch Tô hất tay anh ấy ra: “Tôi cũng sẽ không dùng một xu của anh.”
Năm đó, nếu không phải mẹ của Phó Cảnh Hoài- Từ Trường Thư dùng mọi thủ đoạn đuổi cô ra khỏi ngành y học, thì giờ đây cô đã có chỗ phát triển trong ngành này, có lẽ bệnh của mẹ cô đã khỏi từ lâu.
“Tại sao?”
Phó Cảnh Hoài hỏi.
Nhưng khi Bạch Tô không trả lời, một giọng nói đã vang lên bên tai, một người phụ nữ đẩy cửa bước vào.
“Cảnh Hoài, mẹ mới nói mấy câu với Viện trưởng mà con đã đi đâu mất, mẹ đã phải tìm con rất lâu.”