Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 7: Chương 7: Người phụ nữ hiểu Phó Vân Tiêu nhất




Người phụ nữ đi tới trước mặt Bạch Tô đưa tay rất tự nhiên chào hỏi Bạch Tô một tiếng.

“Cô chính là thư kí Bạch Tô, nghe danh đã lâu tôi là Mộ Vãn Vãn.”

Trong lòng Bạch Tô nháy mắt liền hồi hộp nhưng cô vẫn tỏ vẻ mặt mỉm cười của một nhân viên, cũng đưa tay hướng về phía Mộ Vãn Vãn giới thiệu một chút: "Cô Vãn Vãn, tổng giám đốc Phó còn chưa tới phòng làm việc, cô muốn tới phòng làm việc chờ hay muốn tiếp tục ở phòng khách ạ? Tôi đi lấy giúp cô ly cà phê."

Câu chuyện trước đây của Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cũng biết được một ít, đại khái là luôn tồn tại giống nhau trong trái tim của người đàn ông.

Nhưng lúc cô gả cho Phó Vân Tiêu, cô xác định giữa Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn không hề có quan hệ gì. Đương nhiên cô cũng không biết tại sao Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đã xảy ra chuyện gì mà không liên hệ với nhau nữa.

Lúc trước cô cũng từng đoán tướng mạo của Mộ Vãn Vãn. Hôm nay xem ra...thật sự không phải vẻ đẹp bình thường, khí chất của cô ấy rất siêu phàm thoát tục, vẻ đẹp của nữ thần quốc dân cô cũng có thể đảm nhận được.

“Không cần đâu, cảm ơn thư kí Bạch. Nếu cô có thời gian,tôi muốn hỏi cô một vài chuyện gần đây có liên quan tới Phó Vân Tiêu suy cho cùng cô cũng là người phụ nữ hiểu Phó Vân Tiêu nhất.”

Mộ Vãn Vãn cười đùa thân mật kéo tay Bạch Tô, Bạch Tô cảm thấy không được tự nhiên.

Lúc Mộ Vãn Vãn chuẩn bị kéo tay cô vào phòng khách để nói chuyện thì đằng sau truyền đến một tiếng ho khan.

Bạch Tô quay đầu thì ra là Phó Vân Tiêu liền gật gật đầu giả vờ cung kính gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Phó.”

Mộ Vãn Vãn lúc này mới buông tay Bạch Tô, mặt cô tỏa ra nụ cười rạng rỡ, bước lên phía trước hai bước liền ôm trầm lấy Phó Vân Tiêu.

“Vân Tiêu, anh đến rồi.”

“Em sao lại đến công ty?”

Phó Vân Tiêu hời hợt kéo cánh tay Mộ Vãn Vãn từ trên cổ xuống vừa nhìn Mộ Vãn Vãn nói.

“Em không đợi được, muốn nhìn thấy anh.”

Mộ Vãn Vãn nói xong câu này, cắn cắn môi dưới mặt ngày càng đỏ.

Phó Vân Tiêu trên mặt không biểu hiện ra bất kì khác thường nào, anh chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Mộ Vãn Vãn liền đi theo vào bên trong tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.

Phòng làm việc của Bạch Tô sát phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, ở sát vách trong phòng này có vài người giống nhau họ đều là thư kí của Phó Vân Tiêu.

Khi Mộ Vãn Vãn vừa bước vào, mấy người thư kí liền giống như bị nổ tung.

“Ôi chao, cô gái này thật xinh đẹp.”

“Người yêu mới của tổng giám đốc Phó xem ra rất có lực sát thương.”

“Thư kí Bạch cô đoán xem tổng giám đốc Phó trong vòng bao nhiêu ngày sẽ đá cô gái kia và kết thúc trò chơi?”

Sau cùng, một chị thư kí bên cạnh đưa cho Bạch Tô một cốc nước chanh đẩy đẩy cánh tay cô.

Bạch Tô lúc này mới hồi tỉnh lại luống cuống cầm lấy cốc nước chanh uống một ngụm mới nói: “Có khả năng cô ấy sẽ không bị đá đâu...có khi lại làm vợ của tổng giám đốc Phó.”

Vừa nói xong các thư kí đều giống như bị nổ tung.

Bạch Tô đều nhìn mọi người bằng bộ mặt không vui, vội vàng đi lấy cho mình một ly nước rồi nói: "Mau làm việc đi, làm việc đi, không làm việc sẽ bị sa thải, càng không có cơ hội thấy tổng giám đốc Phó nữa đâu, cũng không còn cách nào nghe chém gió nữa.”

Tất cả mọi người vẫn còn muốn hỏi nhưng lại không có ai tiếp tục hỏi.

Bạch Tô vừa mở tài liệu thì Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại tới.

Cô nhìn một lúc rồi nhanh chóng ấn nghe điện thoại, ở đầu bên kia Vương Tiểu Đồng nói: “Bệnh của mẹ cậu...Viện trưởng bảo tớ gọi điện cho cậu xem cậu có hứng thú muốn thử một loại thiết bị mới. Bây giờ cậu có thời gian không? Đến bệnh viện một lát đi.”

Bạch Tô nhìn đồng hồ hỏi Vương Tiểu Đồng: “Cái này...Phó Cảnh Hoài có ở đó không?”

“Không có, anh ấy không phải bác sĩ bệnh viện tớ. Người không có chức vụ không thể tùy tiện vào bệnh viện.”

“Được. Để tớ xin nghỉ làm.”

Sau khi Bạch Tô tắt máy cô do dự một lát. Theo như quy định của công ty những nhân viên quan trọng khác muốn nghỉ phép thì tìm Bạch Tô phê duyệt nhưng Bạch Tô muốn xin nghỉ thì phải được Phó Vân Tiêu đích thân phê duyệt.

Cửa văn phòng làm việc của Phó Vân Tiêu vẫn đóng chặt, không biết anh với Mộ Vãn Vãn đang làm gì.

Bạch Tô cắn cắn môi dưới cô không thể đợi được lâu nữa. Cô phải nhanh chóng tới bệnh viện thế là cô gõ cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.