Khi Phó Vân Tiêu nghe thấy tên của Mộ Vãn Vãn, anh bèn lấy điện thoại của mình nhanh chóng đặt nó vào xe để sạc pin, đồng thời lấy điện thoại của Bạch Tô rồi xuống xe nghe máy.
Bạch Tô ngồi trong xe đợi Phó Vân Tiêu. Cô không xuống xe nhưng cô cũng không đủ can đảm để quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Phó Vân Tiêu nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và bật radio để nghe nhạc.
Mãi đến khi Phó Vân Tiêu trở lại, anh nhìn Bạch Tô và nói: “Anh gọi tài xế đưa em về nhà, anh có chút việc.”
“Chồng không cần gọi người đưa em về nhà đâu, chồng muốn đi tìm cô gái nào cũng được. Anh biết đấy, em không quan tâm đâu.”
Bạch Tô nói rất nhẹ nhàng.
“Vừa hay em có thể tự mình đi dạo phố, chơi một chút cho vui vẻ.”
Bạch Tô nói rồi chủ động xuống xe và mỉm cười giơ tay với Phó Vân Tiêu: “Chồng à, tạm biệt.”
Giẫm giày cao gót bước về phía lối ra.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần biến mất bằng ánh mắt sâu xa. Cho đến khi điện thoại di động của anh hiện lên mười cuộc gọi nhỡ của một người, anh mới lái xe rời khỏi hầm.
…
Bạch Tô không đi dạo phố. Cô bắt xe đến Bệnh viện Trung tâm số một và đi thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt. Qua cửa sổ kính của phòng bệnh, cô có thể thấy một người phụ nữ với mái tóc bạc nằm đó, tựa như đang ngủ.
“Không vào xem thử sao?”
Ngay khi Bạch Tô đứng đó hồi lâu, giọng một người phụ nữ vang lên từ phía cửa.
Bạch Tô xoay người lại thì thấy là bạn của mình, bác sĩ khoa nhi Vương Tiểu Đồng.
“Không, vào thì làm được gì? Bà ấy đã như vậy bao nhiêu năm rồi.”
Vương Tiểu Đồng cười gượng, sau đó lấy một viên kẹo từ trong túi của mình lột ra đưa cho Bạch Tô rồi an ủi: “Tuy hoại tử não chín mươi tám phần trăm nhưng trái tim còn đập, hai phần trăm còn lại của não vẫn sinh trưởng đã được coi là kì tích y học.”
Bạch Tô khẽ mỉm cười vì lời chọc ghẹo của Vương Tiểu Đồng, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy.
“Cảm ơn cô bạn thân của tớ vì đã cho tớ niềm hi vọng mới mỗi khi tớ buồn nhất.”
Vương Tiểu Đồng cười cười tỏ vẻ không có gì đáng kể.
Sau một lúc đứng nhìn mẹ của Bạch Tô qua cửa kính với cô, cô ấy mới chợt nhớ ra chuyện gì đó và nghiêm túc nhìn Bạch Tô: “Tối nay cậu có việc gì không?”
“Không có, lát nữa tớ sẽ về nhà với cậu để thăm Bạch Tiểu Bạch.”
“Không phải chuyện thăm con.” Vương Tiểu Đồng có chút muốn nói lại thôi, rồi cắn môi nói: “Tiểu Bạch ở nhà rất ngoan, cậu không cần lo lắng. Ý tớ là tối nay bệnh viện có buổi hội thảo quan trọng về tim mạch, cậu có muốn đi nghe chút không? Chắc nó sẽ giúp ích cho sự phục hồi của mẹ cậu. Người diễn thuyết là một thiên tài y học đến từ Mỹ.”
“Cũng được, mấy giờ bắt đầu, dù sao hôm nay tớ cũng rảnh.”
Bạch Tô luôn rất để tâm đến những chuyện có thể giúp mẹ cô bình phục, huống hồ hôm nay… Phó Vân Tiêu đi gặp Mộ Vãn Vãn, tình yêu đích thực chạm mặt, khả năng buổi tối không về nhà là một trăm phần trăm.
“Nhưng mà… Tô Tô.” Vương Tiểu Đồng lại do dự: “Tên của chuyên gia y học này là Phó Cảnh Hoài.”
Phó Cảnh Hoài…
Lòng Bạch Tô bỗng trùng xuống. Lâu thật lâu cô vẫn chưa trả lời câu nói của Vương Tiểu Đồng. Một lúc sau, Bạch Tô mới lấy lại tinh thần và ra vẻ bình tĩnh đáp: “Nếu Phó Cảnh Hoài làm chuyên gia, tớ sẽ không đi nghe. Anh ta hả… Năm đó, khi anh ta với mình làm chung nghiên cứu đã không có đầu óc. Anh ta không xứng làm chuyên gia.”
“À, Tiểu Đồng, tớ đột nhiên nhớ mình còn có việc. Tớ đi trước đây, hôm nay tớ sẽ không tới thăm Bạch Tiểu Bạch.”
Bạch Tô gần như hoảng loạn rời đi.
Cô đi rất nhanh, rất gấp. Cô sợ mình không đi nhanh sẽ gặp phải Phó Cảnh Hoài.
Nhưng khi cô đi thang máy xuống và chuẩn bị ra ngoài, cô vẫn va vào ngực một người.
Người đó có khuôn mặt như món quà điêu khắc tinh xảo mà ông trời ban tặng, vẻ ngoài nho nhã trong chiếc áo khoác trắng nhưng mang lại cho người ta cảm giác xa cách. Đặc biệt là đôi mắt, lạnh lẽo nhưng trong veo.
Bạch Tô chỉ nhìn thoáng qua rồi vội cúi đầu đi ra ngoài.
Người kia lại nắm lấy tay cô từ đằng sau: “Tô Tô.”