Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 3: Chương 3: Sinh con




Cuộc họp báo cáo từ bộ phận kinh doanh châu Âu của Phó Vân Tiêu diễn ra suốt 5 tiếng đồng hồ. Đợi đến lúc cuộc họp kết thúc thì trời cũng đã tối.

Bạch Tô vẫn đang ngồi đợi Phó Vân Tiêu, anh bước ra từ phòng họp trở về văn phòng. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Bạch Tô cũng vừa nhấp một ngụm nước liền đưa tới miệng Phó Vân Tiêu đút cho anh uống.

Phó Vân Tiêu trong chớp mắt liền nuốt ngụm nước xuống rồi nhân cơ hội nồng nhiệt hôn cô.

Bạch Tô rất phối hợp, vốn dĩ cơ thể cô đã rất mềm mại nhưng khi ở trong vòng tay Phó Vân Tiêu lại càng mềm mại và hấp dẫn hơn.

Phó Vân Tiêu hôn Bạch Tô càng nồng nhiệt hơn, vô thức đặt Bạch Tô lên ghế sofa, tay anh đã luồn vào trong áo sơ mi, nhẹ nhàng cởi cởi áo lót.

Khi đang chuẩn bị cởi nốt chiếc váy bên dưới, Bạch Tô đột nhiên ngăn Phó Vân Tiêu lại.

“Chồng à, không được...không phải ngày an toàn, không có bao, thuốc cũng uống hết rồi.”

“Vậy sinh con.”. ngôn tình tổng tài

Phó Vân Tiêu nhướn mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Bạch Tô.

Nhưng Bạch Tô đã nhanh chóng từ dưới cơ thể Phó Vân Tiêu thoát ra, vừa mặc lại áo lót vừa nói: “Về nhà đi, ở nhà cái gì cũng có.”

Nói xong câu, cô liền đi đến chỗ bình đựng nước rót một ly, Phó Vân Tiêu nhìn vào bóng lưng Bạch Tô nói: “Bạch Tô, em có muốn sinh con cho anh không?”

Bạch Tô một ngụm nước cũng chưa kịp nuốt, đã bị dọa đến chút nữa thì phun hết ra, cô phải tốn rất nhiều sức mới có thể nói được: “Chồng à, em sinh con cho anh, vậy ai nuôi đây? Bây giờ là tháng ba, có thai nhanh nhất thì cũng đến tháng 12 mới có thể sinh, em không muốn làm mẹ đơn thân đâu.”

Theo quy ước của hợp đồng, chỉ còn năm tháng nữa là họ sẽ li hôn.

“Được rồi, về nhà thôi.” Bạch Tô khẽ nhướn mày mỉm cười hôn Phó Vân Tiêu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài trước.

Phó Vân Tiêu thì nhìn chằm chằm vào cô rồi suy nghĩ một lúc.

Nếu những cô gái khác có cơ hội sinh con cho Phó Vân Tiêu, họ sẽ chỉ mong sao có thể nhanh chóng sinh con. Như vậy mới có thể trói buộc Phó Vân Tiêu, cả đời không lo cơm áo.

Nhưng cô gái này không những không muốn sinh con cho anh, mà thậm chí đối với việc rời xa anh cũng không có lấy một chút buồn.

Kể từ khi anh đề xuất rằng hợp đồng hết hạn sẽ không gia hạn nữa, Bạch Tô dường như cũng không có biểu hiện bất thường nào. Mỗi ngày vẫn như vậy, sắp xếp tốt công việc và chăm sóc tốt cuộc sống của anh.

Điều này khiến Phó Vân Tiêu phần nào nghi ngờ sự quyến rũ của anh... Có phải cô gái này ở bên anh, thực sự chỉ vì tiền sao?

“Chồng à, đi thôi.”

Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu vẫn chưa ra ngoài, liền xoay người quay lại thúc giục anh một lần nữa. Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.

Là số của một người lạ gọi đến, một cô gái có giọng nói thanh thoát như tiếng chim hót, Bạch Tô mặc dù cách đường dây diện thoại nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra ở đầu dây bên kia là một cô gái thanh cao, quý phái.

Cô gái đó nói: “Alo? Cô là thư kí của Vân Tiêu đúng không, lúc trưa tôi có gọi điện cho anh ấy nhưng không được, phiền cô thông báo cho Vân Tiêu gọi lại giúp tôi được không?”

“Được, tôi sẽ ghi lại giúp cô, xin hỏi tên của cô là gì?”

Bạch Tô ngay lập tức chuyển sang một giọng điệu chuyên nghiệp hỏi.

Cô gái ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói: "Tôi họ Mộ, Mộ Vãn Vãn".

Vừa nghe đến cái tên này, Bạch Tô không kìm được mà siết chặt chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Cô thậm chí còn quên trả lời, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái tên đó...Mộ...Mộ Vãn Vãn.

Đầu dây bên kia rất lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng của Bạch Tô, liền nhắc nhở cô.

“Xin chào....”

Bạch Tô bình tĩnh lại: “Vâng, được rồi. Tôi đã ghi lại, nhất định sẽ báo lại với tổng giám đốc Phó, chào cô.”

Nói xong câu liền cúp máy, khuôn mặt Bạch Tô cũng không nén được sự giận dữ.

Cô từ đầu đã biết rõ bản chất của cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Phó Vân Tiêu là gì, cũng chuẩn bị sẵn sàng rời đi khi hợp đồng hết hạn. Cô cứ nghĩ là bản thân mình không hề rung động, có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng… nghe thấy cái tên Mộ Vãn Vãn, cô lại không thể bình tĩnh được.

“Em sao vậy? Đi về nhà thôi.”

Lúc này, Phó Vân Tiêu từ văn phòng bước ra, đặt một nụ hôn lên môi Bạch Tô, kéo cô đi ra ngoài.

Bạch Tô ngửng đầu, hỏi anh một câu: “Tiêu, điện thoại của anh hết pin nên sập nguồn rồi sao? Vừa nãy có một cô gái gọi điện cho anh nhưng không được, muốn anh gọi lại đó.”

“Cô gái nào không quan trọng. Bây giờ anh chỉ muốn Bạch Tô thôi”

Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô đi vào thang máy, đi xuống dưới hầm để lấy xe. Lúc chuẩn bị rời đi, Bạch Tô nghiến chặt răng mới có thể thay đổi nét mặt, nở nụ cười nhắc lại: “Là cô gái tên Mộ Vãn Vãn, anh có chắc là không cần gọi lại không, chồng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.