Ba năm sau.
Tại phòng tiếp khách trong tòa cao ốc của tập đoàn Vân Thượng.
Máy điều hòa chạy làm cho Bạch Tô lạnh run người, nhưng giọng nói nũng nịu của người phụ nữ đối diện mới càng làm cô nổi da gà hơn.
Cô không nhịn được cau mày, giải thích cho người phụ nữ kia một lượt.
“Xin lỗi, cô Hạ, tổng giám đốc Phó quả thực đã có niềm vui mới rồi, mong cô hãy cầm tấm séc này rồi rời đi.”
Hạ San Nhĩ đứng thẳng dậy, cố gắng nũng nịu hết mức: “Thư ký Bạch Tô, làm phiền cô hãy gọi điện thoại cho Vân Tiêu nói là tôi nhớ anh ấy, tôi rất rất muốn được gặp anh ấy.”
“Vân Tiêu thích tôi nhất, tôi tin chắc anh ấy không thể tuyệt tình như vậy đâu.”
Ai cũng biết thư ký Bạch Tô này chính là trợ thủ thân cận nhất của Vân Tiêu, muốn gặp được Vân Tiêu, nhất định phải lấy lòng Bạch Tô.
“Cô Hạ, mong cô đừng tin vào điều đó, tổng giám đốc Phó đúng là tuyệt tình như thế.”
Nói xong, Bạch Tô đứng dậy, hướng về phía Hạ San Nhĩ mỉm cười gật đầu, quay người rời đi.
Lúc mở cửa, bổ sung thêm một câu: "Nếu như cô Hạ muốn tiếp tục ở lại Vân Thượng nghỉ ngơi rồi mới rời đi, vậy thì cô cứ nghỉ ngơi tự nhiên. Ra cửa đi về phía bên trái sẽ có quầy cà phê và bánh ngọt."
Đây rõ ràng là đang muốn kết thúc mọi chuyện.
Nhưng vừa dứt lời, một chiếc ly giấy bên trong chứa cà phê trực tiếp bay thẳng về phía Bạch Tô.
Cũng may, chỉ bắn lên vài giọt cà phê còn chiếc cốc giấy đã rơi trên mặt đất.
“Cô là cái thá gì, chẳng qua cũng chỉ là một tay sai, dựa vào đâu mà cô nói Vân Tiêu không thích tôi thì anh ấy sẽ không thích tôi!”
“Cô có lẽ cũng biết rõ cách thức mà từ trước đến giờ Tổng giám đốc vẫn dùng để chia tay với tình cũ.”
“Vậy sao! Tôi thấy cô mới là người đang giở trò đấy! Cô là cái thá gì! Tôi muốn gặp Phó Vân Tiêu.”
Hạ San Nhĩ ngay lập tức nổi điên lên, hùng hổ xông về phía trước thì bảo vệ đến kịp lúc, bắt cô ta ra ngoài.
Cuối cùng, lại có thêm một người phụ nữ biến “chia tay hòa bình” trở thành một hiện trường hỗn loạn.
Sau khi Hạ San Nhĩ bị đuổi ra ngoài, Bạch Tô cho người dọn dẹp phòng tiếp khách, sau đó mới chậm rãi đi đến quầy trà.
Những người của công ty xung quanh đó cũng bàn luận sôi nổi hẳn lên.
“Ôi, công việc của thư ký Bạch đúng là có tính thách thức.”
“Cô nói xem, Tổng giám đốc cũng thật là, ba ngày đổi sáu cô, đúng là thiếu kiên nhẫn.”
Sao lại thiếu kiên nhẫn chứ, chẳng phải là mấy cô bạn gái đầy tai tiếng đó cứ liên tiếp nhau hết sao, đúng là thư ký Bạch có tinh thần thép mà... Theo tôi, thư ký Bạch mới là chân ái của Tổng giám đốc.”
Một nhân viên trêu chọc.
“Thư ký Bạch lần nào cũng giúp Tồng giám đốc giải quyết các thể loại phụ nữ nhưng vẫn không từ chức, đúng thật lợi hại.”
Người phụ nữ bưng cà phê bên cạnh cũng chen vào một câu.
“Theo tôi, người lợi hại nhất vẫn là vợ của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, thế mà vẫn không ly hôn, đây mới đúng là vững vàng kiên định.”
Người phụ nữ nói mấy câu này bỗng nhiên đưa cho Bạch Tô một ly cà phê, vẻ mặt tò mò lại gần hỏi: “Thư ký Bạch, cô đã gặp vợ của Tổng giám đốc chưa? Nhìn bên ngoài có đẹp hay không?”
“Gặp qua, ngày nào cũng gặp, cũng rất xinh đẹp.”
Bạch Tô uống một ngụm cà phê, lạnh nhạt trả lời.
Người phụ nữ hóng hớt kia không nhịn được liếc sang, cười nói: “Mặc dù cô là thư ký cấp cao nhất của Tổng giám đốc nhưng mà cũng không phải là trợ lý đời tư, vợ Tổng giám đốc thần bí như vậy sao ngày nào cũng gặp được.”
Bạch Tô bất đắc dĩ cười với mọi người, uống một hơi cạn ly cà phê, chậm rãi đặt ly xuống nói một câu: “Không tin à, mọi người không tin thì thôi vậy. Tôi về phòng làm việc.”
Vừa nói dứt lời, cô cũng đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Cô cũng không phải là nói dối, vốn dĩ là... ngày nào cũng gặp.
Ngày nào mà chẳng soi gương, dĩ nhiên là ngày nào cũng thấy bản thân mình rồi.
Trở lại tầng dành riêng cho Tổng giám đốc, Bạch Tô đi thẳng vào phòng vệ sinh, mở vòi nước vội vàng tẩy rửa vết cà phê trên quần áo.
Nhưng tay vừa chạm vào vòi nước, đã bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy.
Anh vòng tay ôm lấy cô trong ngực, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Giải quyết xong rồi à?”
Bạch Tô rời khỏi ngực Vân Tiêu, xả vòi nước xoa lên vết cà phê, nói: “Sau này anh trêu đùa với mấy người hiền lành thôi có được không? Bộ quần áo của người ta mua mấy chục triệu, mới mặc có một lần, đau lòng muốn chết.”
“Chút nữa anh sẽ cho người mua hai bộ mang đến phòng làm việc.”
Phó Vân Tiêu lại tiến lên, ôm ấp Bạch Tô.
Bạch Tô nhẹ nhàng lùi về phía sau, muốn giữ khoảng cách, nói: “Mang về nhà đi, Tổng giám đốc tặng quà cho thư ký, em sợ sẽ bị mấy cô gái thích anh giết chết.”
Phó Vân Tiêu hôn lên môi cô một cái, ánh mắt đầy ý cười nhìn vào cô, trêu chọc: “Vậy sao lúc em gả cho anh, em lại không thấy sợ hả?”
Bạch Tô nhẹ nhàng hôn lại Phó Vân Tiêu, nở nụ cười rạng rỡ.
“Bị tiền bạc cám dỗ, lúc đó cũng chẳng chú ý đến việc sợ hãi nữa.”
Đang nói thì điện thoại của Bạch Tô reo lên, là chuông đồng hồ báo thức.
Nhắc nhở hai người bọn họ còn có một cuộc họp.
Cô sửa sang lại trang phục, khôi phục lại dáng vẻ chuyên nghiệp bình thường, nhắc nhở Phó Vân Tiêu một câu: “Nửa tiếng sau, ở phòng họp tầng ba có cuộc họp báo cáo của phòng hành chính Châu Âu. Em sẽ đi trước để chuẩn bị.”
Dứt lời liền đi ra phía cửa.
Phó Vân Tiêu nhìn vào bóng lưng thon dài của người phụ nữ vừa rời đi, đôi môi bất giác cong lên.
Người phụ nữ này, dù cho một giây trước hai người có thân mật đến cỡ nào thì ngay giây sau cũng có thể trở về đúng với vị trí của mình.