Trong bóng tối, Trần Tứ ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động lên xuống.
Hình như cuối cùng cũng nếm đủ, cô hơi lùi về phía sau, cánh môi rời khỏi hầu kết của anh.
Ánh mắt của cô nàng mê man, khi lùi lại còn kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài, một đoạn lưỡi nhỏ vẫn còn ở bên ngoài.
Ánh mắt anh tối sầm lại, liếm láp khóe môi cô và da thịt mềm mại kia.
Sau khi dọn dẹp cho cô xong, giọng anh khàn tới mức khó có thể nghe rõ.
"Anh đi lấy khăn lông cho em, em lau sạch người rồi hãy ngủ."
Cô có hơi khó thở, cánh môi đỏ bừng, đuôi mắt mang theo hơi nước, ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Cô chui vào trong chăn, thấy anh cầm khăn lông tới thì thành thạo cởi hết quần áo ra, lần lượt vứt từng món đồ xuống đất.
Anh trơ mắt nhìn bờ vai của cô biến từ chiếc dây màu xanh sang dây đai màu vàng, cuối cùng biến thành da thịt mảnh mai không mảnh vải che thân.
"..."
Anh nhẫn nhịn tới mức huyệt thái dương giật liên tục.
Cô nàng cầm khăn lông loay hoay trong chăn hồi lâu, hình như có chút mệt nên cô chớp chớp mắt hỏi anh:
"Anh giúp em được không?"
"Anh còn có thể làm em đấy," anh thong thả rũ mắt: "Có cần không?"
Vừa dứt lời, cô vội vàng lau sạch những chỗ còn lại, ngón tay tinh tế thò ra khỏi chăn sau đó nhanh chóng vứt khăn lông xuống mặt đất.
"..."
Một đêm hỗn loạn cuối cùng cũng trôi qua, ngày hôm sau khi mặt trời lên cao thì Tống Gia Mạt cũng dần dần tỉnh rượu.
Cô xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, ngơ ngác ngồi trên giường.
"Em tỉnh rồi à?" Trần Tứ khẽ nâng cằm cô lên, "Đi tắm nhé?"
Cô gật gật đầu, mơ màng lần mò vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong đúng là thoải mái hơn nhiều, cô choàng khăn tắm đi ra như thể phát hiện thứ gì ghê gớm lắm.
Cô kéo một đoạn khăn nhỏ, chỉ vào nơi nào đó trên ngực rồi nói như lẽ đương nhiên:
"Sao ở đây lại có vết đỏ? Có phải anh nhân lúc em say rượu nên lợi dụng em không?"
"Bình thường anh không sờ chắc? Cần phải chọn lúc em say rượu làm gì?"
"..."
Hình như, cũng, cũng hơi hơi có lý.
Tống Gia Mạt lại chỉ vào miệng vết thương ở khóe miệng mình: "Vậy thì cái này cũng là do anh làm luôn đúng không?"
"Đúng vậy." Anh cười lạnh nửa tiếng, "Không làm chết em là tốt lắm rồi."
Cô hơi rụt cổ, đã quên sạch mọi chuyện tối qua, cô muốn hỏi anh xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sao miệng cô tới mức trầy cả da...
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh thì cô lại cảm thấy có khi không hỏi thì tốt hơn.
Tống Gia Mạt lặng lẽ cuộn tròn trên ghế giả vờ làm đà điểu, cái miệng nhỏ tập trung ăn cháo.
*
Phải dùng cả một ngày để tỉnh rượu, thứ hai đi làm, cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Buổi trưa, Tiểu Tuyên hỏi cô có muốn đi ra ngoài ăn không, cô cũng không nghĩ nhiều nên gật đầu đồng ý luôn.
Ra khỏi đài truyền hình, Tiểu Tuyên dẫn cô rẽ trái: "Gần đây mới mở một nhà hàng Thái Lan, chị thấy mùi vị không tồi, nên chúng ta ăn ở đó luôn đi."
"Được ạ."
Kết quả vừa đi tới cửa thì bên trong đã hết sạch bàn trống, Tiểu Tuyên kinh ngạc: "Nhiều người như vậy á?"
Tống Gia Mạt chỉ chỉ ngoài cửa: "Còn có nhiều người đang xếp hàng như vậy nữa kìa."
"Vậy chắc không ăn được rồi nhỉ?" Tiểu Tuyên tiếc hận, "Chị còn muốn ăn bánh dừa nữa mà, chán thật đấy."
Nhưng ngay sau đó, bên trong nhà hàng có người vẫy tay với bọn cô, "Không còn bàn trống hả? Có muốn ăn cùng nhau không?"
"Được thôi!" Sau khi trả lời, Tiểu Tuyên quay đầu lại nói với cô, "Có người quen ở trong, mau mau mau, chúng ta vào ngồi ké một chỗ."
Tống Gia Mạt: "Bạn học của chị à?"
"Không phải, bác sĩ của bệnh viện số 3 bên cạnh." Tiểu Tuyên nói, "Quan hệ giữa bệnh viện và đài truyền hình khá tốt, bọn chị hay tới đó phỏng vấn, thường xuyên qua lại nên cũng quen biết."
Tống Gia Mạt lờ mờ có một dự cảm, mãi cho tới khi ngồi xuống, quả nhiên cô nhìn thấy Trần Tứ.
Anh ngồi chếch với cô, đang lật xem thực đơn.
Lúc này cô mới phát hiện không biết vì sao vị trí hầu kết của anh có một vết màu đỏ, hình như là bị người ta mút mà thành.
Cho dù đã quên hết mọi chuyện xảy ra lúc say rượu, nhưng trực giác vẫn nói với cô rằng, cái này có lẽ... là kiệt tác của cô.
Cô mất tự nhiên mím môi.
Vì ghép bàn nên bầu không khí vô cùng sôi nổi, mấy bác sĩ kia nhiệt tình gợi chuyện, gọi không ít đồ ăn.
Có người trêu ghẹo: "Vẫn là Tiểu Giang giỏi nhất, đêm qua còn đăng ảnh uống vang đỏ lên trang cá nhân nữa đấy, cuộc sống thoải mái lắm."
Giang Phong cười híp cả mắt: "Làm gì có."
"Sao thoải mái bằng bác sĩ Trần được," Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ thoải mái, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt về phía Trần Tứ, "Mọi người nhìn dấu dâu tây trên cổ cậu ấy kìa."
Tống Gia Mạt: "..."
Chạm phải ánh mắt cười như không cười của Trần Tứ, cô vội vàng cúi đầu, thậm chí muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi.
Trần Tứ không trả lời, Giang Phong lại nói tiếp: "Hâm mộ thật đấy, bao giờ mới đưa mèo hoang nhỏ nhà cậu tới cho chúng tôi gặp đâu, tôi tò mò lắm đấy, không biết kiểu phụ nữ thế nào mới có thể chinh phục được cậu."
Một người khác mắng anh ta: "Tình thú của người ta, cậu còn trông mong người ta sẽ biểu diễn trước mặt cậu chắc?"
"Ừm," Trần Tứ thấp giọng nói, "Bạn gái tôi khá sợ người lạ, lúc không có ai mới dám làm vài chuyện lớn gan."
"Ái chà chà..."
"Chuyện lớn gan là chuyện gì, có thể nói cụ thể được không?"
"Tôi trả tiền, kể cho tôi nghe chút đi."
Tống Gia Mạt đang ăn canh, nghe vậy thì suýt nữa đã trượt tay làm rơi cái bát.
Tiểu Tuyên vội vàng hỏi: "Em sao thế? Không sao chứ?"
"Không... có chuyện gì ạ." Cô gian nan nói, "Tay em hơi run một chút thôi."
Không lâu sau, điện thoại của cô rung lên, cô lấy ra kiểm tra thì thấy tin nhắn Trần Tứ gửi tới.
[Trên cổ anh cũng là do môi em hơi run một chút à?]
"..."
Mãi mới đợi tới lúc bữa cơm này kết thúc, cô ngồi im một chỗ giả chết, khóe mắt liếc thấy Trần Tứ đứng dậy thanh toán còn mấy người kia cũng rời đi theo, vừa đi vừa nói cười.
"Lại là cậu ta thanh toán à?"
"Chứ còn sao nữa, người ta có tiền mà, dù sao thì..."
... Âm thanh càng ngày càng xa.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn mọi người đều đã rời đi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, hôm nay yêu đương vụng trộm 1/1, hoàn thành √.