Tay cô bị anh giữ sau lưng, trên cần cổ là hơi thở nóng rực của anh.
Không đợi cô trả lời, đầu lưỡi của anh đã bắt đầu phác họa.
Khi anh liếm mút vang lên tiếng động rất nhỏ, cô có thể cảm giác làn da mềm mại của mình bị anh cắn nhẹ.
Môi lưỡi rời xa, làn da hơi ngưa ngứa.
Trần Tứ thấp giọng như đang suy nghĩ: "Em thích số mấy?"
Tống Gia Mạt: "999999."
Hình như anh cười nhẹ, "Vậy thì có hơi khó."
Dừng một lát anh lại nói tiếp, "Thôi thì ít thôi nhé?"
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau, nhìn "kết quả làm mẫu" trên cổ mình, Tống Gia Mạt lâm vào trầm mặc.
Bên sườn cổ có mấy quả dâu tây, có đậm có nhạt; xương quai xanh có ba cái, ngực hai cái, xuống thêm chút nữa...
Cô khó có thể nhìn tiếp được nữa, nhắm mắt lại.
May mà bây giờ đang là mùa đông, cô lấy một chiếc áo khoác cao cổ rồi cài cúc gọn gàng.
Buổi trưa, Tiểu Tuyên lại kéo cô tới nhà hàng Thái Lan kia.
"Lần này chị đặt chỗ trước rồi," Tiểu Tuyên nói, "Chắc chắn không có vấn đề gì."
Lần này đúng là không có vấn đề gì, chỉ là bọn cô vừa ngồi xuống thì Tiểu Tuyên lại ngẩng đầu lên.
"Không phải chứ, trùng hợp thế, lại gặp bọn họ rồi."
Tống Gia Mạt híp mắt nhìn theo ánh mắt của Tiểu Tuyên, quả nhiên lại thấy mấy bác sĩ ngày hôm đó, Trần Tứ cũng ở đây.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác len màu đen do cô chọn, bên trong là áo sơ mi đôi với cô.
"Chắc hôm nay bọn họ tan làm muộn nên không có chỗ ngồi, em có muốn gọi bọn họ ăn cùng không?" Tiểu Tuyên hỏi cô, "Em có phiền không?"
"Không sao," Tống Gia Mạt nói, "Dù sao thì lần trước người ta cũng cho bọn mình ngồi ké."
Có qua có lại, mấy bác sĩ nhanh chóng ngồi vào bàn bọn cô.
Tống Gia Mạt cúi đầu kéo áo khoác, Tiểu Tuyên nhìn thoáng qua cô: "Em không nóng hả?"
"Có một chút ạ."
Tiểu Tuyên: "Vậy thì em kéo cổ áo xuống đi."
"..."
"Sao thế, không kéo được hả, có cần chị giúp em không?"
Nói rồi Tiểu Tuyên duỗi tay qua định kéo cổ áo xuống cho cô.
Tống Gia Mạt nhanh tay lẹ mắt giữ tay cô ấy lại.
Tiểu Tuyên: "Hửm?"
Tống Gia Mạt á khẩu một lúc, cảm thấy mấy dấu dây tây ở cổ cũng nóng lên: "...Không sao đâu ạ, tự nhiên em không cảm thấy nóng nữa."
...
......
Chỗ nào đó truyền đến một tiếng cười rất trầm, người nọ dựa vào ghế, lồng ngực khẽ rung, xương quai hàm vừa đẹp vừa bén.
Giang Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trần Tứ: "Cậu cười gì vậy?"
Trần Tứ: "Đọc được một truyện cười, cảm thấy khá hài hước."
Một phút sau, khi mọi người gọi món, Tống Gia Mạt lấy điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho người nào đó.
Không thêm băng: [Rồi rồi rồi, cái truyện cười anh đọc được là em chứ gì