Body Language

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

“Hôm nay bài báo cáo thế nào?”

Giờ ăn trưa Kanae luôn đến canteen và tìm Yuichi tại chỗ hai người thường ngồi. Cậu ngồi xuống trước mặt anh, mỉm cười.

“Cũng tạm. Xin lỗi, tôi phải đi sớm.”

“Không sao. Tôi cũng dậy sau cậu không lâu. Hôm qua cậu rất khác lạ, tôi lo là sẽ có chuyện xảy ra. Lúc sáng tôi tắm, chỉ vì nghĩ về cậu mà tôi phân tâm, nước tràn ra khắp bồn tắm, dọn thật mệt lắm đó.”

Tưởng tượng đến tình cảnh xảy ra lúc đó, Kanae bật cười khúc khích.

“Tôi biết cậu không muốn dậy sớm. Đó là lí do vì sao tôi viết cho cậu vài dòng rồi mà.”

“…bình thường.”

“Hả?? Cậu nói gì???”Kanae nghiêng đầu.

“Không, tôi chỉ muốn nói hôm nay cậu bình thường rồi.”

“Oh? Hôm qua tôi không bình thường sao??”Kanae biết Yuichi là đang nói về lúc tối, nhưng Kanae giả vờ không biết. Cậu chỉ còn một ngày bên Yuichi, vì vậy cậu muốn có những thời phút vui vẻ còn lại bên anh. “Tôi học đến tiết 5, vì vậy tôi sẽ đến lúc 6h30, được không?”

“Oh, OK. Hôm nay, có muốn tôi nấu cho cậu vài thứ không?”

“Dạo này chúng ta đã lâu rồi không ăn ngoài.”Kanae không muốn tối nay Yuichi nấu ăn cho cậu. Cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu nếu Yuichi bỏ thời gian nấu ăn cho cậu, còn cậu thì…. “Gần đây có một nhà hàng mới mở. Tôi nghe nó đẹp, giá vừa phải, với lại qui cách phục vụ cũng rất tốt. Thế nào?”

“Uh. Vậy ăn thử một lần cũng được. Tôi không thích lần nào cũng dọn dẹp rửa chén, phiền chết. Chúng ta nên gặp ở đâu đây? Tôi có thể đến đây vào lúc 6h.”

“Tôi sẽ về nhà tắm trước rồi mới đi.”

Phòng học Kanae đang học nằm trong dãy phòng cũ, và điều hoà thì lâu lâu đình công một trận. Điều đó làm cậu khó chịu với thời tiết như thế này. Yuichi cười tỏ vẻ biết rồi.

“Hôm nay nó lại giở chứng hả?”(nó aka cái điều hoà)

“Uhm, thế nên tôi cần về nhà trước.”

“Được thôi, tôi sẽ chờ cậu ở đây.”

Khi ăn xong bữa trưa, họ rời canteen cùng nhau, cùng sánh vai, cùng nói chuyện…….

Đây là lần cuối, Kanae nghĩ.

Đây là lần cuối chúng ta đi cùng nhau.

“Nóng quá!!”

Kanae cắm chìa khoá vào ổ và mở cửa. Không có câu “Về rồi à”của Yuichi khi bước vào nhà. Cậu đã nói rằng cậu phải tắm để bước vào nhà anh lần nữa, nhưng sau thì lớp học quả nhiên nóng không chịu được, cậu nghĩ chắc mình sẽ bị ép khô nếu như ngồi thêm vài phút nữa. Kanae nghĩ trời về chiều không khí sẽ dịu đi, và cho dù ở ngoài có mát hơn chút ít, nhưng trong lớp vẫn nóng như cái lò hấp. Cậu nghe đâu sau khi dãy phòng mới hoàn thành vào năm tới, thì dãy cũ sẽ bị phá. Nghĩa là năm nay những ai học dãy cũ coi như ‘vinh hạnh cuối cùng’ vì không ai ‘được’ học nơi đó nữa.

Xối nước tắm rửa kĩ càng và khi chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, thì Kanae chợt nhớ tới bộ đồ cậu đã chuẩn bị sẵn- nó ở ngoài. Và cậu, vào tắm chỉ với chiếc khăn tắm. Nếu cậu khoả thân ra ngoài, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?? Cậu quấn khăn tắm ngang thắt lưng.

Lau tóc của mình, Kanae bước khỏi phòng tắm, ngang qua phòng khách. Yuichi đang xem tivi. Anh ngước nhìn Kanae và trên gương mặt thoáng chút thất vọng.

“Này, tôi nghĩ là cậu sẽ khoả thân đi ra.”

“Chúc cậu may mắn lần sau. Nếu tôi khoả thân đi ra thì chúng ta sẽ không thể ra ngoài và ăn tối được.”Bật cười “Thôi, đừng nhìn trộm nữa!”

“Hmm,ai nói tôi nhìn trộm?”

Cười xấu xa, Yuichi đưa tay muốn kéo khăn tắm trên người Kanae.

“Này, chúng ta có thể làm sau, không phải bây giờ.”Kanae giữ lại và đi vào phòng ngủ. Thế này đã là quá nhiều việc, tại nơi đây, và ngay lúc này. Cậu chỉ muốn quay về nhìn một lát mà thôi….

Sau khi chia tay, Yuichi sẽ vứt tất cả đồ đạc của cậu. Cậu sẽ phải mua đồ mới.

Mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản, sau đó quay lại phòng khách và ngồi cạnh Yuichi.

“Xong rồi hả, thoải mái chứ. Muốn đi chưa?”

“Tôi có vài điều muốn nói với cậu.”Kanae cười nhẹ, Yuichi nhìn cậu ngơ ngác.

“Cậu phải nói ngay bây giờ hả?”

“Uh.”

Kanae gật đầu. Vẻ hoang mang hiện lên khuôn mặt Yuichi.

“Chuyện gì vậy? Quan trọng lắm hả?”

“Chúng ta chia tay đi.”Kanae sợ rằng cậu không thể nói ra từ này. Nhưng không ngờ rằng nó lại dễ đến thế, và giờ đây tác dụng của nó bắt đầu lan ra…

“Gì?”Yuichi trợn mắt “Nói lại lần nữa?”

“Chúng ta chia tay đi,”Kanae lặp lại lần nữa, kiên định, rõ ràng. Cậu nói một cách chậm rãi, vì vậy Yuichi đã hiểu được chính xác cái cậu muốn.

“Cậu đang nói cái gì?”

Qua một lúc không ai nói gi. Yuichi rất sốc, nhìn chằm chằm vào Kanae tra hỏi. Kanae vẫn bình tĩnh. Cậu chỉ nhìn vào Yuichi, lặng im.

“Chuyện gì với cậu vậy?! Tại sao?!”Yuichi lần nữa phá vỡ sự im lặng.

“Yuichi, cậu không thật sự thích tôi.”

“Oh, vậy thì sao? Và??”

“Tôi cũng chỉ là một hứng thú nhất thời của cậu mà thôi.”

“Hmm. Tôi không thấy vấn đề ở đây. Và?”(thèn này ngu kinh =.= #)

“Được hai tháng rồi.”

“Từ lúc nào mà hai tháng là giới hạn cho chúng ta? Chuyện này không có luật lệ nào, không có dính dáng bất cứ thứ gì ở đây cả.”

“…hôm qua cậu ăn trưa ở đâu?”

“Trưa?”Yuichi nhắm mắt, cố nhớ lại, “Trưa? Tôi ăn với cậu tại canteen.”

“Sau đó. Khi nào cậu về lớp?”

“Tôi không đi. Tại sao? Tôi trốn học đâu phải là lí do hợp lệ để chia tay với tôi.”

“Cậu đi với ai, đã đi đâu?”

“Tôi có nhất thiết phải trả lời cậu không”Yuichi bắt đầu cáu. “Này là gì?? Cậu đột nhiên muốn chia tay tôi và hỏi những thứ không thể nào hiểu nổi.”

Thế đấy, đã giận rồi. Nếu cậu giận thì cậu cũng nói cậu muốn chia tay như mình thôi.

Nhưng Yuichi la lên, rồi lại nhìn Kanae, không nói gì nữa. Cậu thở dài.

“Hôm qua, tiết 3 tôi được nghỉ, vì vậy đã đi lung tung các trung tâm quanh trường. Lúc vào một hiệu sách tôi thấy cậu.”Kanae cố tìm chữ gì để nói, lấp liếm tâm trạng phập phồng của cậu. “Tôi thấy cậu với một cô gái.”

“Huh…đi dạo? Có vấn đề gì hả? Vậy chuyện gì làm cậu giận hả?”( đừng cản, ta muốn chém tên này)

“Đó không phải vấn đề tôi nói tới.”

Nếu đi dạo, nó sẽ không thể đánh ngã mình. Kanae chỉ nghĩ chứ không nói ra.

“Nếu cậu có bạn gái mới, vậy thì cậu sẽ không cần đến sự hiện diện của tôi.”

“Vì vậy cậu muốn chia tay với tôi?”

“Nếu như cậu không muốn có người nào đó nói từ này với cậu, vậy tại sao cậu không tự mình nói ra?”

“Rằng tôi muốn chia tay sao?”Yuichi trừng mắt nhìn Kanae, cậu gật đầu.

“…tôi không thích chia sẻ. Tôi không cầu xin thứ tình yêu này. Nếu có ai đó đã vừa lòng cậu, thì chúng ta chấm dứt tại đây.”

“Yêu? Chúng ta?”Yuichi cười khảy. “Cậu chính là người đã nói ‘ Tôi không thích cậu’. Vậy không phải nghĩa là cậu không thích tôi sao? Chính là không có tình yêu nào ở đây cả, không phải sao?”

“…đúng là tôi nghĩ vậy. Chúng ta bắt đầu hẹn hò bởi vì…”

“ Tôi hẹn hò với cậu chính là bởi vì tôi thích cậu…:”

Đôi mắt Yuichi bén ngót. Bên trong chúng cơ hồ toát ra lửa. Chủ nhân nó giận, rất giận..

Nhưng…

Ý khoan, chờ đã! Quay lại câu vừa nãy!!

Yuichi đã nói cái gì??!

“Điều gì làm cậu nghĩ rằng cậu có thể quyết định cảm giác của tôi?! Tại sao cậu thấy tôi đi cùng người con gái khác thì vội vã kết luận đó là bạn gái mới của tôi?! Cậu phải biết hỏi chứ.! Nếu nó làm cậu giận, miệng cậu để đâu mà lại không hỏi?! Nếu cậu không biết tôi có tình cảm với cậu hay không, không phải nên hỏi sao? Đừng cho rằng cậu hiểu tôi! Cậu hoàn toàn không biết đến cảm nhận của tôi.!”

“…nhưng cậu…”

“Cậu nghĩ rằng cậu hiểu rõ về tôi, đúng không?! Cậu có từng một lần hỏi tôi cảm giác như thế nào chưa?! Tại sao tôi lại lừa dối cậu?! Tất cả mọi thứ đều là cậu nghĩ cho tôi sao?! Cậu thật ích kỷ! Hỏi tôi! Hỏi tôi người con gái đó là ai!”

“Không!”Kanae run rẩy. “Không! Không! Tôi không muốn hỏi!”

Cùng với những lời đã trở nên  nghẹn ngào, cảnh vật trước mắt cũng dần mờ ảo. Những giọt nước mắt đầu tiên tuôn rơi.

Dù đã hứa với bản thân thì đã sao, trái tim thuỷ chung vẫn là yếu mềm. Nước mắt đã rơi ra thì tựa như không bao giờ cạn, vẫn lặng lẽ chảy trên gương mặt ai kia.

“KHÔNG!!”

“Câm miệng! HỎI TÔI!”

“TẠI SAO?!! Tôi không muốn nghe về bạn gái mới của cậu!”

“Tôi không có nói tôi có người khác!”Yuichi la lớn.

“Cậu không có?! Đừng đùa bỡn tôi nữa!”

Yuichi nắm chặt cằm Kanae.

“Cậu đang khóc, chứng tỏ cậu rất quan tâm tới tôi! Hôm qua cậu không ngừng dòi hỏi bởi vì cậu ghen! NÓI ĐI! Nếu không yêu tôi, thì cậu sẽ không dễ dàng cáu giận như vậy. Cậu phải nói cho tôi.”

“Cá..i…” (ha ha, cứng họng chưa em)

Kanae nhìn trân vào Yuichi và nghiêng đầu né tránh. Cậu quyết định không nói gì hết. Cậu đã thề rằng không thể nói cho Yuichi biết điều đó.

Nhưng, tại sao? Tại sao Yuichi lại nói thế?

 

“NÓI!”

“KHÔNG!”

“TẠI SAO KHÔNG?”

“Không, tôi…”Tầm nhìn của cậu giờ đây hoàn toàn nhạt nhoà bởi nước mắt.

“…nếu cậu rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể nào đứng lên được nữa. Không có cậu, tôi như người đã chết. Tôi không muốn nghe rằng ‘ Đã có người thế chỗ cho cậu’. Tôi không muốn cậu chán ghét tôi. Tôi không biết mình phải làm gì!”

“Tôi không rời  bỏ cậu. Tôi không đi đâu cả. Tôi không chán ghét cậu.”Không mắt Yuichi tràn đầy giận dữ. “Đó là gì?! Đó là tất cả những gì cậu nói sao?! Tôi nói tôi yêu cậu! Nghe rõ chưa hả! TÔI YÊU CẬU.”

“NÓI DỐI!”

Kanae bịt tại lại, cậu không muốn nghe gì nữa. Cậu không thể nghe nữa, không nghe…

“Cậu nói dối! Tất cả đều là DỐI TRÁ!”

“Cậu biết cái gì chứ?! Cậu không phải tôi! Tại sao cậu cứ cố chấp như vậy!!”

Yuichi hạ giọng.

“Hai tháng qua tôi đã làm những gì…? Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu tôi qua ngần ấy thời gian. Tôi thực sự tin rằng cậu sẽ hiểu tôi. Tôi nghĩ rằng cậu rất quan tâm tôi, nhưng tôi sai rồi. Cậu có nhìn về tôi chút nào không vậy? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi không hề quan tâm cậu sao?!”

Kanae ngập ngừng một lúc rồi do dự gật đầu.

“Nhưng….tôi làm gì ….có điểm nào để cậu thích….”

“Tất cả mọi thứ ở cậu! Nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng lúc này đó là phải trả lời cho tôi biết cậu thích tôi hay không. Tôi nói tôi yêu cậu. Kanae ? Còn cậu?”

 Mình  thích cậu. Mình  yêu cậu. Mình  yêu cậu đến hơi thở cuối cùng.

.

“Nếu cậu không nói, vậy chúng ta sẽ giải quyết theo cách của cậu. Chúng ta chia tay. Nếu cậu không có bất kì chút tình cảm nào với tôi, vậy tới đây là chấm dứt. Nhưng đâu là điểm dừng cho cậu? Liệu ngoài kia có bao nhiêu người sẽ thích cậu, sẽ có bao nhiêu tình yêu đủ lớn để cùng cậu đi suốt chặng đường này? Và điều gì sẽ chứng minh rằng cậu cũng thích họ? Nếu cậu tin chắc vào bản thân mình như thế, tôi sẽ từ bỏ…Tôi sẽ cho cậu mười giây. Suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu sau mười giây cậu không nói, chúng ta sẽ kết thúc như cậu mong đợi.”

Yuichi bắt đầu đếm ngược. Khuôn mặt Kanae dần trắng bệch.

Chia tay? Với Yuichi ? Tại đây? Ngay bây giờ?

“Chín.”

Chúng ta sẽ không còn sánh bước bên nhau nữa.

“Tám.”

Mình thích cậu ấy từ sâu trong tim, mình yêu cậu ấy từ tận đáy lòng…

“Bảy.”

Đây là điều cậu muốn sao? Cậu không muốn sau này phải đau đớn, phải khổ sở ….

“Sáu.”

Nếu chờ tới khi cậu ấy kết thúc, vậy cậu ấy sẽ chia tay mình.

Yuichi sẽ rời xa mình.

“Năm.”

Nhưng!!

“Bốn.”

Mình không thể nói rằng mình yêu cậu ấy

Mình thích- vô cùng thích, yêu- vô cùng yêu cậu

Và Yuichi nói rằng cậu ấy yêu mình

“Ba.”

Mình làm gì bây giờ? Mình làm gì đây?

Liệu mình sẽ ân hận không?

“Hai.”

Mình phải làm ……

“TÔI YÊU CẬU”

Kanae la lên. Những giọt nước mắt đã ngừng rơi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đầy kiên định.

“Tôi thích cậu. Tôi yêu cậu. Yêu nhiều đến nỗi làm chính mình tổn thương. Khi thấy cậu đi với cô gái đó trái tim tôi như ngừng đập. Khi cùng cậu quan hệ lúc tối qua, tôi đã nghĩ rằng cậu cũng làm điều này với cô ta. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới. cậu có biết nó đau thế nào không? Chỉ nghĩ về nó cũng đủ làm tim tôi tan nát. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta kết thúc như thế này âu cũng là giải thoát cho cả hai. Nhưng, tôi thích dù rằng tôi nghĩ cậu không thích tôi. Tôi yêu cậu, trái tim tôi lấp đầy hình bóng của cậu. Với tôi, cậu là duy nhất, nhưng còn cậu, vẫn ra ngoài với vài người con gái. Tôi nghĩ…..”

“Cậu sợ?”Bàn tay Yuichi nắm chặt . “Cậu thật ngoan cố. Nghĩ như vậy tại sao không nói gì với tôi? Cậu sợ đến thế sao? Nếu cậu không nói gì, chúng ta sẽ phải chia tay. Cậu biết không? Tôi rất vui vì cậu đã nói ra.”

“…Yuichi ? Cậu có nghe đang nghe tôi nói không vậy?”

“Không, tôi không nghe. Tôi không biết. Ngay khi tôi khiến cho cậu nói yêu tôi, tôi đã hiểu tất cả. Tôi biết cậu rất quan tâm tới tôi. Nhưng vì sao cậu chỉ giữ trong lòng, vì sao lại không nói, vì sao tự làm đau bản thân ??? Chỉ một câu nói đơn giản đó, khó vậy sao? Kanae, tôi muốn nghe nó. Tôi muốn nghe lời thật tâm từ cậu, từ chính trái tim cậu, không bắt buộc, không gượng ép. Rằng cậu yêu tôi.”

Yuichi cười nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh cười như vậy. Một nụ cười biểu thị cho tất cả, ôn nhu, dịu dàng, yêu thương, che chở.

“Cậu không tin mình có được nó sao?”Yuichi nhẹ nhàng hỏi Kanae “Thời gian qua ở cùng nhau. Rồi nói chia tay. Phải chăng cậu không tin tôi có thể yêu cậu? Nếu như chỉ muốn có người thay thế. Tại sao không là ai khác, mà chính là cậu?”

“…cậu…nói dối.”

“…Kanae. Tại sao? Tại sao tôi lại nói dối?! Tại sao lại không tin tôi?!”

“Nhưng cậu đã có rất nhiều bạn gái, đã ở bên cạnh rất nhiều người, lâu hơn tôi.”

“Đúng vậy. Và còn ngủ với họ nữa. Nhưng cậu biết không, cậu là người con trai đầu tiên tôi yêu. Sau khi gặp cậu, tiếp xúc với cậu. Tôi phát hiện, mình đã yêu cậu lúc nào không hay. Tôi đã cố gắng phớt lờ, thậm chí là lãng quên, nhưng không được. Tôi đi với người này lại nhớ đến cậu, hôn người kia cũng nhớ đến cậu. Tất cả mọi thứ tôi muốn chỉ là được ở bên cậu. Tôi không thể tiếp tục đi lại với những người đó. Sau khi giải quyết hết thảy, tôi dò hỏi, tôi rất ao ước rằng cậu sẽ đồng ý. Rồi quả thật, cậu đồng ý ngủ với tôi. Lúc đó cậu không thể biết cảm giác của tôi thế nào đâu, mừng rỡ điên cuồng…Lúc nào tôi cũng mong chạm vào cậu, muốn cậu… Tin đồn không phải là sự thật.”Yuichi đưa tay lên vuốt vài sợi tóc bên tại Kanae. “Tôi là người đầu tiên của cậu, đúng không?”

“…làm thế nào cậu biết?”

“Humph. Khi tôi cố gắng vào, cậu rất chặt. Cậu rất đau, nhưng không nói gì cả. Nhìn cậu không giống như người có kinh nghiệm, biết làm như thế nào để giảm bớt đau đớn. Có biết tôi cảm thấy thế nào không?”

“…cậu không giận sao?”

“… ngu ngốc, cậu không biết sao?”

Yuichi thất vọng và thở dài.

“Nếu cậu thích một ai, và được ở bên người đó. Cậu sẽ rất vui.”Yuichi khẽ cười. “Lần đầu tiên gặp nhau, tôi nghĩ có lẽ cậu đã thích tôi. Nếu không cậu sẽ không phải âm thầm chịu đựng đau khổ. Tôi nói sai không?”

“… cậu…không sai.”

“Cậu thích tôi?”

“…cậu có phải nói thế không?”Kanae vùi đầu vào ngực Yuichi. “Nếu sau này tôi có nói gì, cũng không sao chứ? Cậu vẫn bên tôi? Vẫn yêu tôi, đúng không?”

“Cậu đang nói gì vậy?”

Yuichi luồn tay vào tóc Kanae. Tay anh, vẫn ấm áp bình lặng như vậy. Không hiểu sao Kanae vô cùng lưu luyến sự ấm áp này, không muốn rời, không muốn đi, chỉ ước được bên cạnh, mãi mãi.

“Cậu biết không, tôi hiếm khi tới trường. Cứ trốn được là tôi trốn, nhưng vẫn tới canteen. Cậu có nghĩ tại sao tôi lại làm thế không? Tôi không thể nói với cậu rằng café ở đó ngon.”

Đúng vậy, Kanae thầm nghĩ. Hầu như cậu gặp anh mỗi ngày trong canteen. Cơ hồ đều là cùng ăn trưa với Yuichi. Cậu đã không chú ý tới điều này. Nước mắt lại như muốn trào ra lần thứ hai.

“Nghĩa là nói tôi đã có được tình yêu của cậu, đúng không? Ngu ngốc. Tôi mới là người muốn nó cơ mà.”……..

“…nhưng một người trì độn như tôi…tôi không thể hiểu cảm giác của cậu, và làm tổn thương cậu. Cậu vẫn thấy không sao sao?

“Cậu luôn nghĩ như vậy, sao lại xem nhẹ cảm giác bản thân chứ. Khi bên cậu, tôi rất thoải mái. Cậu đồng ý bên tôi ngay cả khi biết tôi là ai, tôi tệ như thế nào. Cậu thích tôi đúng không?”Yuichi làm cho Kanae phải nhìn mình. “Đó là lí do tại sao tôi muốn cậu. Nói đi. Nói tôi biết.”

“Tôi yêu cậu.”

Nước mắt lại rơi. Nhưng vẫn có sự phân biệt giữa hạnh phúc với khổ đau. Lệ rơi, chưa hẳn đã là đau. Lệ rơi, đánh dấu ngày hạnh phúc. Lệ rơi, sánh vai nhau cùng đi …

“Tôi thích cậu. Tôi yêu cậu. Hãy làm người yêu của tôi!”

“Tôi đồng ý. Tôi cũng thích cậu, cũng yêu cậu.”

“Tôi sẽ là người duy nhất, phải không.”

“Tất nhiên. Đừng lo lắng. Tôi chỉ yêu mình cậu.”

“Chỉ muốn tôi.”

“Tôi sẽ chỉ muốn cậu.”

“Không gạt tôi chứ?”

“Không bao giờ. Tôi chỉ cứng khi nghĩ tới cậu thôi.”( bó giò với hai anh _ __#)

“…luôn luôn ? Tất cả đều thuộc về tôi chứ?”

“Uhm.”

Kanae bật khóc nức nở. Yuichi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.

“…tôi đã rất sợ..”

“Uhm. Cậu có thể nói những gì mình muốn.”Yuichi vuốt ve lưng Kanae “Cậu cứ việc ích kỷ, cứ việc ghen, tất cả những gì ở cậu tôi đều yêu cả. Tôi yêu cậu, Kanae, tôi muốn nghe lần nữa.”

“…tôi yêu cậu.”

Yuichi đặt lên môi người kia, nụ hôn nhẹ nhàng, say đắm.

Ngay cả khi chỉ là một va chạm nhẹ, cũng đủ gợi lên dục hoả chết người…

Lúc này, là chân tâm, là thấu hiểu, là tận đáy lòng…muốn đối phương…..

“Tôi rất thích cậu. Tôi yêu cậu.”

Mỗi một lần Kanae nói, là một lần mưa hôn bao phủ lấy làn môi. Lúc đầu là nhẹ nhàng chạm môi, sau là cắn mút, tước đoạt, điên cuồng chiếm hữu.

“Chúng ta làm chứ?”Yuichi thì thầm vào tai Kanae. Cậu hơi né luồng hơi nóng phả vào tai, đỏ mặt, gật đầu.

“… tôi muốn cậu. Tôi muốn cậu chỉ làm với tôi.”

“Tôi sẽ chỉ có mình cậu…tôi sẽ nhẹ nhàng …”Yuichi nở nụ cười. “Tôi sẽ cho cậu biết thiên đường thế nào.”

“Đây đã là thiên đường rồi.”Kanae mở mắt, nhẹ nhàng . “Trong vòng tay cậu, chính là thiên đường của tôi.”

Yuichi búng nhẹ lên trán Kanae . “Còn đối với tôi, cậu là tất cả.”

“Cậu cứ luôn ngọt ngào như vậy. Đó là điều khiến tôi say mê cậu. Tôi đoán là cậu không biết đâu nhỉ?”

Yuichi cười híp mắt và bế Kanae lên. Bằng giọng nói trêu đùa, anh thốt ra, “Nào, vậy ‘công chúa’, đến giờ làm việc chính rồi.”

Đột nhiên bị ôm lấy, cậu hoảng hốt, ôm chầm lấy Yuichi. Nhìn từ góc độ này, khuôn mặt Yuichi, mắt, mũi, gò má… tất cả đều cân xứng, hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc mà thượng đế đã tạo ra. Người con trai này, là người cậu yêu.

Hôn lên cổ Yuichi “Oh. Vậy cô gái đó là ai…?”

Đến bên giường, cứ mặc cho Yuichi cởi quần áo . Kanae một bên hưởng thụ sự ôn như mà người này mang lại. Yuichi mắt mang ý cười, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn

“Đó là bạn gái cũ của tôi hồi phổ thông.”

Ngực lại một trận quặn thắt. Đau đến rơi nước mắt. Băn khoăn, nhưng lần này cậu sẽ không dấu nữa.

“…cậu có…?”

“Không, không làm gì cả. Tôi với cô ấy chỉ chào hỏi nhau thôi. Kanae, tin tưởng tôi. Được ko?”

“Nhưng cậu trông rất vui vẻ bên cô ta.”

“Chỉ là lâu ngày gặp lại. Nhớ lại chút chuyện cũ thôi!”

“Yuichi, quả thật cậu cười đùa rất vui vẻ. Cậu có yêu cô ta không?”

“Cô ấy…uhm….có thể, có lẽ được một thời gian. Đấy là người con gái tôi hẹn hò lâu nhất, và khi gặp lại thì muốn biết giờ đây cô ấy sống thế nào.”

“Tại sao cậu lại gặp được cô ấy? Chỉ là tình cờ gặp thôi sao?”

“Ngốc.”Yuichi bật cười. “Lo lắng sao?”

“Không, không lo.”Kanae bĩu môi. “Tôi chỉ… hơi…ghen tị! Không được sao? Cậu với người khác …làm ….tôi….”

“Aazzz…không không, cậu làm gì cũng được mà. Thật dễ thương… Tôi không biết rằng nhìn người mình yêu ghen lại vui đến như vậy. Nào, tôi muốn xem hành động hơn lời nói. Cậu có thể quay quắt, hờn dỗi, hay đánh đấm gì đó chứ?”

“Cậu….”Kanae trợn mắt. Người này…….. “Hừ. Cậu rất quan trọng đối với tôi. Cậu biết rằng tôi đang rất bối rối…”

“Chúng ta đang nói đến người yêu cũ của tôi, rồi cậu ghen. Đúng không? Vậy thì chúng ta mới nói rõ hơn về vấn đề ghen tuông này. Tôi nói cậu làm thế là bởi chỉ có hai chúng ta, không lẽ cậu định tìm người kia đánh ghen à?” Yuichi cười nói không chút đỏ mặt.

“Cậu…tôi ghét cậu!”Kanae túm cái gối gần nhất và quất túi bụi vào Yuichi.

Yuichi vờ yếu ớt, nhưng miệng vẫn đâm chọc.

“Sao vậy? Không muốn gặp người đó à?”

“Không! Tôi không muốn! Sao biết được nếu như chỉ có hai người lại gặp nhau?”

Không muốn… Yuichi quả thật cũng không muốn làm Kanae khóc thêm lần nào nữa, anh thở dài.

“Dĩ nhiên không. Tôi sẽ không hẹn gặp riêng. Tôi sẽ gặp rắc rối ngay đó. Nếu như muốn đi chơi đâu đó thì hẹn nhóm đi. Sẽ không có chuyện gì nếu như đi cùng nhóm nhiều người. Tôi sẽ không làm cho cậu khóc nữa, Kanae. Tin tưởng tôi chứ?”

“…tôi cũng muốn, nhưng mà…”

“Ok, vậy để tôi nói cho cậu vài tin vui nhé.”Yuichi cười cười và thì thầm vào tai Kanae. “Cô ta đã kết hôn. Cô ấy nói với tôi là chuẩn bị có em bé.”

Sau khi Kanae xong “tin vui”đó, phản ứng đầu tiên của cậu là trừng mắt lên, sau đó là chiếc gối bay thẳng vào mặt Yuichi. Dù sao cậu cũng không tính giết người với cú ném đó….nhẹ thôi……!!!

“Cậu biết !!! Tôi đã rất buồn đó cậu biết không ?? Cậu là cố ý!”

“Không mà, tôi không thể biện giải cho mình. Nhưng quả thật, tôi cũng muốn làm cho cậu ghen. Có thế tôi mới biết cậu hoàn toàn thuộc về tôi.”Yuichi nói một cách chắc chắn. “Bởi thế cậu nên vứt bỏ những ý nghĩ điên rồ ra khỏi đầu đi được rồi. Cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi sao?”

“Nhưng…nhưng …cậu vẫn chưa nói gì về chuyện đó.”

“Ah….Tôi quên. Tôi nhận được tin cô ấy nhắn, sau khi học xong, mới sực nhớ ra là hẹn gặp mặt. lúc tối về định nói cho cậu, nhưng cậu điên cuồng muốn làm tình. Tôi tự hỏi xem đã xảy ra chuyện gì? Nếu tôi biết cậu sẽ ghen thế này, tôi đã tìm thêm vài người tới cho cậu xem. Thế nào? Kết thúc ở đây được rồi chứ? Tôi đã nhịn rất lâu rồi.”Yuichi chăm chú nhìn người trước mặt “Tất cả những gì cậu nói là điều ngọt ngào nhất với tôi từ trước đến nay. Cậu biết không, nhìn cậu khoả thân trước mặt, tôi thật hận vì sao mình có tính nhẫn nại đến nhường này. Cậu có cần lời giải thích nào nữa không?”

“… cậu yêu tôi hơn cô gái ấy?”

“Awhh, thật dễ thương”Yuichi hơi híp đôi mắt. “Nếu tôi nói ra, cậu sẽ không hỏi gì nữa mà cho tôi làm chứ?”

Nhận được cái gật đầu ưng thuận của Kanae, Yuichi lập tức tiến lên, vuốt ve vùng ngực cậu

“Không gì có thể so sánh được với cậu. Người tôi yêu là cậu, Kanae”

“…cảm ơn cậu.”

Kanae đưa tay cầm lấy dục vọng của Yuichi “Tôi cũng yêu cậu. Cậu là người quan trọng nhất với tôi”

.

“Làm tình với tôi nhé.”

“…uhm…”Gật đầu.

Giờ đây, chắc chỉ bản thân Kanae mới biết mình muốn cảm nhận độ ấm của Yuichi từ bên trong đến nhường nào.

“Không… tôi không thể….”

Yuichi đang liếm nơi đó của cậu, anh xoáy lưỡi vòng theo từng nếp gấp xung quanh. Thân thể Kanae lâm vào *** trở nên phiếm hồng, quyến rũ mê người. Sự đụng chạm từ phía sau khiến cậu vô thức muốn lẩn tránh, nhưng hai tay Yuichi đặt lên eo không cho phép Kanae làm điều đó. Đột nhiên cái lưỡi Yuichi như con rắn lủi nhanh vào trong, làm cho Kanae phải nức nở lên tiếng cầu xin.

“Không….không…. xin cậu….”

Yuichi phớt lờ và vẫn tập trung vào việc dùng lưỡi ra vào nơi nhỏ nhắn xinh xinh này.

Cảm giác này thật sự khác với ngón tay hay dục vọng Yuichi. Nhưng vẫn mang lại khoái cảm tột cùng, khiến Kanae trầm luân.

“Không…. Để tôi….”

Cuối cùng, Yuichi buông tha, cười nói “Sao? Ngượng à? Trước đây cậu đâu có.”

“Tôi…”

Trước không có là bởi vì cậu phải giả vờ là có kinh nghiệm trong chuyện này. Còn giờ đây Yuichi đã biết, không cần phải giả vờ, ngượng là tất nhiên. Nếu lúc trước cậu nói xấu hổ hay gì gì đó, thì Yuichi sẽ biết cậu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, liệu anh có chịu

quan hệ với cậu không? Nhưng trước khi Kanae có cơ hội trả lời, Yuichi đã trả lời hộ cậu.

“Hoá ra cậu ngượng, nhưng mà không nói. Ha ha, thật dễ thương. Kanae, càng ngày tôi thấy cậu càng đáng yêu. Tôi cảm thấy thật có lỗi khi mà đang quan hệ, cậu lại còn vấn vương ý nghĩ không vui trong đầu.”

“Cậu không có lỗi gì cả………….”Kanae ngồi bật dậy. “Khi cậu nói yêu tôi, đó là thời khắc tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”

“Này, vậy còn…. muốn chia tay tôi.” Yuichi nheo mắt đầy nguy hiểm. “Nếu vậy tôi sẽ ra sao? Tại sao cậu lại có thể nói ra những điều ấy?”

“…tôi chỉ nói những gì mình suy nghĩ thôi mà!”Kanae nhìn thẳng vào Yuichi “Tôi nghĩ mình chỉ là một trong hàng đống người tình làm ấm giường cho cậu. Nhưng nhiêu đó cũng làm tôi thấy vui rồi. Vì vậy, cậu có biết khi nghe cậu nói cậu cũng yêu tôi, tôi đã hạnh phúc thế nào

không?”

“Biết…tôi biết….giờ tôi biết mà.”… “Tôi vào đây”Yuichi nắm lấy chân Kanae, kéo mạnh lại.

“EH?? Cái gì???”

“Tôi đã nói với cậu. Tôi không thể chịu đựng được lâu. Tôi muốn ở trong cậu.”Với ánh mắt chiếm hữu, Yuichi nhìn Kanae nói lên ham muốn bản thân. “Tôi sẽ không dừng lại, dù cậu có thể sẽ bị đau” (Chả có tên công nào dừng lại được tại thời điểm này = =!)

“Không sao…”Kanae nắm lấy tay Yuichi và cười. “Tôi ổn mà, cậu cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn, Yuichi. Đau thì trước cũng đau rồi. Lần đầu tiên quả thực đau đến chết đi sống lại, nhưng rồi sẽ không đau nữa, tôi đã dần thích ứng được rồi.”

Sau khi Kanae nói xong, dục vọng Yuichi đang để hờ trước cửa, mạnh mẽ xông vào

“Aaaah….”

Kanae vô thức nắm chặt cánh tay anh. Có lẽ chưa khuếch trương đủ, Yuichi tiến tới từng bước khó khăn. Anh tiếp tục ép người tới trước, dục vọng dần vào sâu bên trong…

“Đau sao? Xin lỗi cậu.”

“Ổn mà, không đau.”Kanae mỉm cười yếu ớt “Chúng ta làm rất nhiều lần rồi mà. Tôi chịu được. Cậu….di chuyển đi…”

“Vậy… chậm …hay là nhanh đây?”Yuichi cười khẽ, hài lòng khi thấy Kanae đỏ mặt liên hồi.

Cuối cùng nghe được câu trả lời tựa tiếng muỗi kêu.

“Bắt đầu chậm… sau đó nhanh dần…”

“Cậu thích từ sau… hay từ trước?”

“Cậu làm, tôi đều thích.”

“Tôi thích cậu, nhất là lúc cậu quyến rũ tôi, Kanae. Cảm thấy tôi thế nào?”

“Cậu rất tuyệt. Cơ thể cậu khiến tôi như rơi vào thiên đường. Yuichi, tôi yêu cậu.”

Yuichi cười sáng lạn và trao cho Kanae nụ hôn sâu.

“Uhm, để đáp lại thịnh tình của cậu, tôi sẽ đưa cậu vào thiên đường.”

“…..uhm…”

“Tôi muốn nghe giọng cậu…”

“…như cậu muốn….”

Hôn, mạnh mẽ, cắn mút…..dấu hiệu cho sự bắt đầu…triền miên…hoang lạc…

Kanae run rẩy, đau….và cậu khóc…

Yuichi tuy thô bạo, chiếm giữ nhưng anh cũng quan tâm, lưu ý từng cảm nhận của Kanae.

Tuyệt vời là điều cậu cảm thấy ngay lúc này.

Cậu nói với Yuichi cậu yêu anh.

Yuichi nói rằng anh yêu cậu.

Thân thể và trái tim, cùng kết hợp. Sự hoà quyện giữa hai linh hồn, hạnh phúc, đẹp đẽ, và thiêng liêng.

“Uhm, sợ rằng chúng ta không đủ thời gian ra ngoài ăn tối.”Yuichi thì thầm. Đang nằm trong vòng tay anh, Kanae mở mắt ra, lí nhí.

“…xin lỗi…”

“Vì cái gì?”

“Tôi đã nói dối cậu. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện chia tay với cậu, vì thế đã không cho cậu làm bữa tối. Đó là lí do tôi đề nghị nên đi ăn ngoài. Giờ đó quả thật không có nhà hàng nào mới mở để đi ăn cả.”

“Tôi biết.”Yuichi mỉm cười “Tôi không để tâm đâu, đừng lo nghĩ về điều đó nữa.”

“…thực xin lỗi…”Lời xin lỗi được lặp lại, một lần, rồi lại một lần. “Xin lỗi vì đã làm cậu bị tổn thương.”

“Kanae ngốc, đó không phải là lỗi của cậu.”Yuichi vuốt ve những sợi tóc loà xoà trên khuôn mặt của Kanae . “Tuy nhiên, lúc cậu nói muốn chia tay, có biết rằng lúc đó tôi tưởng chừng như tim mình ngừng đập không?”

“Tôi sẽ không bao giờ nói thế nữa. Tôi sẽ ở bên cậu cho đến khi cậu chán, lúc đó tôi sẽ đi.”

“Ý cậu là mãi mãi?”

Kanae ngạc nhiên và nhìn Yuichi.

Nói rõ thế rồi còn gì.

“Sao ngạc nhiên vậy? Nếu cậu muốn tôi chủ động rời xa cậu, vậy thì cậu chờ hết đời này đi. Sao? Có vấn đề gì sao?”Yuichi giương mắt hỏi.

“Không..không có gì…”Điều này…quả thật không thể ngờ. Kanae khẽ cắn môi mình, nước mắt chực trào ra. Kanae biết, cậu sẽ khóc ngay bây giờ, nghe được những lời này, bảo cậu chett61 cậu cũng cam lòng.

“Cậu sẽ bên tôi mãi mãi chứ?”

“Dĩ nhiên. Mà trừ trường hợp cậu gặp ai đó, rồi yêu họ, đúng không?”

“KHÔNG!! Chỉ có cậu.”

“Thật chứ? Và tôi cũng chỉ muốn cậu. Tin tôi.”

“…làm sao tôi có thể tin tưởng người đi đâu cũng có những cô gái bám theo như cậu?”

Yuichi cười trầm thấp.

“Cậu …thật…” Yuichi véo nhẹ lên ngực Kanae . “Tại sao cậu nghĩ tôi thật sự không có bạn gái suốt hai tháng qua?”

“Oh? Tôi nghĩ là do tin đồn về cậu quá tệ và không ai muốn hẹn hò với cậu.”

“Không.” Yuichi cười ranh ma.

“Không thể nào. Tôi nghe mọi người nói vậy mà. Thế lí do là gì?”

“Vậy nếu tôi xấu đến mức không ai muốn tiếp cận tôi, cậu có muốn chia tay không?”

“…cậu có ý gì thế hả? Cậu biết câu trả lời của tôi rồi còn gì.” Kanae bĩu môi lầm bầm, ra vẻ không quan tâm. Nhưng cậu lại vừa nói vừa chôn mặt mình vào ***g ngực ấm áp của Yuichi

“Nhưng tôi biết với cậu trả lời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi muốn nghe. Trả lời tôi”

“…bởi vì cậu thích tôi?”

Bởi vì thích tôi nên muốn nghe câu trả lời???

“Đúng vậy! Cậu là người đầu tiên có được tình yêu vĩnh cửu cũa tôi đó. Vui ?”

Kanae nhìn anh, mắt ánh lên quang mang không hề che dấu “Vui, rất vui…”

“..Chết tiệt thật.”Yuichi càu nhàu “Cậu lại làm tôi cứng lên lần nữa. Lần nữa nhé?”

“Eee? Nhưng ngày mai chúng ta phải đi học. Chúng ta đã làm 5 lần rồi.”(có chút xíu thế mà 5 lần, kinh >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.