Bồi Giá

Chương 8: Chương 8




“ Mộc Bạch, nghe nói gần đây bệ hạ tựa hồ có ý định lập thái tử? Ngươi có phải là có thể…….” Màn đêm vừa buống xuống, nội điện đèn hỏa hôn ám, một hắc ảnh trốn vào bóng tối sau cây cột trụ, cố gắng hạ thấp giọng nói đối với bạch y nam tử đang ngồi trên lan can nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, tán thưởng ánh tà dương hoàng hôn, nói thật nhỏ.

“ Ha! Bệ hạ lập tự, thì có can hệ gì tới ta? Lại nói, ngươi lẽ nào không biết tổ chế có quy định rất rõ ràng, hậu cung tần phi không được phép can dự vào chính sự sao? Ta chỉ là một nam sủng không dám ngẩng cao đầu thôi, lại có thể làm được cái gì?” Quay đầu tựa tiếu phi tiếu liếc xéo về phía hắc ảnh đương trốn trong chỗ tối đó, Dương Mộc Bạch thân mặc bạch y, hơi câu lên khóe môi, một nụ cười nhạt so với băng dường như còn lạnh hơn ba phần, xuất hiện trên khóe môi với đường cong ưu mỹ của y.

“ Nhưng mà Mộc Bạch, trong cung trên dưới có ai không biết bệ hạ đối với ngươi cư xử khác biệt thế nào, chỉ cần ngươi muốn…….”

“ Được rồi!” Phất tay, Mộc Bạch không có hứng thú nghe nữa, vô cùng dứt khoát cắt đứt yêu cầu mà hắn còn chưa nói hết.

“ ………” Ngạc nhiên nhìn bạch y nam tử đang đứng ở nơi lan can không xa, y sam phức tạp cầu kỳ nương theo gió đêm phiêu lãng tung bay, biểu tình càng lúc càng lạnh nhạt.

Hắn rất kinh ngạc phát hiện, nam tử trước mặt lạnh lẽo đạm mạt, toàn thân trên dưới tỏa ra một cảm giác xa cách không thể lại gần, đã không còn là một người như trong ký ức của hắn ôn hòa chất phác, hữu cầu tất ứng, tính cách tốt đến như một mảnh bùn tùy người dẫm đạp. Đến cùng là thời gian và hoàn cảnh đã cải biến tính cách của y, hay là…..hắn trước giờ chưa từng chân chính nhìn thấu y?”

“ Ta là nam sủng của bệ hạ, ta cẩn trọng chức trách của mình, ta sẽ không tham gia vào triều chính, đồng dạng………các ngươi cũng không tất phải đặt tất cả chủ ý trên người ta, ta không muốn……..đồng thời, cũng không hứng thú tham gia vào cuộc chiến ganh ghét vô vị, và cuộc khuynh loạn ám đấu không chút ý nghĩa này.” Giữa hai chân mày Mộc Bạch là một thần sắc mệt mỏi cùng cực, lười biếng dựa nghiêng trên lan can, có chút không kiên nhẫn vung tay.

“ Nhưng mà Mộc Bạch, ngươi không thể phủ nhận, ngươi là người Chu Quốc đi?” Biết lần này nói gì cũng vô dụng, hắn bắt đầu động đến tình nghĩa.

“ Một nửa! Xin nhớ là ta chỉ có một nửa huyết thống Chu Quốc.” Mộc Bạch trả lời cũng vô cùng dứt khoát, xem ra y tựa hồ đối với quốc gia sinh trưởng của mình, căn bản là không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào.

“ Nhưng mà phụ thân của ngươi, dù sao cũng là hộ quốc tướng quân của Chu Quốc, mà ngươi thân là con cháu của quý tộc Chu Quốc, báo ơn tổ quốc là trách nhiệm và nghĩa vụ thần thánh của ngươi.” Xem ra động đến tình nghĩa hoàn toàn không hiệu quả, hắn lại bắt đầu nói đến lý lẽ, hy vọng có thể thay đổi được y.

“ Phụ thân? ! Ha ha! Thật là buồn cười, ông là hộ quốc đại tướng quân của Chu Quốc, ông là phò mã của Chu Quốc trưởng công chúa, đại nhân vật cao cao tại thượng đó, lại có một nhi tử mang huyết thống của nữ nô Tuyết Quốc, nhỏ bé hèn mọn thế này, ta……không có phụ thân, ta chỉ có một mẫu thân, chỉ có một mẫu thân yêu ta, thương ta, nguyện ý vì ta hy sinh tất cả.” Lạnh lùng câu lên khóe môi, Mộc Bạch lần này nói chuyện rất tuyệt tình.

“ Mộc Bạch, ngươi sao lại có thể tùy tính như thế, cho dù đại tướng quân không quan tâm ngươi, nhưng ngươi cũng không thể cho rằng ông không yêu ngươi, ông chỉ là……chỉ là……” Lời nói hơi ngập ngừng, cân nhắc chọn lựa từ ngữ, hắn suy nghĩ vắt óc muốn tìm ra một lý do tương đối thích hợp để thuyết phục y, nhưng mà cuối cùng xem ra vẫn phải tiếc nuối, không thể tìm được bất kỳ cách lý giải hợp lẽ thường tình nào, hắn chỉ có thể có chút tức giận, nhỏ giọng nói: “ Ông có lẽ cũng chỉ là thân bất do kỷ, cũng không chừng…….”

“ Bất do kỷ? ! Hâng! Nghe thật hay một người thân bất do kỷ a!” Liếc nhìn hắc ảnh đang chột dạ thu người dần vào chỗ tối hơn, Mộc Bạch đối với biện giải của hắn không thể chấp nhận, khì mũi khinh thường lạnh lùng hâng một tiếng.

“ …….Có lẽ ngươi có thể không suy nghĩ đến những thứ khác, nhưng mà ngươi vẫn nên suy nghĩ cho công chúa điện hạ a? ! Nàng mỹ lệ như thế, khả ái như thế, lại lương thiện như thế, đã vì sự an định và hòa bình của tổ quốc chúng ta, niên kỷ còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh vác trọng trách của quốc gia, đã phải hy sinh tự do và hạnh phúc, rời xa cố thổ, gả đi thật xa, nàng vô tội như vậy, lại khổ sở như vậy………ngươi lẽ nào đã quên, nàng là nữ thần mà trước khi chúng ta rời kinh đã tuyên thệ vĩnh viễn hiếu trung sao? Hơn nữa, nàng cũng xem như là biểu muội của ngươi a! Lúc ngươi còn nhỏ, không phải đã từng cùng công chúa ở gần rất hòa hợp sao, cũng luôn rất bảo hộ nàng a?”

“ …….” Biểu muội? ! Nàng lại có lúc nào nhìn y là huynh trưởng, tất cả những thứ đã từng đó, cũng đều chẳng qua chỉ là y tự mình đa tình thôi, y tiu nghỉu như đánh mất thứ gì, đáy mắt thoáng qua một mạt ngán ngẩm, y mở khóe miệng, cố bắt buộc mình cong lên một độ cong miễn cưỡng. Có lẽ khi bắt đầu Mộc Bạch cũng có mấy phần dao động, nhưng sau đó lại nghĩ đến tất cả những chuyện phát sinh trong nội cung mấy năm gần đây, và những tin tức như thật như giả, vị công chúa đã từng thiên chân vô tà đó, chỉ sợ là sớm đã không còn đơn giản như lúc đầu nữa, càng huống hồ từ nhỏ lớn lên trong nơi cung điện bẩn đục hắc ám nhất như nàng, lại không biết có từng bao giờ đơn giản hay chưa.

“ Mộc Bạch, ngươi đừng có quên, ngươi là thân nam nhi, không thể nào có con cái, ngươi sẽ không thể cả đời đều lấy sắc thị nhân đi? Đợi đến lúc quyến sủng không còn nữa, cũng chỉ có công chúa mới có thể bảo hộ cho ngươi, ngươi còn không nhân lúc bệ hạ còn đối với ngươi thánh quyến mặn mà này, hiệp trợ công chúa ngồi lên hậu vị, sau này công chúa nhất định sẽ bảo hộ cho nửa đời sau của ngươi được phú quý bình an.”

“ …….” Hậu vị? ! Đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi, đây có lẽ mới là mục đích thật sự của nàng đi? Hai mắt nhíu lại, khóe môi Mộc Bạch mở ra một nụ cười giễu cợt.

Trên thực tế cũng chính thế, bệ hạ dự tính lập tự, còn không bằng nói là quần thần lại bắt đầu sử dụng một kế sách khuyên can khác, hy vọng Ly vương có thể sớm ngày lập hậu, trước đây Ly vương đều không chút do dự phủ quyết, mà lần này lại rất không bình thường, vừa chưa phản đối, vừa chưa tán thành, bày ra một thái độ ái muội không rõ ràng, xem ra bộ dạng này cũng có mấy phần có ý, khiến quần thần đều nhìn thấy hy vọng.

Tin tức bệ hạ có ý định lập hậu vừa mới truyền ra, hậu cung nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, tựa hồ đều bàn tán xôn xao người được đề cử, tự nhiên là trong lén lút một hoạt động đã được diễn ra rất tích cực, nào là hối lộ đại thần, câu kết nội thị, kéo bè phái những tân sủng và cựu ái của bệ hạ, tóm lại, đám nữ nhân này người người đều moi tim móc óc nghĩ mưu kế, tận tìm mọi phương pháp, đều là vì có thể đạt đến được Hoàng Khôn Cung tòa cung điện sáng chói huy hoàng của hậu vị.

Mà Mộc Bạch trước giờ không thích tranh đấu, chỉ hận không thể học được thuật tàng hình, khiến cho tất cả những người trong nội cung đều triệt để lãng quên y, thì làm sao có thể đối với một địa vị căn bản chính là đứng đầu ngọn gió này có hứng thú, càng huống hồ y cũng lười đi tham gia vào cuộc tranh đấu của đám nữ nhân đó, vì thế đối với sự lôi kéo của các phía toàn bộ đều xem như không thấy, cho dù là những người lấy thân phận tổ quốc thân tộc, tình cảm thân nhân mời gọi y cũng vô vị không tiếp lời.

“ ……Bạch…..Mộc Bạch, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Có phải là……..”

“ Ha! Ngươi có thể đi rồi, không tất phải ở chỗ của ta lãng phí thời gian nữa, bất kể bệ hạ chuẩn bị lập ai làm hậu, đều không phải là chuyện ta có thể xen vào.” Không kiên nhẫn phất tay, Mộc Bạch thật sự lười tiếp tục phí lời với hắn nữa.

“ Mộc Bạch, ngươi sao lại có thể không thèm nhân nhượng chút tình nghĩa nào chứ? Ngươi đừng quên…..”

“ Ha! Tình cảm? Thật tức cười, ta………”

“ Bệ hạ giá đáo_______” Một tiếng tiếp một tiếng, từ xa đến gần thông tri, cắt đứt cuộc nói chuyện bí mật của hai người.

“ Mộc Bạch, mấy ngày nữa ta lại đến.” Hắc ảnh nơi tăm tối, vứt lại một câu, nhẹ nhàng nhảy qua lan can xoay người buông xuống, cước bộ di chuyển tựa như sao băng nhanh chóng như ma quỷ, trong chớp mắt tiêu thất trong bóng đêm mênh mông.

“ Còn đến a? !” Mộc Bạch đảo con mắt trắng dã, thầm thì lẩm bẩm kháng nghị, “ Ngươi đừng nên đến nữa, ta cũng không muốn gặp lại ngươi.”

“ Vân, ngươi tại sao lại đứng ở bên ngoài rồi? Thân thể của ngươi không tốt, cẩn thận lại nhiễm lạnh a!” Vén mở tấm sa trướng bạch sắc buông rũ, trước tiên tựa như không chút để ý quay đầu nhìn về phương hướng bên ngoài lan can mà vừa rồi hắc ảnh kia đã biến mất, chớp mắt một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộc Bạch vẫn đang đứng trong gió đêm, xa xa ngóng trông về phía những đám mây đen nhẹ nhàng phiêu lượng theo gió, y sam trong không trung tung bay, ẩn ẩn có một loại ảo giác như sắp sửa cất cánh bay, nương theo gió đi thật xa.

Thân hình đơn bạc và tinh tế trong gió, xem ra tựa như sắp sửa mọc ra đôi cánh bay đi, trong lòng nhất thời cảm thấy một trận hoảng sợ, Lê Hạo Hiên sợ hãi sẽ mất đi y, nhanh chóng bước đến sau lưng y, vươn tay giữ chặt lại bờ vai, rồi gắt gao vòng tay qua thắt lưng y, mạnh mẽ ôm chặt y vào lòng, cảm nhận khí tức và nhiệt độ thân thể quen thuộc, mới xem như buông nhẹ được tấm lòng hoảng loạn bất an.

“ Bệ hạ, ngài đến rồi!” Chân mày hơi nhăn, Mộc Bạch tùy ý người phía sau ôm y vào lòng, nhu thuận dựa vào lồng ngực hắn, mặc dù đã trôi qua bao nhiêu năm như thế, nhưng Mộc Bạch vẫn như cũ vô pháp quen thuộc sự đụng chạm thân thể với người khác, chỉ là y biết bất kể giãy dụa thế nào cũng chỉ là phí công phí sức mà thôi, nên cũng đã học được sự nhẫn nại và thỏa hiệp.

“ Vân, hiện tại đã vào thu rồi, ngươi sao lại ăn mặc đơn bạc thế này, còn đứng ở bên ngoài hóng gió nữa, nếu như lại nhiễm lạnh, chỉ sợ lại nằm trên giường không dậy nổi.” Từ phía sau ôm chặt y vào lòng, nhẹ hôn lên vành tai tròn trịa của y, ngón tay thon dài thâm nhập vào y bào của y, trên làn da lạnh lạnh tựa hồ không còn chút nhiệt độ đó chậm rãi du tẩu.

“ ………” Rõ ràng biết trời lạnh, ngươi còn ở bên ngoài kéo y phục của ta? !

Nhịn không được lại đảo con mắt trắng dã, đối với hành vi mâu thuẫn giữa lời nói và việc làm của hắn, Mộc Bạch thật sự cũng không biết nên làm sao, nhưng mà cho dù trong lòng y rất bất mãn, nhưng Mộc Bạch cũng không thể hiện điều đó ra bên ngoài, ngược lại còn hơi khép hai mắt, cất giữ sự phản nghịch và bất tuân đó trong đáy mát, thả lỏng thân thể thuận tùng dựa vào trong lòng hắn, tùy ý tay hắn lên xuống, mặc ý khinh bạc.

Trong hậu cung, phi tần có thể đạt được sự đối xử khác biệt, trường kỳ luyến sủng của Ly vương, đại đa số đều phụ thuộc vào cá tính và khí chất đặc thù của chính mình, như Liên Phi thanh lãnh, Phượng Phi nhiệt hỏa, Tô Công Tử lãnh ngạo, Vệ Công Tử khả ái, Cầm Phi yêu kiều…….mỗi một người đều có đặc thù của riêng mình, duy độc chỉ có Mộc Bạch không có, nhẫn nhục chịu đựng, tùy ý muốn lấy muốn cầu, y bình đạm không đặc biệt giống như một ly nước trắng khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, cho nên Ly vương có thể sủng ái y nhiều năm như thế, có thể nói là vẫn là điều khiến cho người trong hậu cung thấy khó hiểu.

Thật ra Mộc Bạch cũng có chỗ đặc biệt của y, là một đặc tính mà không có ai có thể bắt chướt, chỉ là một người luôn giả trang như y, luôn ẩn giấu bản thân thật kỹ, rất ít có người có thể phát giác được, ngay cả người thân cận nhất với y là Ly vương, đều cũng chỉ hơi hơi ẩn ẩn có chút nghi ngờ, chứ cũng vô pháp nhìn thấu sự ngụy trang của y, cởi bỏ được mặt nạ để nhìn thấy được con người thật của y.

Y được di truyền đa phần đặc chất từ mẫu thân xuất thân Tuyết Quốc, tính cách kỳ thật cũng tương đối thanh lãnh, nhưng đồng dạng cũng kế thừa huyết thống Chu Quốc hỏa liệt của phụ thân, lại là hỏa trong băng, có sự rét lạnh của băng, cũng có sự nóng cháy của hỏa, loại mâu thuẫn giữa băng và hỏa, khiến y giống như một con mèo ưu nhã và lại cao quý, ngoại hình biếng nhác vô hại, thực chất là ẩn giấu lợi đao. Mà hiện nay khi y đối diện với tất cả mọi người, đều chỉ lộ ra một bộ mặt ngoan ngoãn nhu thuận, chẳng qua cái loại ngoan ngoãn nhu thuận gần như không có cá tính này, rất dễ dàng khiến người khác xem nhẹ y, thậm chí quên lãng y……

Mà Lê Hạo Hiên trực giác mẫn cảm, đối với tính cách nội ngoại không đồng nhất của y, cũng không phải hoàn toàn không phát giác, chỉ là y ẩn giấu thật sự quá sâu, sâu đến mức người khác tựa hồ không thể nhìn thấy, chỉ có thể trong khoảng thời gian hoan ái cực lạc trên giường mới dò xét được một hai điều.

Mà nội tâm Lê Hạo Hiên, cảm giác đối với y thật sự cũng rất rối rắm phức tạp, địa vị của y trong tim hắn cũng cực kỳ đặc biệt, lần đầu tiên tương ngộ có lẽ còn có thể xem là sự hấp dẫn của nhục dục, nhưng lần thứ hai gặp gỡ lại tuyệt đối là khoảnh khắc con tim rung động, sau đó lần thứ ba tái ngộ thì vui mừng điên cuồng, và nỗi cuồng hỉ sau khi mất đi lại tìm lại được. Y trong trái tim hắn có một địa vị đặc thù, Lê Hạo Hiên tự nhiên cũng đã sớm phân minh hiểu rõ, chỉ là tự tôn của đế vương, khiến hắn không thể buông xuống được thân phận, cũng không nguyện ý moi móc tâm tư ra nói với y, càng không có khả năng giống như các bách tính bình thường kiên trì đến cùng để theo đuổi y.

Hơn nữa Lê Hạo Hiên cho rằng, hắn là nhất quốc chi quân, hắn nắm trong tay tứ hải, hắn dung mạo xuất chúng, hắn văn võ toàn tài, toàn bộ phi tần thê thiếp trong nguyên hậu cung này đều thuộc về hắn, các nàng yêu hắn là chuyện thỏa đáng đương nhiên. Mà Dương Mộc Bạch tự nhiên cũng không nên là ngoại lệ, chỉ là đến nay xem ra, rất rõ ràng y đích thực là đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Bất kể hắn cho y sự luyến sủng và tôn vinh như thế nào, y đều không động chân tâm, đạm nhạt nhìn lướt, vô số lần mở tiệc công khai đều không muốn cùng hắn tham dự, vì vậy đều mỗi lần mỗi lần tự thương tổn, và vì cầu đạt được mục đích mong muốn, tất cả tất cả đều khiến hắn cảm thấy đau lòng, càng khiến hắn vì thế mà tổn thương, cuối cùng lại không thể không thỏa hiệp, tùy ý y buông xuôi, cũng không còn phái ngự y đến phân biệt thật giả, vì mong y không lại tự mình tổn thương.

Lê Hạo Hiên thân là đế vương, vô pháp thẳng thắn nói ra lời yêu, cứ thế đến nay, cũng đều chỉ có thể lẳng lặng bị động đợi chờ, khát vọng, trông ngóng, nhưng mà đợi rồi đợi, một năm lại một năm, từ vô số lần kỳ vọng đến từng lần từng lần thất vọng, lại từ thất vọng đến hôm nay là tuyệt vọng, hắn vẫn như cũ không đợi được hồi đáp của y.

Mà lần này, Lê Hạo Hiên sờ dĩ ngấm ngầm cho phép quần thần yêu cầu lập hậu, cũng là muốn thử thăm dò lần cuối cùng, muốn biết suy nghĩ thật sự của y, muốn biết y có phải là đối với hắn thật sự hoàn toàn vô tình, giả sử như y có một chút xíu xiu khát vọng, hắn đều sẽ không quản đến sự ngăn cản của quần thần, đánh vỡ tổ chế lập y làm hậu, đời này chỉ muốn một mình y.

Còn nếu không……..hắn sẽ lựa chọn vứt bỏ đoạn tình cảm này, đừng oán hắn quá mức tuyệt tình, mà là ái tình vốn dĩ là ích kỷ như thế, cái loại tình yêu chỉ có đơn phương một phía bỏ ra, thật sự quá nặng nề, quá thống khổ, cũng quá mức vô vọng.

Cô độc mạnh mẽ chiếm cứ con tim, Lê Hạo Hiên cực độ tự kỷ, vô pháp làm được điều vô tư như thế, cũng không học được lẳng lặng chờ đợi, hắn chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ, cũng chỉ có thể như thế hắn mới sẽ không bởi vì không đạt được, mà tổn hại lẫn nhau, đây có lẽ…..là một loại giải thoát tốt nhất đối với bọn họ đi!

“ Ngô a…….” Trong màn sa trướng rũ thấp trên giường, tiếng thở dốc gấp gáp kìm nén vang vọng, và từng trận rên rỉ tiêu hồn thực cốt, hai đạo bóng dáng ép chặt lấy nhau, da thịt gắt gao tương kết, không ngừng triền miên quấn quit, lúc thì rời ra, lúc lại kết hợp, hung hăng xuyên xỏ, mạnh mẽ trùng kích, từng lần từng lần đẩy y tiến lên đỉnh điểm dục vọng.

Mộc Bạch toàn thân mềm yếu vô lực, sớm đã không còn sức lực tiếp tục giãy dụa nữa, chỉ có thể bị động nương theo một đợt sóng thêm một đợt sóng, thủy triều dục vọng cao trào liên tiếp, không ngừng quay cuồng chìm nổi, cuối cùng chỉ có thể tùy ý sóng cuốn trôi, buông thả bản thân cho biển dục vọng đắm chìm.

“ Vân, bảo bối của trẫm!” Tiếng than thở ưu tư vang vọng bên tai, thanh âm trầm thấp mà lại hơi mang theo chút khàn khàn, ẩn ẩn mang theo chút lười biếng và tình cảm sau mỹ vị thỏa mãn.

“ Ân! !” Chậm chạp hồi ứng một tiếng, Mộc Bạch thần trí vẫn còn chút không rõ ràng, cảm giác tứ chi đau nhức mềm yếu như lụa, toàn thân nhức mỏi khó chịu, tất cả thể lực dường như đều bị hút sạch hết cả, tay chân đều đã như không còn thuộc về chính mình, một chút trị giác cũng không có, chỉ có thể yếu đuối dựa vào lồng ngực dày rộng của người phía sau. Lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập trầm thấp hữu lực của người đó, một âm thanh khiến người ta vô cùng an tâm.

“ Nghe nói gần đây trong cung, tựa hồ rất náo nhiệt a?” Không chút để ý cầm lên một lọn tóc dài mềm mại mượt mà, đặt dưới mũi nhẹ ngửi làn hương thanh đạm khiến người ta chua sót, trừ làn da dẻo dai, và trơn bóng như làn tuyết trắng mịn bóng láng, Lê Hạo Hiên yêu nhất chính là mái tóc đen bóng lại mỹ lệ này của y, mái tóc như mây dài gần chạm đất, luôn khiến hắn sờ mãi không chán.

“ Náo nhiệt? ! Cái gì náo nhiệt? ! Mộc Bạch không biết……..” Vẫn đang dựa vào chỗ trái tim hắn, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn, Mộc Bạch nửa mơ nửa tỉnh, nỗ lực dán sát vào cái ôm ấm áp mà lại mang đến cảm giác an toàn cho y, giống như lúc niên thiếu dựa vào lòng mẫu thân, như vậy thỏa mãn, như vậy ấm áp và hạnh phúc, a không! Có lẽ nếu nói xác đáng một chút, nên là vòng tay ôm ấp của phụ thân mà từ nhỏ y đã mơ ước mà không đạt được.

“ Còn có thể là náo nhiệt gì, nội cung bây giờ, sự kiện to nhất không phải chính là tranh giành hậu vị sao?” Cường thế nhẫn nại sự lo được lo mất trong lòng, chơi đùa với mái tóc đen dài phủ đầy giường của y, Lê Hạo Hiên mặt không biểu tình, không động thần sắc nói.

“ Tranh đấu hậu vị? ! Lại có liên quan gì đến Mộc Bạch?” Ý thức vẫn như cũ có chút hỗn loạn không trật tự, Mộc Bạch hồn nhiên không để ý mở miệng ứng phó một câu, tiếp tục vặn vẹo dựa vào lồng ngực của người phía sau.

Y đang lúc mệt mỏi không chịu nổi mê mê muốn ngủ, nên không có phát giác được lời nói đó có chút gần như tùy hứng, nếu là y lúc thanh tỉnh, tuyệt đối không thể nói ra, mà lúc này Lê Hạo Hiên tâm sự trùng trùng, lại lơ là bỏ qua biến hóa nhỏ nhặt này của y, từ trong mất mát lại tiến lên một bước đạt được cơ hội đến gần y, nếu như hắn có thể hơi hơi suy tính một chút, có lẽ…….. chuyện đáng tiếc đó vốn sẽ không thể phát sinh, và cũng sẽ không lặng lẽ buồn bã đến thế mà mở màn cho mọi việc.

“ Phượng Càn Cung của ngươi, gần đây có lẽ là đông như trẩy hội phải không?” Lê Hạo Hiên không thể tập trung, lại đổi một góc đọ khác tiếp tục hỏi.

“ Còn tốt! Gần đây cảm thấy thể không tốt, sợ sẽ lây bệnh cho bọn họ, cho nên tạm thời đóng cửa không tiếp khách, mấy chủ tử muốn đến cung này, có lẽ cũng có thể tha thứ cho sự cự tuyệt vô lễ của ta.

Xem ra Mộc Bạch không thông hiểu thế tục sự tình, thật ra là một người phi thường toàn vẹn, có lẽ là liên quan đến hoàn cảnh sống của y lúc nhỏ, sở trường lớn nhất của y là chơi đòn thái cực quyền pháp (ý là lấy nhu khắc cương đó), làm việc trước giờ cũng chưa từng để lộ một sơ hở nào, bình thường cũng đều không lộ ra cái thóp nào quá rõ để người khác nắm được.

Lúc tin tức hắn muốn lập hậu mới vừa truyền ra, liền lập tức xưng bệnh đóng cửa tiễn khách, cứ thế đến nay đều cự tuyệt tất cả những người ý đồ đến lôi kéo y, cũng sẽ không vì phô diễn chuyện gì mà khiến bọn họ oán nộ, các phía đều không đắc tội, có thể tiếp tục giữ gìn lập trường trung lập của y.

“ Vậy…..ngươi cho rằng trong cung, có ai tương đối thích hợp với vị trí đó?” Chặt chẽ nhìn thẳng vào Mộc Bạch đang muốn ngủ kia, Lê Hạo Hiên lại hỏi một câu.

“ Cái gì? !” Vấn đề mẫn cảm như thế, khiến Mộc Bạch đột nhiên tỉnh táo lại, quái dị nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn chỉ cách trong gang tấc đó, có chút chậm trễ hỏi. “ Ngài…….là đang hỏi ý kiến của Mộc Bạch sao?”

“ Đúng vậy!” Lê Hạo Hiên trả lời vô cùng dứt khoát.

“ Ha…..” Giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng thắt lưng bị cánh tay cứng như thiết ôm chặt khiến y không động đậy được nửa tấc, vứt bỏ ý đồ giãy dụa, Mộc Bạch cẩn thận vô cùng đáp lời. “ Nhưng mà người sắp lập hậu, là bệ hạ ngài a! Mộc Bạch chỉ là một người thấp kém, lại có tư cách gì mà can thiệp vào chọn lựa của bệ hạ.”

“ Là trẫm cho phép ngươi nói, lại có gì không được.”

“ Đây……Mộc Bạch không dám nói.”

“ Ngươi cứ nói đi, trẫm sẽ không trách ngươi.”

“ Mộc Bạch cho rằng, Tuyết Phi có lẽ là thích hợp nhất!” Âm thầm kêu khổ cả ngày, Mộc Bạch căng da đầu nói.

“ Nga! Vì sao?” Lê Hạo Hiên không động thanh sắc tiếp tục hỏi.

“ Ô! Tuyết Phi xuất thân là Ly Quốc đại quý tộc, lại là biểu muội của hoàng hậu đời trước, bản thân lại từng đại diện quản lý hậu cung trong nhiều năm, nội đình sự vự cũng đều xử lý rất xác đáng thích hợp, tích cách đoan trang thành thục, bao dung đại lượng, có thể xưng là quy phạm cho các chúng phi trong hậu cung, cho nên Mộc Bạch cho rằng trong các phi, nàng………” Mộc Bạch rành rọt trôi chảy nói một mớ lời ca ngợi, nói đến mức khóe môi Lê Hạo Hiên co giật không ngừng, có lẽ hai năm gần đây Tuyết Phi đã trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng nàng trước đây, ngông nghênh càn rỡ, điêu ngoa tùy tính, mấy từ hình dung này đều là vì nàng mà được nghĩ ra, trừ gia thế xuất thân của nàng là không thể bắt bẻ ra, thật sự là không có cái gì có thể chọn được, Mộc Bạch có thể trái với lương tâm mà nói ra mấy lời tán ngữ này, vẫn thật sự là làm khó cho y rồi.

“ Khụ khụ! Vân, trừ Tuyết Phi ra, ngươi có còn ai khác có thể chọn không?” Nhẹ ho một tiếng, vội vàng cắt đứt lời Mộc Bạch, y cứ tán dương như thế, sợ là dù Lê Hạo Hiên cũng phải thay nàng mà đỏ mặt.

“ Người khác? !” Mộc Bạch tràn đầy không hiểu, rất là vô tội nhìn Lê Hạo Hiên, lúng búng nói. “ Bệ hạ, Mộc Bạch trời sinh thích yên tĩnh, yêu chuộng nơi vắng vẻ, nhiều năm như vậy luôn chỉ ở trong Phượng Càn Cung, rất ít đi đây đi đó, các phi trong cung, Mộc Bạch biết được không mấy rõ ràng.”

“ Vậy còn Liên Phi thì sao? ! Trước đây ngươi không phải là thị vệ của Liên Hương Cung sao? Vậy chắc là nên hiểu rõ đi?”

“ …….” Là thị vệ cấp thấp tuần tra xung quanh, được không? ! Lẳng lặng bĩu môi, Mộc Bạch âm thầm thấy sai trong bụng, nhưng mà cũng không dám lại tiếp tục nói qua loa, chỉ có thể thành thật phân tích. “ Liên Phi xuất thân Tuyết Quốc, không có quá nhiều ham muốn quyền lực, nội đình sự vụ phức tạp, chỉ sợ là nàng vô pháp…….Ô! Lại thêm nàng là dị quốc công chúa, tựa hồ rất khó đạt được……Ô! Sự công nhân của mọi người.”

“ Ly Quốc chúng ta và Tuyết Quốc đời đời giao hảo, đa phần mỗi đời đều liên hôn với nhau, tuy là đích thực chưa từng có hoàng hậu xuất thân Tuyết Quốc, nhưng thật sự cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.”

“ ……..” Ô! Câu nói này của hắn rốt cuộc là ý tứ gì? Lẽ nào hắn đã có quyết định rồi? Dự định lập Liên Phi làm hậu…….Nga! Không không, tuyệt đối không có khả năng a? ! Cho dù là lịch đại giao hảo nhưng trước giờ chưa có sắc lập qua, vậy thì tất nhiên là có điều tai hại gì đó, vì thế nên bọn họ mới không thể không vứt bỏ, đời nào cũng đều biết Tuyết tộc nữ tử, dung mạo đẹp tích cách hiền, tuy là nói đến tình cảm có chút thanh lãnh, nhưng mà làm thê tử lại tuyệt đối là một người vợ hiền phụ trợ hoàn mỹ.

“ ………Chỉ là, các đời quân vương Ly Quốc tuyệt đối không thích hợp có huyết thống Tuyết Quốc.”

“ ……..” Quả nhiên, y có thể đoán được khởi nguyên của sự việc, nguyên lai là xuất phát từ địa vị thái tử, nghe nói hoàng tử mà hoàng hậu trước của bệ hạ sinh ra, tính cách quá mức thuần hậu ôn lương, tư chất bình thường, đã định là vô duyên với đế vị, lần này lập hậu, điều đầu tiên phải suy nghĩ chính là vấn đề chư quân, hoàng tử nếu như đủ ưu tú, thì dưới các điều kiện đồng đẳng, tự nhiên sẽ mẫu nhờ tử quý.

“ Còn có Phượng Phi? ! Ngươi cũng chắc không hoàn toàn xa lạ đi?”

“ Công chúa điện hạ, nga không! Là Phượng Phi nương nương, nàng……” Cũng không biết có phải là bởi vì chột dạ, Mộc Bạch luôn cảm thấy trong câu nói của hắn ẩn giấu một ý vị nghiên cứu gì đó, theo đó mà trong đầu óc cũng đồng thời thoáng qua, lời nói vừa rồi của người này, nên y cũng không tự chủ được mà có mấy phần thất thần.

“ Nàng lại thế nào?” Nhìn Mộc Bạch thần sắc có chút hoảng hốt, trong lòng Lê Hạo Hiên bất giác cảm thấy không vui, cánh tay vòng quanh lưng y hơi hơi dùng lực xiết lại.

“ A ngô! Nàng…….Nàng, tính cách của Phượng Phi quá mức hỏa bạo, hành sự có hơi lỗ mãng, rất khó được suy nghĩ trước khi làm, thứ tự quốc gia cũng mãi mãi không hiểu rõ, một vị hoàng hậu vô pháp nhận rõ lập trường của bản thân, đối với một quốc gia mà nói là một tai họa.” Gắng chịu đựng thống khổ từ thắt lưng truyền đến, Mộc Bạch nhanh chóng nói ra một chuỗi phân tích.

“ Hâng! Xem ra ngươi vẫn thật sự là có chút quá hiểu rõ nàng rồi, không hổ là biểu huynh muội.” Lạnh hâng một tiếng, Lê Hạo Hiên quay người áp lên trên thân y, bàn tay đặt sau ót, cuối đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi sớm đã sưng đỏ.

“ Ngô ngô……..a ha…….biểu muội? ! Ha ha……..Mộc Bạch……..không có thân thích…….cao quý như vậy.” Bị bừa bãi mãnh liệt hôn, tựa như bị hút hết không khí trong buồng phổi, mở miệng thở dốc hút khí liên tục, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tay chân tê nhuyễn vô lực, Mộc Bạch đứt quãng trả lời.

“ Ha! Huyết thống là vô pháp chặt đứt a, nàng dù sao cũng là biểu muội ruột thịt của ngươi, mẫu thân của nàng, nên là cô cô của ngươi đi?” Lười biếng nhẹ cười, Lê Hạo Hiên cuối đầu liếm mút, trêu cợt nhũ tiêm phấn hồng trước ngực y.

“ Ngô a! Nàng……..mới không chịu thừa nhận một người do thiếp sinh ra là biểu huynh đâu!” Chân mày hơi nhăn, nhũ tiêm mẫn cảm bị liên tục kích thích, Mộc Bạch thân thể run rẩy, nhịn không được một trận căng cứng, tiếng rên rỉ vô lực trong miệng nhẹ nhàng tuôn ra.

“ Được rồi! Nếu như các nàng đều không thích hợp, vậy còn ngươi? Ngươi cho rằng bản thân mình thích hợp không ?” Nhân lúc y ý loạn tình mê, nhẹ giọng hỏi bên tai y.

“ Ngô ân! Cái gì?” Mộc Bạch mơ mơ hồ hồ, không có nghe rõ ràng lời của hắn.

“ Ngươi muốn làm hoàng hậu của trẫm, muốn cùng trẫm đồng hưởng tôn vinh chí cao vô thượng không?”

“ Không!” Câu nói đó không khác gì sấm sét giữa trời quang, hung hăng đem Mộc Bạch thần trí còn mấy phần mê ly triệt để đánh cho tỉnh táo lại, y đột nhiên mở to hai mắt, không chút do dự cự tuyệt.

“ Tại sao!” Nhẹ chớp mắt, sắc mặt Lê Hạo Hiên hơi trầm xuống hỏi.

“ Ly, lập quốc đến nay, chưa từng lập qua nam hậu.”

“ Có lẽ……..vì ngươi, trẫm sẽ phá vỡ tổ chế, cũng không chừng a?”

“ Ngươi……Ngài sẽ không!”

“ Ngươi tại sao lại khẳng định như thế?”

“ Mộc Bạch thân là nam tử, đời này đã định vô tự, là không có tư cách làm chủ trong cung, trí tuệ sáng suốt nhìn xa trông rộng như bệ hạ ngài, nghĩ đến chắc chắn là không có khả năng sẽ đưa ra chọn lựa gây xung động này đâu?”

“ Trẫm không thiếu tử tôn, thái tử cũng không nhất thiết phải là con của hoàng hậu, trẫm hỏi ngươi, muốn làm hoàng hậu của trẫm không?” Nhấc cằm của Mộc Bạch lên, trực tiếp nhìn vào mắt y, biểu tình vô cùng trịnh trọng hỏi.

“ Nhưng…….Mộc Bạch không dám vọng tưởng.”

“ ……..Nếu là trẫm cho phép ngươi nghĩ như thế thì sao?” Nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lãnh như nước của y, Lê Hạo Hiên chậm rãi nói.

“ ……...Mộc Bạch, vẫn là không dám.”

“ Ngươi chỉ cần nói cho trẫm, ngươi muốn làm hoàng hậu của trẫm không?”

“ ………” Mộc Bạch tràn đầy mê mang, không hiểu rõ được người trước mắt này vì sao cứ cố chấp hỏi y vấn đề tuyệt đối không có khả năng này, nhưng mà vương hậu là một địa vị cao nhất nội cung, căn bản chính là một củ khoai nướng bỏng tay, toàn bộ y đều không muốn nhận, trong lòng nổi lên một mạt phiền chán, Mộc Bạch trong lúc thầm suy tư vấn đề này bất giác cũng lộ ra ngoài biểu tình.

Trong đáy mắt Mộc Bạch lộ ra một sự chán ghét khó thể che giấu, Lê Hạo Hiên không thể không cảm thấy tâm lạnh, đồng thời cũng mạnh mẽ đâm đau đớn lên trái tim hắn, càng làm nhục nhã cho sự tự tôn và kiêu ngạo của hắn, hắn không muốn, cũng không dám lại tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ sợ cái đáp án đó còn mang đến cho hắn đả kích và thương tổn càng sâu, càng trầm trọng……..

“ …….Ta biết rồi.” Bỏ cằm Mộc Bạch xuống, Lê Hạo Hiên đứng dậy, ngẩng đầu nhắm lại hai mắt, xem ra đả kích lần này cũng rất trầm trọng, ngay cả từ tự xưng hô chỉ thuộc về mình hắn kia cũng quên mất.

“ …….” Ô! Hắn biết cái gì? ! Mộc Bạch lại càng hoang mang, ngẩng đầu ngước nhìn Lê Hạo Hiên toàn thân đìu hiu, không hiểu được hắn lúc này, tại sao nhìn đến lại thương cảm như thế? Tự mình vừa rồi rốt cuộc là đã làm cái gì khiến hắn nảy sinh hiểu lầm rồi sao?

“ ….....” Điều chỉnh lại một chút tình tự đang hỗn loạn, Lê Hạo Hiên xoay người rời khỏi giường, nhặt lên y bào đang bừa bãi trên rơi đầy mặt đất, run rẩy cầm lên mặt lại, một lúc sau hắn ăn mặc chỉnh tề, vươn tay lên vén rèm, khi sắp đi khỏi, vứt lại một câu nói, rồi lập tức phất tay mà bỏ đi.

“ Ngươi……..về sau phải tự chăm sóc cho mình a!”

“ ? ? ?” Không rõ bản thân rốt cuộc là đã đắc tội hắn chỗ nào, Mộc Bạch đầu óc mê mang, nhìn về bóng lưng đã dần xa của hắn, không hiểu gì cả mà mù mịt tự hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.