CHƯƠNG 3.1
“Ngô…. đừng đụng ta ….trẫm còn muốn ngủ …” Vũ Quân Kỳ ngủ rất say nhưng cảm thấy có người ở bên cạnh y như đang xé rách vật gì vậy, y mệt đến nỗi không muốn động. Chuyện đêm qua làm y như muốn rả rời ra từng mảnh, không biết Lãnh Thiên Thương có phải là sau lưng y ăn đại bổ đan gì hay không, thế nào mà mỗi lần sức lực đều dồi dào như vậy a.
Lãnh Thiên Thương quyến luyến nhìn nam nhân trên người còn lưu lại đầy vết tích đêm qua của hắn, không biết những vết tích này sẽ lưu lại trong bao lâu. Chí ít, hoàng thượng tạm thời cũng không thể đi tìm nam nhân. Bởi vì, y làm sao mà dám vác cái bộ dạng này đi ra ngoài phiêu kỹ? Bộ dáng hiện tại của Vũ Quân Kỳ, người thông minh chỉ cần vừa nhìn là biết do bị hung hăng yêu thương mà lưu lại vết tích. Huống chi là người ở thanh lâu đã nhiều năm sống trong sự ăn chơi mua vui sa đọa.
Thế nhưng, hắn còn có quốc sự phải làm, đêm qua tham hoan quá độ chưa có giải quyết hết công vụ nên để lát nữa trước khi vào triều phải chỉnh lý lại. Miễn cho tên hoàng đế này khi vào triều cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lãnh Thiên Thương đều đem tất cả tấu chương phê duyệt hết, sau đó ở trên mặt viết thêm ý kiến của mình, giúp cho Vũ Quân Kỳ tham khảo. Đương nhiên, hắn cũng sẽ đem nội dung chủ yếu của tấu chương viết xuống, để người không xem qua một chữ như Vũ Quân Kỳ đỡ phải không biết đây là đang nói là cái gì, Vũ Quân Kỳ từ khi đăng cơ thì toàn là xem tấu chương tượng trưng mà thôi.
Thế nhưng, từ hai năm trước y đem toàn bộ chuyện tình đều giao cho thừa tướng hắn, không biết nếu như hắn ở trên tấu chương mà viết muốn phế cái chức hoàng đế này của y, y có thể nào cũng là máy móc đem chiếu thư ra đọc luôn hay không, sau đó mới phát hiện là có chuyện xảy ra?
Lãnh Thiên Thương nhẹ nhàng vứt đi trường bào tơ tằm của Vũ Quân Kỳ. Đã bị hắn nhồi nhét tới mức biến dạng, xem ra phải cho bọn cung nữ tẩy trừ một chút, không biết có thể sẽ phát sinh chuyện tình gì bất hảo nữa hay không a.
Lãnh Thiên Thương vẫn ở trong cung, mặc dù ngoài cung hắn cũng có phủ đệ thế nhưng mỗi ngày đều phải xử lý công vụ, cho nên một tháng cũng quay về nhà không được mấy lần. Nhưng một người nam nhân ở trong hậu cung quá lâu, sẽ làm cho các nữ nhân trong cung đều động xuân tâm, tuy rằng Vũ Quân Kỳ không có phi tử.
Thế nhưng, các nữ hài tử trong cung, đều muốn lấy Lãnh Thiên Thương, 1 nam nhân vừa có quyền lực nhất cũng vừa có mị lực nhất Vũ Trạch này làm trượng phu, hắn đối với bất luận kẻ nào đều là như nhau, tuy rằng rất lạnh lùng, thế nhưng cũng cực kỳ hữu lễ. Nam nhân như vậy, thực sự là phu quân khó cầu trong thiên hạ, các nữ hài tử trong cung đương nhiên đều muốn bay lên cây làm phượng hoàng rồi.
Cho nên, mỗi lần Lãnh Thiên Thương có chuyện gì cần các nàng làm, là rất nhiều cung nữ đều muốn tranh để làm, có thể chỉ vì việc giặt quần áo cho hắn mà đánh nhau không hề nương tay, làm cho Lãnh Thiên Thương quả thực là khổ não rất lâu. Thế nhưng, giặt quần áo là việc bọn họ muốn làm a.
Lãnh Thiên Thương mặc y bào đã bị nhiều nếp nhăn vào, sau đó dựa vào ánh trăng yếu ớt cầm lấy công vụ trên bàn chưa xử lý xong. Sờ soạng xoay người đi ra cửa phòng, hắn còn rất săn sóc mà đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
“Hừ! Dùng xong thì vứt, Lãnh Thiên Thương ngươi coi trẫm là cái gì của ngươi? !” Nghe thanh âm người kia rời đi, người vừa ở trên giường nói mớ nhưng lại mở mắt. Nhìn tẩm cung của mình là một mảnh đen kịt, vẫn còn cắn môi của mình.
Không biết bắt đầu từ lúc nào. Không, đúng ra mà nói là ngay từ đầu, Lãnh Thiên Thương chưa bao giờ qua đêm trên giường y, mỗi lần lúc y mở mắt ra cũng đã không thấy hình bóng của Lãnh Thiên Thương.
Lúc đầu, Vũ Quân Kỳ còn tưởng rằng, là bởi vì Lãnh Thiên Thương muốn đi xử lý chính vụ, hoặc bởi vì hắn vốn dậy sớm hơn y, có lẽ là vì sợ bọn thị vệ trong cung phát hiện hai người có “Gian tình” sao? Thế nhưng, sáu năm qua y chưa một lần vào buổi sáng mà nhìn thấy thân ảnh của Lãnh Thiên Thương.
Mỗi lần, đều bỏ y lại sau đó trở lại Thính Tùng các của hắn ở sườn Tây hoàng cung. Lẽ nào lợi dụng y xong rồi thì ngay cả đến nhìn y cũng không muốn sao? Hay là hắn Lãnh đại thừa tướng sợ y là 1 hoàng đế lãng tử sẽ vũ nhục một đời anh danh của hắn? Từ khi Vũ Quân Kỳ phát hiện hành vi này của Lãnh Thiên Thương, thì mỗi lần Lãnh Thiên Thương rời đi, y đều từ trong mộng giật mình tỉnh giấc thế nhưng y cho tới bây giờ cũng chưa từng để Lãnh Thiên Thương phát hiện ra.
Y không cần nam nhân kia cho rằng Vũ Quân Kỳ y thiếu hắn Lãnh Thiên Thương sẽ không thể sống được. Y sẽ vẫn như cũ ngủ rất ngon nga, hừ. Vũ Quân Kỳ tiết hận vứt đi mền gấm hai người đã dùng chung, sau đó lấy cái mền to trùm qua đầu. Thế nhưng, vẫn nghe được mùi mà nam nhân kia lưu lại, Vũ Quân Kỳ càng thêm phẫn nộ.
“Hừ, thật là, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ a.” Vũ Quân Kỳ đối với bản thân đã nói những lời này vô số lần. Mỗi lần, Lãnh Thiên Thương vừa ly khai y liền mất ngủ, tại sao lại có thể như vậy chứ. Thế nhưng, y vẫn không muốn hướng cái nam nhân kia mà cúi đầu.
Không, y tuyệt không cúi đầu.
Sáng sớm lúc lâm triều, đương nhiên là thiên tử đại nhân của Vũ Trạch hoàng triều ngày hôm qua trốn việc nhưng hôm nay đã khôi phục lại bình thường. Bất quá nhìn hoàng thượng đại nhân của bọn họ vành mắt thâm đen thế kia, thực sự là hôn quân a. Thế nào mà tuổi còn trẻ như thế đã trầm mê trong bể dục chứ, không biết hoàng thượng bọn họ đêm qua đã ở nơi nào nữa đây?
Toàn bộ thần tử của Vũ Trạch đương nhiên là không dám quá hỏi việc riêng của hoàng thượng rồi. Đến cả vấn đề đại hôn của hoàng thượng, tất cả mọi người cũng không dám ôm bất luận kỳ vọng gì, nhìn phong cách hoàng thượng nhà bọn họ, có công chúa của hoàng gia nào dám cùng Vũ Trạch bọn họ mà dạm hỏi a. Mà bọn họ là thần tử, cũng không dám nhận con rể như hoàng thượng đây.
Nhưng nếu đối tượng là Lãnh Thiên Thương mà nói, chỉ có nước tranh giành mà thôi. Cho nên, một ít cựu thần trong nhà có nữ nhi đều là nhìn chằm chằm động thái mới nhất của Lãnh Thiên Thương 1 cách thèm thuồng, rất sợ sẽ có người đoạt con rể tốt nhất của bọn họ đi trước.
Vũ Trạch không chỉ là quốc gia có tài nguyên nhất lục quốc, song song đó cũng là 1 quốc gia có người dân rất cởi mở. Nhân khẩu Vũ Trạch không nhiều lắm, thế nhưng nữ tử có thể tự do đi lại giữa phố phường, đương nhiên cũng có thể tự mình lựa chọn nghề nghiệp của vị hôn phu. Cho nên các nữ nhân Vũ Trạch đều khá mạnh dạn, nhưng các cựu thần của triều đình dĩ nhiên là muốn nữ nhi của mình có thể gả vào 1 nơi môn đăng hộ đối.
“Chẳng hay hoàng thượng gần đây có phải là đang phiền muộn vì quốc sự hay không, thỉnh xin cẩn thận long thể a.” Vũ trạch Lâm Trạch Tú cũng là 1 thanh niên đầy tài năng và tuấn tú của Vũ Trạch, thế nhưng đối nhân xử thế thì lời nói lại thập phần ác độc. Không hổ là được hoàng thượng phong làm học sĩ hùng biện, hắn mà đã mở miệng thì cứ mặc kệ đối phương là ai đều bị tổn hại.
“Đa tạ Lâm khanh gia đã quan tâm, trẫm nhất định sẽ sống lâu hơn Lâm khanh gia.” Vũ Quân Kỳ nghe Lâm Trạch Tú đối với mình lần nữa mà cường điệu hai chữ “Quốc sự”, y biết Lâm Trạch Tú là đang châm chọc mình, thế nhưng đúng là không có cách nào a. Ngay cả một học sĩ nho nhỏ cũng dám châm chọc y, đúng là đã có người phía sau giật dây mà.
Lâm Trạch Tú có hậu thuẫn là Binh mã đại nguyên soái của Vũ Trạch bọn họ, thân nhân của Vũ Quân Kỳ y! Đệ đệ Vũ Quân Hà nắm giữ ấn soái, nói không chừng 1 ngày nào đó nhị đệ y sẽ kích động mà dẫn đại quân tiến đến, y không phải sẽ thành một người vong quốc sao? Tuy rằng y rất là mong như vậy, nhị đệ y có thể học như người khác, đem đại ca này mà lật đổ a.
====================
2 cái người này cứ lằn nhằn mãi thiệt là khổ=.=!, bệnh tự kỷ này nó quá nặng rùi=.=!, còn cái hoàng triều này nữa, đúng là bại hoại gần hết rùi a, anh em gì cũng đều theo đoạn tụ hết, cũng may là không phải toàn bộ nếu không thì đúng là không còn gì để nói nữa=.=!, mà em Kỳ thì cái gì không giỏi nhưng xem ra tài hùng biện cũng không đến nỗi nào^^, chắc do tối ngày đấu võ mồm với anh Tú^^, anh này cứ như oán phụ ý, vì người yêu đi xa mà gây chiến với em Kỳ liên miên, cũng hem biết là anh là công hay thụ nữa^^, ta cũng khá tò mò nga^^, theo lời Thương ca thì có vẻ anh này cũng có làm quân sư quạt rách cho ảnh^^, nhưng mà ta thấy cũng chả có nên cơm cháo gì^^