CHƯƠNG 3.2
Thế nhưng, y cứ như vậy cũng tốt. Nói cho cùng ngôi hoàng đế này của y làm cũng không hề quá sức a.
“Vậy vi thần cũng an tâm, thần chỉ là lo lắng hoàng thượng người đây tốn nhiều sức sức vì Vũ Bưng Điền ta mà hao tâm tổn trí, lỡ một ngày tinh tẫn nhân vong … ân …. vậy đúng là tổn thất lớn nhất của Vũ Trạch chúng ta a.” Lâm Trạch Tú mặc kệ Vũ Quân Kỳ, ai bảo làm hắn tức giận, hắn cùng vợ đang ở trong thế giới hai người ngọt ngào, lại dám chia rẽ bọn họ một đôi oán lữ.
Nghĩ đến việc hắn cùng Vũ Quân Hà điềm điềm mật mật sống cùng nhau, đều bị 1 đạo thánh chỉ của Vũ Quân Kỳ phá hỏng hết. Làm cho hắn phải phòng không một mình, ngày đêm ở trong phòng ngủ từ lâu đã vắng vợ, mỗi đêm chỉ có thể nhớ tới hồi ức cùng vợ ở chung vô cùng ngọt ngào ngày trước. Tất cả đều là bởi vì, Vũ Quân Kỳ không quen nhìn bọn họ hai người hạnh phúc.
Vì vậy, nếu muốn hắn Lâm Trạch Tú để cho y và Lãnh đại thừa tướng ung dung khoái hoạt ư, đừng hòng! Hắn phải để cho hai người họ cũng giống hắn. Ai bảo Vũ Quân Kỳ làm hắn tức giận.
“Ô, nguyên lai Lâm học sĩ của chúng ta là lo lắng chuyện phòng the của trẫm. Bất quá, trẫm lại càng lo lắng cho Lâm học sĩ ngươi phải phòng không 1 mình nga, có người nói một mình cô quạnh là chuyện thống khổ nhất a. Không biết Lâm học sĩ có ăn vụng hay không?” Vũ Quân Kỳ vốn không phải là “Minh quân” gì, đương nhiên là có cừu tất báo, y mặc kệ bản thân hiện tại đang mặc long bào đầu đội kim quan.
Chỉ là, thần tử phía dưới không có được tâm lực mạnh mẽ như vậy, chỉ thấy nguyên lão 3 triều Lại bộ thượng thư Trương Đình Khải vừa nghe hoàng thượng của bọn họ cư nhiên dám đem chuyện tình sắc gì đó ra mà bàn trên đại điện. Lão nhân gia liền ngất tại chỗ, trong miệng còn không ngừng thì thào tự nói, gì mà oán giận tiên hoàng thế nào lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho một tai họa như thế a.
“Hoàng thượng, ngài cũng nên một vừa hai phải thôi chứ?” Lãnh Thiên Thương thấy Trương Đình Khải té xỉu rốt cục cũng nhịn không được, Trương thượng thư cũng đã bảy mươi, không biết có phải là đã bị đả quá lớn hay không. Lão nhân gia là 1 thần tử đối Vũ Trạch hoàng triều cực kỳ trung thành, không biết nên thế nào để trấn an lão thượng thư đang thương tâm đây?
“Hoàng thượng, vi thần có việc thượng tấu. Lần này lũ lụt, thương nhân các nơi đều vì nơi thiên tai mà quyên góp ngân lượng vì vậy vi thần đề nghị có phải là nên khen ngợi 1 ít người hay không.” Nội vụ phủ tổng quản Thang Hiển, thấy thừa tướng của bọn họ sinh khí đương nhiên muốn lập tức đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng. Hoàng thượng đại nhân bọn họ hình như luôn luôn bất mãn với Lãnh đại thừa tướng a.
Thế nhưng, Lãnh đại thừa tướng là trụ cột của bọn họ, bọn họ đương nhiên muốn nỗ lực không cho hoàng thượng đối với Lãnh thừa tướng có bất luận phê phán gì, bằng không Vũ Trạch hoàng triều sẽ từ đây mà bị hủy diệt a.
“Ân, chuyện này giao cho Thang đại nhân ngươi đi làm đi.” Vũ Quân Kỳ vốn cũng không có muốn như thế, y chỉ là bất mãn lời nói ác độc của Lâm Trạch Tú, cho nên đương nhiên muốn phản kích lại.
“Lần trước lũ lụt, Lãnh thừa tướng xử lý thoả đáng hơn nữa cũng cứu giúp không ít nạn dân, giúp bọn họ giải quyết khó khăn. Cho nên, thưởng cho Lãnh thừa tướng bạc một nghìn lượng, thiên sơn tuyết liên một cây.”
Vũ Quân Kỳ tuy rằng biết Lãnh Thiên Thương không thích tục vật, thế nhưng thần tử có công lao y là hoàng đế tất nhiên phải thưởng a, chỉ cần không để cho Lãnh Thiên Thương biết không phải là được rồi sao? Như vậy y lại có thể từ trong quốc khố xuất ra một nghìn lượng để mà tiêu dao.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Lãnh Thiên Thương vốn đối với mấy thứ này không hề thích, hơn nữa hắn cũng không có khái niệm gì, cho nên mấy năm nay Vũ Quân Kỳ thưởng cho hắn gì đó hắn cũng chưa từng kiểm tra qua. Đương nhiên không biết bản thân kỳ thực lại là kim chủ cung cấp ngân lượng cho Vũ Quân Kỳ ra ngoài phong lưu.
“Được rồi, hoàng thượng hôm qua Binh mã đại nguyên soái gửi thư về báo, nói ngài ấy đã làm xong việc đi dò xét, hôm nay sẽ khởi hành quay về kinh.” Binh bộ thượng thư Thiết Khương bẩm báo quân tình, tuy rằng hiện tại tứ hải thái bình lục quốc đều nỗ lực duy trì hòa bình. Thế nhưng, vẫn phải luôn cảnh giác, lúc sống yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy mới lập quốc thì mới đúng a.
Cho nên ngoại trừ đại quân vốn đóng quân tại biên cảnh. Hàng năm đều phải có ba lần dò xét, mà thân là Binh mã đại nguyên soái như Vũ Quân Hà đúng là khó thoát trọng trách a. Cho nên hàng năm Lâm Trạch Tú luôn luôn chỉ có thể ở bên cạnh vợ không được mấy tháng, bởi vì dò xét quân tình biên cảnh không phải chỉ có nhìn 1 chút như vậy là có thể trở về.
“Ân, Thiết thượng thư rốt cục có thể gặp lại nhi tử, hẳn là rất cao hứng a?” Thiết Khương cũng là 1 trong tam đại cựu thần của Vũ Trạch, vốn là nhất đại danh tướng của Vũ Trạch hoàng triều thế nhưng từ khi bảo hộ tiên đế trên chiến trường mà bị thương sau đó cũng thối lui khỏi chiến trận. Chuyên về việc công tác trên triều, coi như là vì nước phân ưu.
Nhưng nhi tử của Thiết Khương, Thiết Vọng Nhạc hiện nay giữ chức Bắc Đình tướng quân là một dũng tướng. Nhiều năm như vậy đều theo bên cạnh Vũ Quân Hà, bảo vệ Vũ Trạch cũng coi như là hổ phụ không sinh nhầm khuyển tử. Thiết Khương có 2 người con 1 nam 1 nữ, nhi tử thì vì quốc gia phòng thủ biên cương, nữ nhi lại bị tam đệ của y lừa đi làm cái gì mà Tiêu Dao phu nhân.
Hai người con coi như là đều vì Vũ Trạch bọn họ mà xả thân, cho nên Vũ Quân Kỳ đối với lão thượng thư này chính thập phần ân sủng.
Bất quá nhắc tới tam đệ kia của y, Vũ Quân Kỳ lại có phần sinh khí. Bọn họ vốn cũng chỉ có huynh đệ ba người, thế nhưng cái tên chết tiệt Vũ Quân Tú nói cái gì bản thân không thích hợp với cung đình nặng nề muốn đi làm phàm phu tục tử.
Kết quả chạy đi xây dựng một Tiêu Dao cư, còn rất bóng bẩy, trên thương trường và cả ở giang hồ đều thành lập một ít đầu dây mối nhợ. Coi như là vì Vũ Trạch hoàng triều bọn họ mà thành lập một mạng lưới tình báo, nếu không Vũ Quân Kỳ sẽ không để tam đệ này của y tiêu diêu tự tại như thế.
Bất quá, cũng rất may mắn tam đệ này của y không có vấn đề gì, bằng không Vũ Trạch đến đời bọn họ huynh đệ ba người thật sự là phải đoạn tử tuyệt tôn rồi. Đến lúc đó không biết liệt tổ liệt tông Vũ gia có thể nào sẽ từ trong thái miếu nhảy ra mà đuổi theo huynh đệ bọn họ hay không a, bất quá hiện tại Thiết Mộc Lan đã mang thai, y cũng có thể yên tâm.
“Nhận được thánh ân, khuyển tử có thể vì quốc gia mà dốc sức cũng là phúc khí của thiết gia ta.” Thiết Khương tuy rằng yêu thương con trai độc nhất của mình, thế nhưng thân là quân nhân như hắn cũng biết, trách nhiệm trên người có bao nhiêu trọng yếu. Bọn họ là những danh tướng thể nào lại ở trước mặt hoàng thượng mà khóc lóc kể lể vấn đề hương quả, thế nhưng đem nhi tử đưa đi chiến trường cũng là vì bách tính trăm họ mà chịu đựng thống khổ này.
“Lâm đại nhân lần này hẳn là thoả mãn rồi chứ?” Vũ Quân Kỳ nhìn Lâm Trạch Tú nghe được tin đại quân sớm về tới cả người đều như tỏa ra ánh hào quang, xem ra nhị đệ y sau khi trở về phải chân chính lo lắng cho mình về vấn đề tinh lực a. Nhìn Lâm Trạch Tú cặp mắt đào hoa như thế, đã biết hắn là một người đi dụ dỗ nam nhân, không biết đệ đệ ngốc của y thế nào lại coi trọng hắn.
“Ha hả, hoàng thượng thực sự là anh minh. Trạch Tú cảm tạ hoàng ân mênh mông bao la.” Lâm Trạch Tú vừa nghe đến vợ sắp trở về, hắn đương nhiên cũng không để bụng Vũ Quân Kỳ về chút trách nhiệm nho nhỏ này. Kỳ thực, hắn cũng biết thân là nguyên soái, Vũ Quân Hà có trốn tránh cũng không thoát được trách nhiệm, hơn nữa Vũ Quân Hà là cam nguyện vì hoàng huynh của mình mà phân ưu.
Thế nhưng, hàng năm đều phải chịu đựng những ngày vợ không ở bên người thực sự là rất khó chịu a, hắn không muốn một mình đối mặt cái phủ nguyên soái to như vậy hoặc là phủ học sĩ của mình, rất tịch mịch a.
Ai lại sinh ra cho Vũ Trạch bọn họ một kẻ dở hơi như Vũ Quân Kỳ a, đại gia đây cũng chỉ có thể nhân nhượng y. Quên đi, dù sao thì Vũ Quân Hà cũng sắp trở về, hắn cũng không cần oán giận nữa. Vũ Quân Hà từ trước đến nay kính yêu đại huynh nhất, đôi khi giống như là cưng chiều đối với sủng vật của mình, làm cho hắn là vợ chính thức cũng muốn ăn hơi nhiều dấm chua nga.
Hắn cần phải hảo hảo bảo dưỡng da của mình, sau đó thanh tẩy thơm mát để nghênh tiếp đại quân trở về.
================
giờ các nàng hiểu tại sao ta nói là cái hoàng tộc này cũng gần như bại hoại hết rùi không? còn có mỗi anh Tú là bình thường, nhưng mà chắc cũng bình thường lắm đâu^^, còn vì sao thì chương sau sẽ có người nói cho các nàng hiểu nga^^, lâm triều mà như em Kỳ thì kể cũng vui suốt ngày chỉ đấu võ mồm như thế thui a, làm hoàng đế như em thiệt là quá sung sướng rùi^^