Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, bắt được tay áo Cố Diễn Sinh, nước mắt
không tự chủ được rơi ra, Cố Diễn Sinh cho rằng Nhan Thấm mang thai, cho nên tâm trạng thay đổi thất thường đây cũng là bình thường, chỉ dám nhẹ nhàng vỗ lưng Nhan Thấm bắt đầu an ủi: “Biết em là nước rồi, khóc lợi
hại như vậy, nếu trong bụng là con gái, cũng không sao nhưng nếu là con
trai mà nói, sau này nó phải thế nào đây, còn không phải hận chết em?”
Cố Diễn Sinh nói lời vô cùng dịu dàng, giống như dỗ con nít, Nhan Thấm
kéo ra, đôi mắt đỏ nhìn Cố Diễn Sinh, phát hiện cằm Cố Diễn Sinh có vết
sẹo, đang muốn hỏi tại sao, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại,
Cố Diễn Sinh nhìn mã số, trên mặt đen lại, sau khi ôm Nhan Thấm một cái
thì lập tức xoay người nhận điện thoại.
Nhan Thấm nhìn bóng lưng Cố
Diễn Sinh hoàn toàn hòa vào bóng tối trong tầng hai, giống như ngăn cách tia sáng cuối cùng, cảm giác như vậy, giống như hủy diệt, trái tim đau
đớn, Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, tay vịn bên cạnh làm từ gỗ cây Đàn,
móng tay cô chỉ thiếu chút nữa trực tiếp cắm vào, móng tay của cô là làm giả rất đẹp, mặt trên có hình hoa, hôm nay dùng một chút sức móng tay
giả trực tiếp bay ra ngoài, người giúp việc nhìn mà kinh hãi, trái tim
cũng bắt đầu run rẩy, Nhan Thấm cũng không khá hơn chút nào, gương mặt
tái nhợt, sau đó quay đầu lại, người giúp việc dìu đi, cô cũng dựa vào
người bên cạnh đỡ cô ngồi vào trên ghế.
Cố Diễn Sinh đi vào lập tức đổi vẻ mặt, gương mặt đen một mảnh từ trên xuống dưới, lộ ra dáng vẻ “xinh đẹp”: “Sao vậy? Chết
“Ngày hôm qua Nhan Thanh tự sát, cắt vào cổ họng mình, anh không nhìn thấy đó thôi, dù chết cũng vô cùng đáng sợ.” Giọng nói đó là Nguyễn Miên dùng
giọng điệu mềm nhũn nói ra, trong mềm nhũn mang theo chút gai nhọn,
giống như muốn từng chút từng chút một giết người trước mặt, đóa hoa Anh Túc nở ra xinh đẹp, đẹp đẽ và rực rỡ cũng cô đơn lạnh lẽo, một cô gái
như vậy, từ nhỏ là nhìn người từ trên cao xuống, không phải thiếu nữ giả bộ khéo léo, cũng không phải thiếu nữ rất ngây thơ, cô đã vứt bỏ tất cả bao gồm cả linh hồn.
Cố Diễn Sinh ghét suy đoán người trong lòng,
trước kia còn có tâm tư và sức lực đi vụng về suy đoán, nhưng hôm nay
một chút sức lực cũng không có, cuộc sống dễ dàng mài mòn sức lực của
một người, mặc kệ là tốt hay xấu, cũng dễ dàng cắt đứt như vậy, giống
như một sợi dây cung trong lòng, cũng cắt đứt như vậy, nếu không phải
như thế thì phải làm thế nào đây?
Nguyễn Miên hiểu được tại sao Cố
Diễn Sinh tức giận, Cố Diễn Sinh tức giận không giống người bên cạnh,
anh luôn tức giận một cách rất bình tĩnh, sau đó ung dung giết chết một
người, trong tay còn học bộ dạng trêu đùa của “Quý công tử” kia, càng
thêm đáng sợ không thể tưởng tượng nổi là, Cố Diễn Sinh hoàn toàn không
sợ người bên cạnh nói anh lạm dụng chức quyền, anh dùng đúng là chức
quyền Trung Ương, hoàn toàn không biết sợ người bên cạnh, dùng tất cả
thủ đoạn nói cho bạn biết: Đúng là ông đây chơi mày đó.
Lạm dụng chức quyền là bản chất của anh, một người đàn ông như vậy, tại sao có thể thật sự thật lòng?
Nguyễn Miên cũng không biết thế nào mới phải, vì vậy giọng nói thay đổi, thử
dò xét hỏi anh: “Trái tim của anh khỏe không?” Nguyễn Miên thật sự đang
dò xét, ngay cả giọng nói cũng cẩn thận, nhìn cây xương rồng cảnh trên
cửa sổ, Nguyễn Miên vừa dùng sức, gai đâm vào, cô đau đến chảy mồ hôi,
lại không chảy nước mắt.
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên, giọng điệu vòng
vo, rốt cuộc thay đổi thanh bình thản nói một câu: “Nguyễn Miên, có một
số việc, không phải cô có thể động vào thì tốt nhất đừng động vào, hiểu
không?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, giống như đang nói một câu nói bình thường đến không thể nào bình thường hơn được nữa, không có bao nhiêu
hứng thú, cũng không nghiêm trọng gì, lại làm cho nước mắt của Nguyễn
Miên lập tức chảy ra, cô ôm lấy mình bật khóc nhưng khóc trong im lặng,
cô hiểu được, cô hiểu được, một người đàn ông thông minh như Cố Diễn
Sinh, làm sao không biết, làm sao có thể không phát hiện ra được.
Đến cuối cùng Cố Diễn Sinh không nói gì nữa, híp mắt cười: “Chuyện Nhan
Thanh chết, Nhan Thấm luôn hiểu được, tìm biện pháp nhẹ nhàng nhất nói
cho cô ấy biết, cô nên biết, cơ thể cô ấy yếu ớt, nếu xảy ra một chút
chuyện gì, tôi nhất định lấy mạng của cô.” Anh nói thật, Nguyễn Miên
nghe ra được, nhưng không khóc, cô chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng,
sinh ra ở gia đình như vậy, chắc chắn không tầm thường, tại sao, tại sao lại sinh ra một người phụ nữ như Nhan Thấm?
Bên kia, Nhan Thấm đã
tốt hơn rất nhiều, chẳng qua bữa sáng ăn ít đi, người giúp việc dè dặt
không dám nói nhiều một câu, Nhan Thấm lau môi, môi của cô vô cùng
trắng, Cố Ngôn cũng đã ăn xong, sau đó bỏ chạy đi ra bên ngoài chơi cùng con chó kia, trong phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Nhan Thấm,
Nhan Thấm nhìn ngón tay của mình, lật lui lật tới nhìn, phát hiện móng
tay dài ra, vì vậy tìm cắt móng tay cắt bớt, người giúp việc nhìn thấy
Nhan Thấm dùng cắt móng tay cắt ngón tay của mình, lúc ấy trong lòng đè
nén, cảm thấy nên để cho Cố Diễn Sinh biết, bọn họ cũng đã chịu không
nổi rồi, vì vậy cẩn thận nói với Nhan Thấm: “Phu nhân, có muốn tôi cắt
giúp phu nhân không?”
Vốn cho rằng Nhan Thấm sẽ từ chối, người giúp
việc cũng chuẩn bị tâm lý nói chuyện này cho Cố Diễn Sinh nghe, nhưng mà Nhan Thấm ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn người giúp việc, đưa tay bỏ vào
trong tay người giúp việc, đưa đồ cắt móng tay qua: “Cảm ơn.” Tay người
giúp việc run lên, cảm giác trong lòng lành lạnh.
Loại cảm giác quỷ
dị, đang ở đâu trái tim, không có cách nào ngăn lại, cảm giác quỷ dị,
quỷ dị thôi thúc, quỷ dị như vậy, giống như là lạnh lẽo trong lòng, cũng không ấm áp, người giúp việc cảm thấy kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu lên
nhìn Nhan Thấm, phát hiện người phụ nữ này đang mỉm cười, không có một
chút gì là không đúng.
Có lẽ là bản thân nghĩ nhiều, người giúp việc tự nói với mình.