Trong đầu Nhan Thấm chỉ còn lại câu nói ấy, khi đó Nguyễn Miên còn đóng vai cô hủ nữ ngây thơ, chỉ biết làm trò dễ thương ngoan ngoãn, không biết gì cả, thỉnh thoảng lại xem phim G, cúc hoa gì đó đã vui cả buổi sáng, Nguyễn Miên ấy rất nghiêm túc nói với Nhan Thấm một câu, vô cùng nghiêm túc, ngay cả trong mắt cũng toát lên cái lạnh lẽo, cô ta nói với Nhan Thấm: Muốn gạt Cố Diễn Sinh là một việc tốn sức, nếu anh ta bị gạt thật, hoặc anh ta không muốn quan tâm, hoặc anh ta bằng lòng bị lừa. Sau đấy Nguyễn Miên tự phá hỏng, che môi cười, lại tự chữa mấy câu, hơn phân nửa là những câu nói đùa cợt, Nhan Thấm chẳng còn tâm tư nghe, có điều, một câu nói đó Nhan Thấm ghi nhớ suốt sáu năm.
Sáu năm trời, khoảng thời gian rất lâu, khoảng cách xa vời, sự tươi đẹp xa vời...
Nhan Thấm híp mắt, cô thợ đã sửa móng tay xong, Nhan Thấm mỉm cười: “Cảm ơn.” Cô là người lễ phép, chuyện xấu trong nhà và những chuyện xung quanh, cô đều tự nói với bản thân, nhất định trở thành một người có tư cách, trên thực tế, Nhan Thấm làm được.
Khi Cố Diễn Sinh xuống, Nhan Thấm đã ngủ rồi, thiếp đi trên sô pha, trên người là tấm thảm do giúp việc làm, trời không lạnh nên có thảm đắp là đủ, Cố Diễn Sinh cảm thấy tấm thảm này không tệ. Ngày nghỉ của Cố Diễn Sinh không có nhiều, bây giờ đã ít, về sau càng khó có thời gian, không muốn trở về thấy Nhan Thấm tươi cười ôm hôn anh đều là giả, Cố Diễn Sinh rất nhớ Nhan Thấm, nhớ mái tóc dài của cô, nhớ dáng vẻ xinh đẹp khi cô nằm trên giường, nhớ mọi thứ của cô, càng nhớ lúc cô cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, sáng rỡ, nhớ một người, không cần bất cứ lý do gì, chỉ muốn cô, vậy là đủ.
Cố Diễn Sinh ngồi bên cạnh nhìn Nhan Thấm, sự xinh đẹp của cô anh đã sớm biết, không cần nói thêm gì, phụ nữ xinh đẹp bên cạnh không thiếu, sao hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng cô? Cố Diễn Sinh tự hỏi lòng, anh cũng không hiểu, thật sự không hiểu, chẳng lẽ vì lần đầu tiên, cô trèo cây hái quả, sau đấy không xuống được, giúp việc dỗ cô mãi, cô cũng không dám xuống. Cố Diễn Sinh lúc đó đá sách, dọa cô khóc lu bù, sau đó anh ngẩng lên: “Nhan Thấm, bây giờ anh cho em hai lựa chọn, xuống đây, hoặc anh gọi người cưa đổ cái cây này, tuy quá trình có hơi máu me, nhưng không sao, đều đạt được kết quả mà anh muốn, em chọn đi?” Khi đó anh còn mỉm cười, nụ cười vô cùng rực rỡ.
Tuy dọa Nhan Thấm khóc hu hu, Cố Diễn Sinh cũng không ngồi không, gọi người cầm thứ gì đó chặt, lá gan Nhan Thấm vốn không lớn, vì vậy liền nhảy xuống, ban đầu tưởng sẽ ngã vào bãi cỏ hoặc gì đó, kết quả là ngã vào lòng Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh còn tự nhiên ôm lấy ôm lấy cô, cô ngơ ngác nhìn anh anh, phát hiện con người anh cũng không xấu đến thế. Cố Diễn Sinh nhìn cô bé trong lòng, làm sao lại không để người ta bớt lo được đây?
Nghĩ tới đây, Cố Diễn Sinh nhếch môi cười, duỗi ngón tay, tham lam hơi ấm từ cô, ngón tay không nhanh không chậm lướt qua gương mặt, cảm giác như tơ tằm, Cố Diễn Sinh lập tức đã yêu, thật sự đã yêu, hơn nữa không muốn buông tay, cô gái này tự nhảy vào lòng mình, làm sao lại buông tay?
Nhan Thấm cũng không phải chưa từng chọc giận Cố Diễn Sinh, những trò trẻ con lúc trước đều nằm trong phạm vi khoan dung của Cố Diễn Sinh, chỉ sau khi kết hôn không lâu xảy ra một chuyện thật sự chọc giận Cố Diễn Sinh, bởi vì Cố Diễn Sinh phát hiện, Nhan Thấm lừa mình lén lút uống thuốc tránh thai, đây không phải chuyện lớn, chuyện lớn là, Nhan Thấm bị dị ứng với thuốc tránh thai, chân sẽ sưng lên, còn gắng đi giày cao gót, ngã từ trên cầu thang xuống phải nhập viện. Cố Diễn Sinh lúc ấy nổi giận, trực tiếp vứt thuốc tránh thai ngay trước mặt cô, cái này không quan trọng, quan trọng là, tìm thấy tên bác sĩ kê thuốc cho cô, lôi anh ta ra, đồng thời tố cáo tên bác sĩ ấy, đều do Nhan Thấm hại anh ta.
Năng lực thừa nhận trong lòng Nhan Thấm khi ấy còn mỏng manh, làm sao chịu được chuyện tàn nhẫn như thế, vì vậy liền bật khóc, nước mắt rơi như mưa, Cố Diễn Sinh đương nhiên là đau lòng, nhưng Nhan Thấm rất đáng đánh đòn, ai cho phép cô giấu anh uống thuốc tránh thai, không muốn có con không sao cả, nhưng anh để bụng là, cô không muốn có con với anh, không cần anh không sao, đáng sợ nhất là, cô ngã từ trên cầu thang cao như thế xuống, ai cho phép cô cậy mạnh hả, ai cho phép?
Anh là chồng cô, trách nhiệm của người chồng là gì? Không phải những lúc quan trọng nên lo hết mọi việc cho vợ à, chuyện như thế, vì sao không nói cho anh, thật ra nói đơn giản là, Nhan Thấm cô, không tin Cố Diễn Sinh anh, Cố Diễn Sinh anh có phải người không đáng để cô tin tưởng thế không.
Sau đó Cố Diễn Sinh nổi giận, nổi giận thật sự, đập vỡ đồ đạc trong phòng, cái gì có thể đập đều đập, ai dám chọc vào anh thì người đó sẽ chết, ngay cả là một y tá làm đau cô, anh cũng khiến y tá đó không được siêu sinh. Nhan Thấm tức giận, cực kỳ tức giận, nhưng cũng sợ, nhất là khi trong phòng là một đống đồ đạc vỡ nát, Nhan Thấm khóc, cuối cùng hiểu được, Cố Diễn Sinh là một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực.
Nghĩ đến đây, Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm đang ngủ say sưa, cúi đầu hôn lên trán cô. Cô gái này, khơi dậy tình cảm mềm yếu nhất trong tim anh, dù là khi giận dữ, hay dịu dàng, khi ngọt ngào hay lạnh nhạt, tất cả, đều như chỉ nở rộ vì anh, cuối cùng như thế, ai bảo anh là Cố Diễn Sinh, còn cô là Nhan Thấm chứ? Anh bảo bọn họ là thanh mai trúc mã, không thể chia lìa chứ?
Nhan Thấm tỉnh dậy khi Cố Diễn Sinh hôn cô, xoa đôi mắt, thật ra cô cũng không ngủ say, lời bao giờ cũng rất nhiều, nằm mơ là một biểu hiện không ngủ, nhưng Nhan Thấm không muốn tỉnh lại. Nụ hôn đó của Cố Diễn Sinh khiến Nhan Thấm có cảm giác mình là công chúa, vì vậy cô liền vui vẻ thức dậy, xoa mắt như trẻ còn rồi nở nụ cười, nhìn Cố Diễn Sinh cười ngây ngốc.
Cố Diễn Sinh vươn tay ra: “Ra ngoài đi dạo cho hết sầu, anh lại không nỡ. Mẹ đã giục bảo em đi xem đứa bé là trai hay gái, em có muốn không? Nếu không muốn thì anh về bảo với mẹ, không sao cả.” Cố Diễn Sinh chỉnh lại tóc cô, gạt chúng sang một bên, lộ ra gò má, sau đó liền thấy Nhan Thấm thẹn thùng gật đầu.
Cố Diễn Sinh cười rộ lên, không cần đến xe, không cần ai theo, Cố Ngôn ầm ĩ muốn đi, nhưng không biết Cố Diễn Sinh làm cách gì mà để Cố Ngôn không đi nữa, Nhan Thấm bắt đầu kinh ngạc, cũng gần như cầu xinh Cố Diễn Sinh mới đồng ý để hai người họ ra ngoài một mình.
Trên đường đi Cố Diễn Sinh không làm chuyện gì quá giới hạn, chỉ nắm tay cô đi trên con đường lát đá xanh, xung quanh như có sương mù, Nhan Thấm cảm thấy hai mắt trở nên mông lung.
Vẻ mặt Cố Diễn Sinh không thay đổi, vẫn mỉm cười tao nhã: “Nhan Thấm, trước kia anh nghĩ, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định mang đến cho em tình yêu trọn vẹn nhất trên thế giới này, cũng sẽ đưa em đến nơi em muốn đến rồi chúng ta sẽ sinh mười đứa, thật đấy, nhưng anh phát hiện sau khi kết hôn, anh lại luôn làm em đau khổ, em không muốn, em không vui, anh biết rõ nhưng lại không nỡ buông tay, sau đó em càng đau khổ, anh lại tự nói với mình, thêm chút nữa thôi, có lẽ em sẽ chấp nhận anh, sự thật chứng minh là anh đã thành công, thế này thật sự rất tốt.” Khi anh nói, dùng sức nắm tay cô, Nhan Thấm nhất thời không biết nói gì, qua một lúc lâu, lâu đến mức Cố Diễn Sinh cũng cho rằng sẽ không nghe được câu đáp lại của Nhan Thấm.
Cô khẽ hỏi: “Nếu, em không yêu anh thì sao?” Thật ra chỉ là một câu hỏi, không chút ý tứ nào khác, nhưng Cố Diễn Sinh lại thu nụ cười, kéo chặt tay cô, ánh mắt nghiêm túc: “Vậy anh sẽ tiếp tục tấn công, tiếp tục chờ, mới chỉ yêu hai mươi năm thôi, đâu còn sợ thêm một lần hai mươi năm nữa.”
Nhan Thấm biết anh nói thật, nhìn mắt anh cũng biết đó là thật, nhưng Nhan Thấm không vui vẻ trở lại, được kéo tay, được nói những lời ngon ngọt, cô không vui vẻ, không vui một chút nào, Nhan Thấm rút tay lại, cô rất nghiêm túc nói với Cố Diễn Sinh: “Có lẽ sẽ có một ngày, anh và em đều hối hận.” Nhan Thấm nhón chân lên nhón chân lên, ôm Cố Diễn Sinh: “Cố Diễn Sinh, anh là người thông minh, nói cho em biết, thật ra anh sẽ hối hận.”
Cố Diễn Sinh kéo tay cô, nghiêm túc nói cho cô: “Có lẽ sẽ hối hận, nhưng vậy thì sao chứ?”
Nhan Thấm cúi đầu, không biết nói gì mới phải, lúc này, có nói gì cũng sai, vì vậy cô im lặng, không nói mới tốt. Cố Diễn Sinh thương tiếc búng lên trán cô một cái: “Nhìn em kìa, nói đi đâu ấy, sắp đến bệnh viện rồi, hỏi em lại một lần nữa, có muốn vào không?”
Cố Diễn Sinh sau đấy nói gì, Nhan Thấm đều đồng ý. Bác sĩ đã sợ Cố Diễn Sinh, nhưng ngại thân phận, lại không thể tỏ ra sợ hãi, vì vậy cẩn thận nói với Cố Diễn Sinh, đứa bé vẫn là con trai. Nhan Thấm nhìn anh, biết anh thất vọng, nhịn không được an ủi: “Nếu không lần tới chúng ta sinh tiếp, nhất định sẽ sinh được con gái.” Quả nhiên Cố Diễn Sinh Cố Diễn Sinh liền hào hứng, có điều e ngại đứa bé trong bụng Nhan Thấm, cũng không nói lời nào không thích hợp, Nhan Thấm nhìn anh, không nhịn được cười.
Khi về nhà, Nhan Thấm đột nhiên muốn ăn bánh trứng, xin chú ý, Cố Diễn Sinh là kẻ có tiền, thích ở ngoại ô, nếu muốn mua bánh trứng ít nhất phải lái xe vào nội thành, cũng mất khoảng hai tiếng, vì vậy Cố Diễn Sinh dùng đầu óc, bình tĩnh nói: “Được, anh sẽ gọi điện cho lão Vương, tranh thủ sau khi về nhà là ăn được rồi, được không?”
Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm bây giờ đi về nhà mất 20 phút, lão Vương trừ phi biết bay, nếu không khẳng định không về được, sau đó Cố Diễn Sinh liền ý thức điều đó, không biết làm sao, đáng thương hỏi Nhan Thấm: “Bảo bối, em nhất định muốn ăn à?”
Nhan Thấm liếc mắt xem thường Cố Diễn Sinh: “Anh không nghe thấy à, em muốn ở ngoài với anh một tiếng, anh đã muốn về vậy ư?”
Cố Diễn Sinh sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng, giữ chặt tay cô, cảm thấy ấm áp như cũ, ba lăng nhăng nói một câu: “Anh biết em yêu anh nhiều lắm mà, anh quả nhiên đã đoán đúng, ai cha, bảo bối, không phải xấu hổ, lão Vương mua xong rồi thì chúng ta về ăn cho nóng, em nói chúng ta đi đâu đây? Đi xem bồ câu? Hay đi xem động vật hoang dã, anh đều đi với em. Khi còn trẻ không tận hưởng, bây giờ anh muốn thử một chút.”
Nhan Thấm đảo mắt: “Hứ! Cố Diễn Sinh, anh nói anh là xử nam em còn tin, nhưng mà, anh chưa từng hẹn hò với ai hả? Em còn nhớ, lúc nào gặp anh không phải đều có phụ nữ theo bên cạnh à? Làm gì có chuyện chưa hẹn hò bao giờ?” Cô trêu chọc, ngay cả nét mặt cũng thay đổi.
Vì thế Cố Diễn Sinh liền lúng túng, anh có thể nói với cô là những người phụ nữ đó chỉ là những người đi ngang qua sân khấu thôi không? Trên thực tế nội tâm anh vô cùng thanh khiết, anh có thể nói thế chứ? Hiển nhiên không được, nếu anh nói, Nhan Thấm không cười chết anh mới lạ, Cố Diễn Sinh quýnh quáng, sau đấy im lặng, không nhắc lại.
Nhan Thấm không phải người đâm chọc, thấy bộ dạng lúng túng của Cố Diễn Sinh cũng cực kỳ tốt bụng không truy cứu, chỉ khi cúi đầu, nụ cười càng ngọt ngào, bộ dạng thế này, không sai, bộ dạng thế này rất đẹp, giống như bầu trời vĩnh viễn có màu xanh, cuộc sống như vậy, Nhan Thấm giẫm mạnh lên một cành cây, cô hi vọng có thể mãi mãi lưu lại khoảnh khắc này, thế thì thật hoàn mỹ.
Cố Diễn Sinh không ngờ đến hành động trong lòng Nhan Thấm, vẫn còn chìm đắm trong xấu hổ, không rút ra được. Cố Diễn Sinh đứng sau lưng Nhan Thấm, nhìn dáng vẻ Nhan Thấm, giống như nhiều năm trước, dung mạo phụ nữ thay đổi theo năm tháng, đặt trên người Nhan Thấm lại không như thế, cô vẫn vô cùng xinh đẹp, Nhan Thấm như vậy, Cố Diễn Sinh không muốn buông, làm sao buông, vì vậy dứt khoát không buông.
Nhan Thấm, từ trong cổ Cố Diễn Sinh phát ra một âm điệu, bởi vì quá khát khao, cho nên âm hơi biến đổi, tim Cố Diễn Sinh đau buốt, chợt nhớ Nguyễn Miên hỏi anh một câu “tim anh” có khỏe không? Cố Diễn Sinh không nói gì, chỉ thấy bóng lưng Nhan Thấm, biến mất dần trong sương mù.
Thật lâu về sau khi Cố Diễn Sinh nhớ tới chuyện này đuề nghĩ, có phải lúc đó đã định trước, có phải đã có tương lai đoán trước, chỉ là anh sơ sót bỏ qua, cho nên liền biến thành khoảng cách xa xôi thế này, anh muốn kéo gần khoảng cách đều không có cách nào.
Nhưng đấy là tâm trạng rất lâu về sau, bây giờ Cố Diễn Sinh không hiểu được.