Nhan Thấm quả nhiên biết chuyện của Nhan Thanh, có điều không phải xem tin tức từ ban xã hội. Tin tức xã hội viết trên báo, cái chết vô cùng đáng sợ, Nhan Thấm không chịu nổi. Nhan Thanh biết một cách vô cùng ôn hòa, một bức thư, đoạn ghi âm, một sợi tóc đen nhánh, đặt trong bức thư. Nhan Thanh dùng dây đỏ buộc lại. Tóc Nhan Thanh không dài, móc tóc ngắn mượt mà, nhưng vì cắt một nhúm mà cố ý giữ cho tóc dài đến vai. Khi Cố Diễn Sinh thấy chúng, dù tính tình có tốt hơn ở trước mặt Nhan Thấm cũng không nhịn được thở ra. Nguyễn Miên quá xấu xa, xấu xa đến mức Cố Diễn Sinh chỉ muốn giết chết cô ta.
Nhan Thấm nhìn bức thư, hồi lâu không dám mở ra, trong lòng rối rắm đáng sợ. Cố Diễn Sinh cũng nhìn ra, vì vậy định lấy bức thư. Nhan Thấm ngẩng lên, trong mắt hoàn toàn không có thần thái. Cố Diễn Sinh đau lòng, cầm bức thư đưa cho giúp việc. Nhan Thấm không ngăn cản, môi run run, trắng bợt, Nhan Thấm nói: “Cố Diễn Sinh, rốt cuộc anh đã lừa dối em bao nhiêu chuyện rồi?”
Cố Diễn Sinh run lên, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Người có thai hay hoài nghi những chuyện lung tung, anh có thể lừa dối em gì chứ, ai mà không biết, trước mặt em anh rất nghe lời, thật làm anh đau lòng.” Cố Diễn Sinh không nói dối, mỗi câu đều xuất phát từ trái tim ấm áp. Nhan Thấm nhìn chăm chú vào mắt anh, thật lâu sau cũng không phát hiện ra gì, vì vậy rút tay lại: “Quên đi, dù sao em cũng không thích tỉ mỉ quan sát gì cả, cứ vậy đi, Cố Diễn Sinh.”
Đến giai đoạn cuối thời kỳ mang thai, bụng Nhan Thấm ngày càng rõ, không mạo hiểm lăn từ bậc thang xuống, cũng không có chuyện vui gì khác. Cố Diễn Sinh chỉ ở bên quan sát, sự việc liền trở lại như thường, vì vậy cả ngày ở bên cô. Nhan Thấm cảm thấy anh thật phiền hà, phiền muốn chết. Thời kỳ cuối, Nhan Thấm nhìn ai cũng bực mình, nhìn ai cũng J, nhất là Cố Diễn Sinh.
Cho nên Cố Diễn Sinh chỉ biết 囧. Như sáng hôm nay, Cố Diễn Sinh có lòng xem người ta làm món hầm cách thủy. Tuy thật sự không dễ ăn nhưng lại không thể không ăn, ít nhất nó cũng tốt cho thân thể. Cố Diễn Sinh cầm lấy bát mang lên, vừa mở cửa đã thấy Nhan Thấm ngồi trên giường, mặc đồ ngủ, mái tóc dài nằm yên sau đầu, gương mặt nhỏ nhắn, nhìn từ phía sau giống như vô cùng cô quạnh.
Cố Diễn Sinh đặt bát xuống đi về phía Nhan Thấm, phát hiện cô lại đang nghịch tóc. Bảy tháng rồi, bụng rất lớn, cô đi lại không tiện, thế là nhấc chân, tự chơi một mình. Cố Diễn Sinh cảm thấy cô dùng không ít thời gian để chơi, vì vậy kéo chân cô, tay chạm vào, phát hiện quả nhiên rất lạnh. Cố Diễn Sinh đau lòng, để chân của cô vào trong chăn: “Có lạnh không? Có muốn anh bảo người...”
Bốp
Nhan Thấm giơ tay, mặt Cố Diễn Sinh không xoay sang chỗ khác, năm ngón tay hiện lên. Cố Diễn Sinh chỉ coi cô đang nổi tính khí khi đang mang thai, khi ấy có chút không vui, có điều trông thấy bộ dạng vô thần của Nhan Thấm, cũng không dám lớn tiếng, đưa tay ra an ủi Nhan Thấm. Nhan Thấm né tránh, gương mặt như lạnh run, Cố Diễn Sinh mỉm cười: “Sao vậy, bỗng dưng lại cáu kỉnh thế? Biết em tâm trạng không tốt, có muốn cho người nấu gì đó không, trước làm ấm thân thể đã rồi nói sau nhé?” Mỗi câu từ của Cố Diễn Sinh đều ấm áp, nếu người ngoài có ở đây nhất định mắt hai mắt đều rớt xuống. Bây giờ khá tốt, Cố Diễn Sinh yêu Nhan Thấm, yêu thích dáng vẻ này của Nhan Thấm, xinh đẹp vô ngần.
Nhan Thấm cũng không biết mình cáu giận vì điều gì, dù sao trong lòng không dễ chịu, nội tâm lạnh lẽo, người ngoài cũng được chỉ không muốn gặp Cố Diễn Sinh. Trông thấy gương mặt đó của Cố Diễn Sinh cô lại bực bội, cực kỳ bực bội, đến bản thân cô cũng không nói được lý do. Cố Diễn Sinh rất tốt, vô cùng tốt, nhưng mà, thỉnh thoảng lại có chút khác thường, khiến Nhan Thấm không sống yên ổn. Con người Cố Diễn Sinh, người ngoài không hiểu, đến cả Nhan Thấm cũng thật sự không hiểu.
Cố Diễn Sinh bê bát thuốc đến, nước không phải màu đen mà là màu trắng, dùng muôi ngọc, trong suốt lóng lánh. Nhan Thấm thích những đồ vật nhỏ, bình thường nhìn chúng, nói thế nào cũng uống nhiều hơn. Có điều hôm nay cô như tức giận, cầm cái bát không vững, rơi xuống đất vỡ tan, nước thuốc tung tóe. Nhan Thấm thấy áy náy, nhưng lời xin lỗi nói không ra miệng, tâm tình kỳ lạ, cô độc, tuyệt vọng không ngừng bủa vây. Nhan Thấm rất đau khổ, cô thậm chí không hiểu được là mình đang bị làm sao, hay đúng là giác quan thứ Sáu kỳ lạ đó xuất hiện.
Tính tình Cố Diễn Sinh có tốt đến mấy cũng không nhịn được, thật sự nổi giận, đạp vỡ món đồ gốm thượng hạng, khiến nó vỡ nát. Nhan Thấm lại càng hoảng sợ, nhìn Cố Diễn Sinh, phát hiện anh đang ngấm ngầm chịu đựng cơn giận của mình, gân xanh bên thái dương nhảy lên. Nhan Thấm cảm giác mình hơi quá, thật sự hơi quá.
“Anh bảo người mang bát khác lên, em chờ một chút, thảm ướt rồi, để anh cho người thay...” Cố Diễn Sinh gằn từng tiếng rõ ràng, vẻ mặt cũng không dữ tợn quỷ dị, cũng không tức giận nói những lời cay nghiệt như hồi trước. Nhan Thấm nghĩ lần này đã chọc giận Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh không nhanh không chậm đi ra ngoài, trước khi rời đi, Nhan Thấm rõ ràng trông thấy bàn tay Cố Diễn Sinh nắm chặt.
Cố Diễn Sinh tức giận, giận thật rồi, Nhan Thấm nhìn anh ra ngoài, giúp việc vội vàng bưng thuốc vào. Nhan Thấm cũng không làm mình làm mẩy, cầm bát uống ngay, cô thay quần áo, thân thể ấm hơn nhiều. Bụng cô vốn lớn, cơ thể suy yếu, tay cũng không có sức, cô không rõ, người khác sinh con, sinh là xong, nhưng cô thì khác, có lẽ do nguyên nhân cơ thể yếu nhược...
Thân thể yếu đuối, cảm xúc Nhan Thấm thấp xuống, ngón tay lạnh lẽo, có lẽ chính vì thân thể yếu đuối, ngón tay, trái tim cũng lạnh đi. Nhan Thấm ngẩng đầu lên, xung quanh như có màu đen kỳ lạ, có dấu hiệu bông hoa mạn đà la nở rộ, diêm dúa loè loẹt, không gì sánh nổi, màu đen kết hợp với sự quỷ dị, cảnh tượng như vậy, Nhan Thấm sao có thể yên lòng sinh con.
Yêu một người có lẽ không phải việc khó, nhưng tin tưởng một người tuyệt đối khó càng thêm khó so với việc yêu một người.
Hạ Xuân Đông vừa về nước điện thoại liền bạo tạc, loại bỏ những cuộc gọi rác và tin nhắn, Vương Tiểu Tiện cứ ba phút lại gửi một tin, năm phút lại gọi một cuộc, cũng chỉ còn lại một dãy số điện thoại, hơn nữa còn nhớ kỹ trong lòng, Cố Diễn Sinh, anh cả nhà họ Cố. Hạ Xuân Đông nghĩ, rốt cuộc có nên gọi không. Chuyện của anh và Nhan Thấm quả thực dư luận xôn xao, Vương Tiểu Tiện không chỉ một lần nói với cô ấy: Người như Cố Diễn Sinh, cậu tạm thời tránh đi là tốt. Sau đó Hạ Xuân Đông sáng ngời, vậy ngài lần nào cũng tỏ ra mình có quan hệ bạn bè với Cố Diễn Sinh tốt thật nhỉ...
Vương Tiểu Tiện bình tĩnh giả ho, sau đấy cũng không có tiếp.
Hạ Xuân Đông thật sự không hiểu trên thế giới sao có thể xuất hiện cảnh tượng ngược tâm như thế, cũng như Hạ Xuân Đông không biết, thanh mai trúc mã cũng có thể bước đến đường cầm dao cầm súng gặp nhau. Hạ Xuân Đông vẫn nên đi, không vì gì khác, chỉ vì ngày hôm đó gặp gỡ cô gái xinh đẹp ấy. Hạ Xuân Đông rất ít khi gặp cô gái nào xinh đẹp, giống như khi còn nhỏ xem Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu mộng, có điều Vương Tiểu Tiện một mực nói với Hạ Xuân Đông: Đừng tưởng cô ấy là Lâm Đại Ngọc, cô ấy còn hơn cả Vương Hi Phượng, đâu phải cậu có thể so sánh.
Sau đó Hạ Xuân Đông liền 囧.
Vô hạn 囧, lúc sau thì đến nhà họ Cố. Cố Diễn Sinh không vì chuyện kia mà tức giận quá lâu, nhưng mạ̀ sau khi Nhan Thấm mang thai, nhìn Cố Diễn Sinh luôn không vừa mắt, trong lòng có lẽ không nghĩ như vậy, nhưng hành động biểu hiện ra là chán ghét Cố Diễn Sinh. Chẳng hạn như Cố Diễn Sinh chạm vào đồ vật nào, cô tuyệt đối sẽ không chạm vào nó, cô không hiểu sao mình giận dữ, Cố Diễn Sinh chỉ bảo là tính khí thất thường của phụ nữ mang thai, cũng không giận quá lâu.
Hạ Xuân Đông vuốt cằm giả bộ YD, cô dâu mới này thật ra rất tốt, xem Cố Diễn Sinh kìa, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, còn hơn cả Vương Tiểu Tiện, quả đúng là một thụ J, Nhan Thấm chính là nữ vương, cả ngày dẫm lên đầu anh kêu mưa gọi gió. Tiếp đó Hạ Xuân Đông kinh hãi, YYnày quá quỷ dị. Cố Diễn Sinh tốt xấu gì cũng là thiếu tướng binh bộ, nhân vật cấp bậc tướng quân, dưới tay có trăm nghìn lính, sao mà gặp một Nhan Thấm mà đã nộp vũ khí đầu hàng rồi?
Nhan Thấm ưa thích Hạ Xuân Đông, yêu mến cô gái này, sự yêu mến từ đáy lòng. Thấy Hạ Xuân Đông đứng ngoài cửa, nhất thời cũng không chọc Cố Diễn Sinh nữa. Hạ Xuân Đông từ trước đến nay quen với dạng người này, thay giầy, nói một câu: Cám ơn, sau đó uể oải chào hỏi Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh gặp lại Hạ Xuân Đông, trong lòng hy vọng người phụ nữ này sẽ giúp tâm trạng Nhan Thấm tốt lên. Hạ Xuân Đông thấy người đàn ông này hơi quá đáng, rõ ràng đang lợi dụng mình.
“Lâu rồi không gặp.” Nhan Thấm thích nói những lời gần gũi cùng với người văn nghệ. Hạ Xuân Đông không xinh đẹp như thế, hồi cao trung Hạ Xuân Đông học khoa tự nhiên, không thích vòng vo, vì vậy gặp Nhan Thấm cũng rất không bình tĩnh nói một câu: “Bụng lại lớn rồi à?”
Đầu Cố Diễn Sinh đầy vạch đen, con bé này người dài ra mà óc ngắn lại là sao hả?
Nhan Thấm vui vẻ, cô cũng không biết vì sao, thấy Hạ Xuân Đông liền vui, có lẽ là đọc nhiều Hậu cung chân hoàn truyện, gặp một người cùng tên cũng vui, Nhan Thấm hâm mộ, cảm xúc rối rắm đó, chính cô cũng không hiểu.
Hạ Xuân Đông lườm một cái, bà cũng không phải anh chuyên trách máy móc dỗ vợ, nếu không phải anh là anh Diễn Sinh hồi nhỏ của bà, bà đây cũng không thèm để ý, ngay cả Vương Tiểu Tiện cũng chưa từng có đãi ngộ đấy. Vương Tiểu Tiện chỉ biết ngoan ngoãn ở cạnh cô ấy vui chơi, hoặc là bị cô ấy đùa cợt, giày vò trên giường. Nghĩ đến đây, Hạ Xuân Đông 囧, sao lại có biểu cảm dâm loạn như thế.
Nhan Thấm cười rộ lên, cả người toát lên vẻ xinh đẹp, lịch sự: “Hạ Xuân Đông, Hạ Thành Tây đâu?” Cô vẫn quen thói gọi tên Hạ Thành Tây, so sánh ra, Nhan Thấm có tố chất hơn Hạ Xuân Đông nhiều, hoặc nói, lòng dạ Nhan Thấm sâu hơn Hạ Xuân Đông, dù sao cũng là người học văn, hơn nhiều so với người học tự nhiên. Hạ Xuân Đông cảm thấy cuộc sống có nhiều chuyện lo nghĩ, nhưng Nhan Thấm lại khác, thái độ như vậy, có lẽ đã định trước kết quả sau này, Hạ Xuân Đông hiểu, Nhan Thấm cũng hiểu.
“Anh ấy? Anh ấy ở nhà cào tường rồi, chị không thấy đâu, cái biểu cảm khi em đi ấy thật u oán... Âm thanh rên rỉ gọi em “Xuân...”, quỷ bảo anh ấy gọi đi, ai bảo anh ấy mấy ngày qua có chuyện, chọc vào em, nếu anh ấy dám theo, xem em có đánh gãy chân không.” Nghĩ đến Vương Tiểu Tiện gục xuống tường, ra sức cào, Hạ Xuân Đông cười nghiêng ngả, không cẩn thận đụng vào Nhan Thấm.
Nhan Thấm cảm thấy không sao, xoa tóc Hạ Xuân Đông: “Biết anh ta đối xử rất tốt với em đã khoe khoang, cũng không biết xấu hổ gì cả.” Giọng nói Nhan Thấm vô cùng ấm áp, Hạ Xuân Đông nghe xong vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng như tuyết xinh xắn, khiến Nhan Thấm không nhịn được cười.
Nhưng trong lòng Cố Diễn Sinh lại không thoải mái, nếu là người ngoài, dám bám lấy Nhan Thấm như thế, anh phải lôi ra ngoài đánh roi. Nhan Thấm cũng nhìn ra Cố Diễn Sinh khó chịu, trừng mắt, Cố Diễn Sinh cũng không dám lên tiếng. Hạ Xuân Đông nhìn ra trạng thái căng thẳng giữa Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm, vì vậy thấy đau đầu, đau dữ dội, hai người làm sao thế hả?
Mấu chốt chính là ra tay bên phía Nhan Thấm.
Nhan Thấm thích nói chuyện với Hạ Xuân Đông, Cố Diễn Sinh liền u oán. Buổi tối Hạ Xuân Đông và Nhan Thấm ngồi trong phòng họ trò chuyện, Cố Diễn Sinh thì phải ở ngoài cào tường, thật sự cào tường. Giúp việc đi đưa thuốc, Cố Diễn Sinh quay đầu lại, khuôn mặt ấy thật dữ tợn, như ánh sáng xanh trong mắt dã thú, giúp việc trượt chân, tí nữa thì ngã, Cố Diễn Sinh giả vờ bình thản cầm lấy bát thuốc từ người giúp việc, gõ cửa, sau đấy mở cửa.
Hạ Xuân Đông đang đọc manga, đừng hy vọng cô ấy có tố chất và tâm lý như Nhan Thấm. Nhan Thấm thì đọc Kinh Dịch hay Phật Ngữ gì đó, Hạ Xuân Đông chỉ đọc truyện, thời gian trước cô ấy náo loạn ở Nhật Bản, mang theo trái tim yêu nước, kiên quyết tẩy chay Anime và truyện tranh Nhật Bản, sau đó thì nó lan tràn khắp cả nước, khiến cô ấy đau lòng, không còn cách nào, cô ấy chỉ có thể tiếp tục chiến đấu ở bên Âu Mỹ, 囧 lại sáng ngời, đây là chuyện gì.
Nhan Thấm cũng đang đọc sách, đương nhiên không phải đọc truyện, chỉ là những chữ viết này như nòng nọc, Hạ Xuân Đông biết, đó là tiếng Đức, ngay cả người có văn hóa, đọc sách cũng là sách gốc.
Cố Diễn Sinh cực kỳ đau lòng, đến lúc nào rồi mà còn đọc sách, không sợ làm hỏng mắt sao, nghĩ thế nào liền nói ra, Nhan Thấm buồn bực lườm Cố Diễn Sinh: “Mới có bảy giờ, TV cũng không cho em xem, cái gì cũng không cho, ngày nào cung ngủ mười bốn tiếng, đổi lại là anh cũng không chịu được chứ nói chi em.”
Cố Diễn Sinh 囧, cảm thấy lời này cũng không sai.