Nhan Thấm có bệnh,
bệnh tim, cần thay tim, có tiền thì cái gì cũng có, tuy nhiên không có
trái tim thích hợp, Cố Diễn Sinh biết được khi đang ở nước ngoài, mà
trái tim của Cố Diễn Sinh vừa vặn phù hợp, ít nhất là khi Nhan Thấm ba
mươi lăm tuổi phải làm giải phẫu, nếu không cô nhất định phải chết,
trong hai người chỉ có thể sống được một người đương nhiên Cố Diễn Sinh
lựa chọn Nhan Thấm, tai nạn xe cộ của Cố Diễn Sinh là tự làm, trái tim
màu đỏ được lấy ra, sau đó an toàn bỏ vào trong lồng ngực của Nhan Thấm, mặc dù cơ thể yếu một chút, nhưng mà dù sao hôm nay tính mạng cũng đã
cứu được.
Mộ Thanh xoay người sang chỗ khác, khóe mắt Nhan Thấm
có nước mắt chảy xuống, rơi vào trên mặt, nhanh chóng bốc hơi không thấy nữa. Cô đã sớm nói, cô không ngu ngốc, thái độ của Cố Diễn Sinh thay
đổi quá mức thất thường, cho nên rất dễ dàng đoán được, năm đó khi Nhan
Thấm lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình, trong lúc vô tình lật xem
một phần, đúng lúc là của mình, hai chữ bệnh tim quá mức chói mắt, khó
trách bác sĩ kia hoảng loạn như vậy, nhanh chóng thay đổi làm giả kết
quả kiểm tra sức khỏe của cô.
Nhan Thấm yêu quý nhất là tính mạng của mình, cũng hiểu được trái tim của Cố Diễn Sinh phù hợp với mình,
dứt khoát tương kế tựu kế, cô hiểu được, nhất định Cố Diễn Sinh sẽ cứu
cô, cho dù muốn tính mạng của anh, anh cũng sẽ cứu cô, Nhan Thấm thật sự không yêu Cố Diễn Sinh, không yêu chút nào cả, cô cho rằng cô có thể
giữ vững dáng vẻ như vậy đến già, nhưng mà Cố Diễn Sinh quá lợi hại, cô
thật sự yêu anh rồi, lúc Cố Diễn Sinh giả bộ trở mặt, Nhan Thấm cũng cho Cố Diễn Sinh một cơ hội: Cố Diễn Sinh, em hỏi lại anh một lần nữa,
chuyện kia có phải sự thật hay không. **
Có lẽ Cố Diễn Sinh hiểu được, nhưng mà anh vẫn cố ý yêu cầu như thế.
Có lúc Nhan Thấm muốn khóc, rồi lại nghĩ biện pháp, nhưng trái tim của cô
đau dữ dội, cho nên không thể không giả bộ mình mất trí nhớ, Nhan Thấm
hỏi mình hối hận không, có được tính mạng, lại mất đi Cố Diễn Sinh, hối
hận không? Cô thật sự hối hận, người khác chỉ biết, Cố Diễn Sinh chơi
cô, người thân thiết biết được, là Cố Diễn Sinh vì cứu cô, nhưng mà nào
có người biết được, Nhan Thấm biết vì sao Cố Diễn Sinh làm như vậy, rốt
cuộc là ai tương đối hung ác.
Rốt cuộc là ai bẫy ai, ngay cả Nhan Thấm cũng không phân rõ nữa rồi.
Mộ Thanh vẫn mỉm cười không nói gì, khi xuống máy bay, giọng nói anh ấy ôn hòa, giống như bên trong bọc mật ngọt, nhẹ nhàng đâm một cái là sẽ chảy ra: “Nhan Nhan, giả bộ mất trí nhớ đau khổ không?” Mộ Thanh vươn tay
ra, đầu ngón tay mảnh khảnh, vạch mái tóc của Nhan Thấm ra hai bên, lộ
ra gương mặt của cô.
Trong mắt Nhan Thấm lập tức chứa lệ, Mộ
Thanh lại không vội không hoảng hốt mà nói một câu: “Nếu đã quyết định
ngay từ đầu, hôm nay hối hận cũng vô dụng, đây chính là trái tim, người
nào mất đi, đều sẽ mất mạng, thế gian này đâu có chuyện vẹn cả đôi
đường, chỉ đều lừa mình gạt người mà thôi.” Mộ Thanh luôn cẩn thận từng
chút nâng Nhan Thấm lên, hôm nay cơ thể Nhan Thấm đang yếu, thật ra thì
không nên quá mức bi thương, Mộ Thanh vươn tay ra, lau nước mắt, sau đó
hôn một cái lên trán của cô: “Nhan Thấm, anh yêu em.”
Nhan Thấm
nắm chặt bàn tay, Cố Nghiêm bên trong xe em bé vẫn cười hi hi, đến nơi
này không lâu, sau này Cố Ngôn cũng bị đưa tới, là di chúc của Cố Diễn
Sinh yêu cầu bọn họ làm như vậy, nhà họ Cố chỉ có một đứa con trai, ai
dám làm trái với ý nguyện của anh? Một nửa tài sản của Cố Diễn Sinh cho
Nhan Thấm, một nửa cho nhà họ Cố, có lúc Nhan Thấm ngồi ở trên ghế,
trong tay cầm chén thuốc nóng, bàn tay được ủ ấm cực kỳ.
Mộ Thanh nhìn Nhan Thấm, cô không khóc, giống như tâm trạng rất tốt, chỉ là Cố
Nghiêm khóc thật lâu, Nhan Thấm cũng không nghe thấy, Mộ Thanh chỉ cho
rằng cô đang suy nghĩ chuyện gì, vì vậy bản thân đi vào ôm đứa bé lên
nhẹ nhàng dỗ, lúc này Nhan Thấm mới giống như bừng tĩnh, giọng nói của
cô mềm mại, giống như mang theo một chút sương mù: “Tôi không nghe
thấy.”
“Không có việc gì, chắc là quá tập trung suy nghĩ chuyện gì đó thôi.”
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Mộ Thanh, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi.”
Rốt cuộc Mộ Thanh mỉm cười, cúi đầu, không có nước mắt, không có gì cả, chỉ là một chút cô đơn mà thôi, thật sự chỉ cô đơn, anh vươn tay ra, vuốt
tóc Nhan Thấm: “Chuyện này thì có là gì . . . . .”
---End
Tác giả có lời muốn nói: chính văn kết thúc, kế tiếp là ngoại truyện
Đừng tưởng rằng đây là BE, tất cả ngọt ngào đều ở ngoại truyện.
Tôi nói HE chính là HE.
Tin tưởng tôi. . . . . . .