“Đã sớm nghe nói anh
muốn trở về, chỉ không ngờ nhanh như vậy, Mộ Thanh đâu?” Bây giờ cả
người Nguyễn Miên cũng lặng đi, giọng nói tinh tế, xem ra hết sức nhẹ
nhàng ^//^๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Khi Cố Nghiêm hơn một
tuổi, chỉ biết bắt đầu đi từ từ, cái gì khác cũng không biết, à, đúng
rồi, thỉnh thoảng cậu bé còn có thể làm nũng, Nguyễn Miên vừa nhìn thấy
Cố Nghiêm, trong lòng cũng rất vui mừng, ôm lên gọi bảo bối, bảo bối, Cố Nghiêm cũng không sợ người lạ, Nguyễn Miên cười hỏi cô: “Cố Ngôn đâu?”
“Nó sống chết cũng không muốn tới chỗ này, Mộ Thanh nói mang nó đi, nó lập
tức đi theo luôn, tớ nuôi ít một người, cũng khỏe, dù sao hiện tại một
mình cũng làm ầm ĩ không được, mới hơn một tuổi một chút mà mỗi một ngày đều muốn chạy, ngã lại đứng lên, ngã lại đứng lên, chưa từng thấy qua
ồn ào như vậy.” Tuy Nhan Thấm oán trách, nhưng trên mặt cũng đang mỉm
cười, nụ cười nhàn nhạt, hết sức đẹp mắt.
Bây giờ Nguyễn Miên làm nghề tự do, dùng lời của cô chính là, dù sao tiền cũng không có nhiều,
dã tâm xâm lược gì đó, đã là một người hoàn toàn mới, nói tới nói lui
hết sức rối rắm, Nhan Thấm chỉ cười híp mắt nghe, thỉnh thoảng nhìn Cố
Nghiêm, giọng nói của Nguyễn Miên hết sức tinh tế, hơn nữa giọng nói
không màng danh lợi, Nhan Thấm nhìn chất lỏng màu đen trong tách cà phê, nụ cười rất nhạt: “Nguyễn Miên, thật ra thì nguyên nhân tớ trở về nước
chỉ có một, tớ tin tưởng cậu cũng biết.”
Nguyễn Miên 囧 một chút:
”Ôi chao, tớ đang tâm sự tâm tư của tớ, cậu cứ đả kích tớ như vậy, cậu
cũng quá mức rồi.” Nguyễn Miên vòng hai tay ra sau ót..
Nhan Thấm cũng 囧: “Thật ra thì tớ chỉ muốn cắt đứt tất cả lời cậu nói mà thôi,
thật sự, bình thường không cảm thấy, sao vừa nhắc tới là dài dòng như
vậy. . . . Rốt cuộc là lớn tuổi rồi.”
Nguyễn Miên trực tiếp nói
tục, Nhan Thấm giả bộ thuần khiết im lặng nhìn trời, Cố Nghiêm là một
người không an phận, sau khi bò từ trong ngực Nhan Thấm xuống, trực tiếp vén váy người ta, thấy vẫn là một đứa con nít, người khác vẫn không thể nói gì, Nguyễn Miên thấy sửng sốt một chút, sau đó nhàn nhạt nói một
câu: “Ôi mẹ ơi, cậu dạy con trai cậu những chuyện này?”
“= =,
thật ra thì phần lớn thời gian đều là Mộ Thanh dạy cậu bé, thật sự. . . . Tớ nói này, sao con tớ luôn vén tớ, thì ra là anh ấy giở trò quỷ. . . . .” Nhan Thấm cũng rất im lặng, thật sự im lặng, ai có thể nghĩ tới
người đàn ông văn vẻ lịch sự như vậy, sẽ dạy đứa bé chuyện tình 2B như
vậy chứ. *. **/*
“= = Tớ cũng không nhìn ra Mộ Thanh là người như thế.” Vẻ mặt của Nguyễn Miên rất chân thành, sau đó xoay qua chỗ khác
cười điên cuồng, Nhan Thấm quá 囧 rồi, ngài muốn cười cũng đừng để lộ rõ
như thế chứ, dáng vẻ như vậy thật sự là làm chị đây rất xấu hổ, sau đó
Cố Nghiêm vẫn còn rất ngu ngốc rất ngây thơ leo lên trên ngực Nhan Thấm.
Sau đó “bé gái” kia bùng nổ với Nhan Thấm, đối với “bé gái” xinh đẹp dễ
thương, lông mi dài như vậy, da thịt trắng noãn, con ngươi đen nhánh, di chuyển qua về, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, nhưng tính cách của
nó thật sự không dám khen, trực tiếp mở miệng mắng Nhan
Thấm.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
- Nhan Thấm mới vừa trở về
nước, cho dù nói thì cũng phải nói với đứa bé và Mộ Thanh, làm sao có
thể nói thô tục, vì vậy người mắng lập tức lui về phía sau, lui về phía
sau kết quả chính là, Nhan Thấm nhìn cô bé kia dường như gằn từng chữ
từng câu, chính mình một câu cũng không nói được, sau đó Nhan Thấm tức
giận, vỗ bàn một cái, đứng lên, cô bé kia vốn chính là chọn quả hồng mềm mà bóp, ai biết cô nhóc này cứ như vậy mà đứng lên, trong lúc nhất thời cô bé ấy cũng không dám nói chuyện, Nguyễn Miên nghĩ thầm, lần này Nhan Thấm tức giận rồi, có trò hay để nhìn, kết quả Nhan Thấm nhanh chóng
khom lưng nói một câu: “Hút thuốc lá không?”
Còn bỉ ổi hơn Tằng Tiểu Hiền.
Nguyễn Miên đã từng nói, kể từ sau khi phẫu thuật tim, chỉ số thông minh của
Nhan Thấm đều rớt mỗi ngày, hiện tại thì tốt rồi, thành số âm. Nhan Thấm vui vẻ tự tại, người khác không biết được, cô chỉ không muốn tranh cãi
cái mà thôi, đi về nhà với Nguyễn Miên, Cố Nghiêm bởi vì ngủ thiếp đi,
để vào trong xe để cho tài xế đưa trở về, bây giờ là mùa thu, Nhan Thấm
sợ lạnh, mặc áo khoác, Nguyễn Miên ở một bên tỉ mỉ kéo lại, chợt nói đến Cố Diễn Sinh: “Hai ngày nữa là ngày giỗ của anh ấy, đi xem một chút
không?”
Nhắc tới Cố Diễn Sinh là hết sức nặng nề, mới vừa rồi còn đang cười, Nhan Thấm cũng im lặng, cô thật sự nhíu mày, đôi tay nắm
thật chặt, móng tay màu trắng đâm thật sâu vào trong da thịt, không chảy máu, mặt mày cũng sẽ không tiếp tục mỉm cười: “Không đi.” Cuối cùng cô
chỉ khạc ra hai chữ này.
“Cũng tốt.” Nguyễn Miên suy nghĩ một
chút, cảm thấy đây là phương pháp giải quyết tốt nhất: “Thấy cũng khó
tránh khỏi đau lòng, tội gì đi nhìn, không bằng nhớ nhung ở trong lòng,
nói không chừng anh ấy còn chưa chết, không phải là chưa nhìn thấy thi
thể sao, chỉ nói máu tươi ở trên trán bắt đầu chảy, nói xảy ra tai nạn
xe cộ, nhưng thi thể đâu?” Nguyễn Miên nhớ tới lỗ mũi cũng ê ẩm, muốn
khóc, nhưng mà cũng chỉ muốn khóc mà thôi, gió khẽ thổi, nước mắt đã
chảy ngược trở về.
Nhan Thấm cảm thấy lạnh, khép áo khoác lại, cái gì cũng không nói.
Đi tới nhà Nguyễn Miên, đó cũng là nơi đốt tiền, căn nhà rộng và xa hoa
không cần phải nói, hôm nay Nguyên Miên ngủ cùng với cô và Cố Nghiêm, cô chỉ nghĩ tới Cố Nghiêm đâu rồi, Nhan Thấm cảm thấy nhức đầu, đau từng
trận, cho nên chuyện gì cũng không nói gì nhiều, lên lầu nói muốn ngủ,
hôm naylà thời điểm nhức đầu.
Lúc tối Nhan Thấm mở đèn, ánh đèn ấm áp chiếu lên gò má tái nhợt của mình, áo choàng vàng nhạt là khi Cố
Diễn Sinh còn sống đưa, ánh mắt của cô không tốt, cơ thể càng thêm suy
yếu lợi hại, chỗ đầu ngón tay cô là bút máy màu đen, cô không cầm được,
không được ho khan, khăn vuông màu trắng nhuộm máu, hôm nay thư cũng
phải có hơn hai trắm lá thư, trước kia Cố Diễn Sinh thích viết thư cho
cô, ấm áp cũng tốt, trêu chọc cũng tốt, thậm chí là một chút lời nói gì
đó cũng được, Nhan Thấm chỉ nhìn, nhưng lại nhất định không hồi âm, chỉ
muốn hưởng thụ từ Cố Diễn Sinh, nhưng cũng chưa từng cho. Nhan Thấm tính một chút, Cố Diễn Sinh viết cho cô tổng cộng 678 lá thư.
Người ngốc kia.
Thật sự là một kẻ ngốc, Nhan Thấm thả bút, vừa vặn rơi xuống một chữ cuối
cùng, mỉm cười nhưng tay chân lạnh như băng, Mộ Thanh đúng giờ gọi điện
thoại, tỉ mỉ dặn dò cô đắp kín chăn, hoặc dùng những thứ gì ấm, Nhan
Thấm trả lời biết rồi, còn cần anh quan tâm, chăm sóc thật tốt cho Cố
Ngôn, nếu nó xảy ra chuyện, xem cô trở lại trừng trị anh thế nào, còn có Cố Nghiêm mê vén váy cô cũng vậy.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Mộ Thanh lập tức sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng nói đôi câu, cười mà nói một
câu: “Nhan Nhan, anh và Cố Ngôn ở chỗ này chờ em trở lại, trong hoa viên hoa Tường Vi lại nở, Thất Bảo lại mập thêm một chút, Cố Ngôn cũng ôm
không được nữa rồi, cả ngày bảo nó giảm cân, trong nhà rối thành một
đoàn, đều chờ em trở lại đấy.”
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, nước mắt lập tức rơi xuống: “Vâng, em sẽ trở về rất nhanh, chờ qua tháng ba, em lập tức trở lại.”
“Vậy thì tốt.” Mộ Thanh yên tâm một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn cô một cái
vào điện thoại, cứ như vậy, cúp điện thoại, tối nay bầu trời đêm thật
đen, đáng tiếc, không có sao.
Nhan Thấm cảm giác mình dối trá,
thật dối trá, nhưng trên mặt lại luôn không bỏ được Cố Diễn Sinh, từ khi vừa mới bắt đầu, cô đã biết được, cũng chỉ là không muốn chết đi, cho
nên muốn để cho người khác thay thế mình chết đi, mọi người đều cho rằng là anh phụ bạc tình yêu của cô, không biết vì cô, anh nguyện ý chết đi, cũng chỉ là thiếu niên ngang ngược, câu chuyện một người con gái lòng
dạ thâm sâu, đạt tới mục đích của mình, cũng không phải không biết được
đây không phải là trò đùa, nhưng vừa nghĩ tới Cố Diễn Sinh, trong lòng
đều đau như vậy?
Chuyện này.
Không liên quan tới có yêu hay không, cũng chỉ là, người không vì mình trời tru đất diệt mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: - - Thi kém. . . Không biết có đăng chương mới không. . . .