Khi Nhan Thấm nghe nói ngày giỗ Cố Diễn Sinh, cô vẫn còn rất yên tĩnh đút
Cố Nghiêm, tiểu tử kia ăn cơm không an phận, trên đầu Nguyễn Miên có đóa hoa màu trắng, mặc váy màu đen, nói tối nay không trở lại ăn cơm, Nhan
Thấm chỉ có thể nói được, Nguyễn Miên vừa đi ra ngoài Nhan Thấm lập tức
cúi đầu, tai nạn xe năm đó, khi cô cố ý đọc tin tức, gần như biến hình,
đoán chừng cả người cũng gãy hết rồi, làm sao có thể sống lại được, cũng không phải trong tiểu thuyết ngôn tình đều có đoạn này sao, nơi nào
đúng dịp như vậy, nhưng mà có lẽ có không chừng?
Người là động vật tham lam nhất, thật, lời này không giả.
Ngay cả Nguyễn Miên luôn kiêu ngạo đều thay đổi thành dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, Nhan Thấm ngẩng đầu nhìn bầu trời xinh đẹp. Lúc trở lại
Nhan Thấm buồn ngủ nằm ở trên ghế dựa, Nguyễn Miên ngồi trên băng ghế
nhìn cô, vẫn rất xinh đẹp, ngay cả mặt đều hồng nhuận không thể tưởng
tượng nổi, nơi nào giống như người sinh bệnh, Nguyễn Miên chợt nhớ lại
bộ dạng của Cố Diễn Sinh trong xe, trong tay anh cầm giấy ly hôn và giấy kết hôn, máu tươi lập tức chảy trên đó, lúc ấy người đã không còn ý
thức, chỉ là nắm chặt giấy kết hôn trong tay mình, Nguyễn Miên suy nghĩ
cả nửa ngày cũng không lấy ra, khi đó Cố Diễn Sinh rất đẹp, gương mặt
trắng noãn, bởi vì cả ngày lo lắng nên dưới khóe mắt có dấu vết màu đen
nhàn nhạt, còn có vết máu, sau đó Nguyễn Miên cũng chỉ nhớ tới trái tim
kia, đỏ đến đáng sợ, vẫn còn đập.
Nhan Thấm vừa tỉnh lại đã nhìn
thấy Nguyễn Miên, trên mái tóc cô ấy còn cài bông hồng màu trắng, phía
trên có một chút nước, tôn lên làn da trắng nõn, trong đêm khuya, lúc đó Nhan Thấm lại bị hù dọa, Nguyễn Miên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng
tinh, nhỏ giọng: “Có lẽ là ngày mai, cậu muốn đi chứ?”
Nhan Thấm
ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt: “Nguyễn Miên, tớ sợ nhất là ngay cả
khi ngủ, gương mặt của anh ấy cũng xuất hiện trong giấc ngủ, đặc biệt rõ ràng, đến cả lỗ chân lông dưới da mặt của anh ấy tớ đều có thể nhìn rõ
ràng, có một lần tớ khóa trái chính mình lại bên trong, dao găm trong
tay, Cố Ngôn mềm mại gọi một câu “mẹ”, tớ lập tức đầu hàng, dao găm rơi
xuống, tớ sợ nhất người chết, thật sự sợ, tớ cũng không làm dứt khoát
chuyện này được, trước kia tớ cảm thấy người không vì mình, Trời Tru Đất Diệt, nhưng mà quá yêu mình, hoặc quá yêu người khác, đều là một chuyện làm cho người ta bi thương. Tớ tự nói với mình, chỉ là vấn đề thời
gian, dài một chút, lại dài một chút, tớ có thể sống tốt, không cần uống thuốc ngủ, không cần uống máu tươi của mình, thật đấy.”
Nguyễn
Miên cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, cô vẫn không hy vọng
Nhan Thấm trôi qua quá tốt, thật không hy vọng, mặc dù trong lòng rất rõ ràng tự nói với mình, đây là Cố Diễn Sinh tự mình lựa chọn, không liên
quan đến người khác, nhưng mà trong lòng như có một cây gai, chui vào ở
trong lòng, sau đó chính là đau vô cùng, đau chết đi sống lại, giống như Nguyễn Miên không biết được ngày Nhan Thấm ở nước ngoài, giống như
Nguyễn Miên không biết được mỗi một ngày Nhan Thấm đều không ngủ được,
khóc đến tỉnh.
Mỗi người đều muốn kiên cường, bởi vì cậu là Nhan
Thấm, cho nên cậu càng thêm phải kiên cường, cậu là mẹ, trên lưng mày
đeo tất cả thù hận của mọi người, cậu là người thắng, cậu vô cùng tàn
nhẫn.
Tất cả đều là của cậu, khổ sở hay bi thương, đều là của cậu, không liên quan đến người khác.
Nguyễn Miên không đưa Nhan Thấm đi, Nhan Thấm nhìn Cố Nghiêm yên tĩnh nằm ở
trong ngực của mình, tấm ván gỗ đã đậy xuống, người xung quanh rất ít,
Nhan Thấm ngồi một mình, trong đầu giống như có hoa đang nở rộ, sau đó
trong nháy mắt cô đơn một mình, sách trong tay rơi xuống.
“Nhan Thấm.” Giọng nói nam tính mềm mại mà dịu dàng.
Nhan Thấm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh, bộ dạng rất dịu dàng, vẫn nở nụ
cười ấm áp, trong nháy mắt trong lòng Nhan Thấm không biết là nên khóc
hay cười, vẻ mặt anh dịu dàng, phía trên sợi tóc đen lóe ra từng chút
từng chút tia sáng, bên này ánh sáng mơ hồ hiện ra, bên kia bóng tối
cũng từ từ mở ra.
“Sao để em chờ lâu như vậy?” Nhan Thấm vừa ngẩng đầu, nước mắt lập tức rơi xuống.
Chỉ là cũng may, rốt cuộc chờ được, rốt cuộc ở chỗ này, vào lúc này trong cùng một không gian, rốt cuộc em chờ được.
----End
Tác giả có lời muốn nói: - - Rốt cuộc tôi sai rồi, đây mới thật sự là kết cục!!
Kế hoạch của tôi là viết ngoại truyện về Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm, nhưng mà không biết được các bạn còn muốn xem cái gì nữa.