Thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ (1)
Khi Nhan Thấm biết Cố Diễn Sinh từ thành phố G trở về thành phố A là đang lên lớp ở đại học A, trong iphone là tin nhắn đùa giỡn theo thói quen của anh, sắc mặt cô thay đổi một chút, rốt cuộc là ai để tên yêu nghiệt này trở về vậy.
"Cố Nhị, lần này trở về là vì chuyện gì vậy." Đối diện là công tử con nhà giàu với giọng điệu cà lơ phất phơ, đầu ngón tay lấy một phương thức mập mờ kẹp lấy điếu thuốc, có người cúi thắt lưng xuống giúp đốt thuốc, anh ta nhẹ nhàng hít một hơi: "Nếu là vì Nhan Thấm mà nói, vậy cậu cứ yên tâm, tôi vì cậu trông chừng cô ấy thật tốt, làm hại bây giờ cô ấy nhìn thấy tôi đều bị ám ảnh."
Cố Diễn Sinh không quan tâm gõ đầu ngón tay lên bàn, ánh đèn trên trần nhà quay vòng những tia sáng kỳ dị, chiếu vào ly đế cao chứa rượu vang màu đỏ, nhìn rất quỷ dị, anh nhếch môi, sau đó nâng lên thành một đường cong, lộ ra hàm răng trắng tinh, một người đàn ông như vậy, thấy thế nào cũng đều cảm thấy lợi hại khó nắm bắt.
"Cô ấy là người ngu dốt đâu đáng giá để cậu đi quan tâm." Rốt cuộc Cố Diễn Sinh mở miệng, chống cằm khẽ cười, trong mắt có màu đỏ như máu chợt lóe lên rồi biến mất, quay vòng náo động, sau đó âm cuối cùng càng nói càng to, quyến rũ vô cùng: "Bên tôi còn có việc, đi trước đây." Anh lập tức đứng lên, không nhịn được kéo cà vạt của mình ra, người bên cạnh nhận lấy áo khoác, cũng bước đi theo, anh cầm khăn vuông che kín khóe môi hỏi người giúp việc bên cạnh: "Mộ Thanh kia tiếp cận Nhan Thấm khi nào?"
"Một khảong thời gian rất dài rồi."
Vừa đến nhà họ Cố quả nhiên trông thấy Nhan Thấm, cô ấy vẫn thanh lịch, đứng ở phía xa khẽ mỉm cười, có lẽ mới vừa trở về từ trường học, tóc buộc đuôi ngựa, mang theo kính cận, da cũng trắng hồng.
"Bà Tần." Cố Diễn Sinh lười biếng rúc vào mặt trong ghế sofa, giọng nói vẫn quen thói không chút để ý, Tần Thì là mẹ Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm đã từng rất tò mò, tại sao muốn gọi mẹ mình là “bà Tần”, lúc đó Cố Diễn Sinh đang chơi cờ Tây Dương, ngừng một chút, hơi mỉm cười ‘chủ nghĩa đại nữ tử của mọi người là như thế, không gọi mẹ là Thị trưởng Tần sẽ không sai’, Nhan Thấm kinh hãi một chút, tuy nói mẹ của mình là ủy viên chính trị, nhưng cũng chưa từng xuất hiện như vậy, nhà họ Cố vốn không phân biệt, giống như Cố Diễn Sinh loại con cháu cách mạng bỏ vào trong tiểu thuyết chính là con trai cán bộ cao cấp số một điển hình, chỉ tiếc, Cố Diễn Sinh hoàn toàn đánh vỡ ấn tượng của Nhan Thấm với quân nhân, cô cho là quân nhân đều phải nghiêm túc nói năng thận trọng, đâu ra đấy tới cực điểm, cố tình ra một Cố Diễn Sinh, quyến rũ lại mị hoặc, tuổi không lớn lắm, lại thành Thiếu tướng lục quân.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Gặp phải Cố Diễn Sinh, rõ ràng chính là một kiếp khó khăn.
"Lần này trở về thành phố A, dự định nán lại bao lâu." Cuối cùng vẫn là bà Tần hỏi, rốt cuộc là Thị trưởng, dáng vẻ này người khác đều không học được, dù thế nào Nhan Thấm cũng không thèm để ý, hôm nay cũng dựng lỗ tai lên, có lẽ là cô vô cùng chú ý, chọc cho Cố Diễn Sinh không thoải mái.
Cả đời ông cụ Cố có khí phách nhiều năm, nhìn thấy gò má trắng hồng của Nhan Thấm, có lẽ thật sự bởi vì vấn đề tuổi tác, hôm nay ông cụ thoạt nhìn vô cùng từ ái, trong nháy mắt Nhan Thấm chân chó, đi tới bên cạnh ông cụ Cố bóp chân đấm vai, Cố Diễn Sinh cười như không cười, ngậm thuốc: "Nhiều năm như vậy, trừ mặt tròn, eo mập, em còn làm được gì."
Nhan Thấm cắn hàm răng, đồ khốn kiếp, đồ yêu nghiệt, ai đã để tên yêu nghiệt này trở về thành phố A, trời mới biết ban đầu lúc anh đi, cô làm vẻ mặt ngượng ngùng đưa anh trai Cố của cô, lên Thiên đường. =_= à không phải, đi thành phố G, dĩ nhiên mọi người đều nói, tình cảm giữa Nhan Thấm và anh trai Cố thật tốt.
Không phải chưa từng có người hỏi, sao chọn ngay lúc này trở về, đang thời kỳ nhạy cảm đấy, Cố Diễn Sinh luôn thổi trà trong tay, trong mắt che giấu một chút ánh sáng: "Công việc ở thành phố A càng thêm bận rộn, trở lại cũng dễ hiểu." Nhưng mà đối phương luôn cảm thấy quái dị, Cố Diễn Sinh nổi tiếng là phúc hắc, giống như Nhan Thấm bị anh xoay tròn trong tay nhiều năm như vậy, người khác không biết được, nhưng Nguyên Miên chơi đùa từ nhỏ đến lớn với cô có thể không biết sao, thấy người con trai quyến rũ ngồi im lặng đối diện, Nguyễn Miên sờ lên cằm chợt nở nụ cười, xem ra cuộc sống sau này, sẽ rất muôn màu muôn vẻ đây.
"Ôi, anh trai Cố của cậu đấy." Kể từ sau khi Cố Diễn Sinh trở về một đám người xung quanh luôn tụm năm tụm ba trêu đùa, hôm nay ngay cả ăn sushi đến cơm nắm cũng không nhét vào được, một câu nói bất âm bất dương* của Nguyễn Miên trong nháy mắt làm cô ngổn ngang trong gió, nhìn cái thứ có ngoại hình cực kỳ giống băng vệ sinh, y như bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa cho cơ tim tắc nghẽn rồi.
(*Bất âm bất dương (不阴不阳:bù yīn bù yáng): ví von thái độ không rõ ràng, lập lờ đôi nước)
Nguyễn Miên ở trên nệm Tatami* cười như không cười nhìn Nhan Thấm cầm miếng sushi cứng ngắc: "Ừ, chính là anh trai Cố mà cậu nghĩ đó, khi còn bé nói cậu là bé trai, cởi quần cậu ra, nói cậu sinh bệnh nặng, bởi vì không có thứ bé trai nên có, cho nên, lấy cớ chữa bệnh, chơi đùa 'Cúc Hoa' của cậu." Suy nghĩ của Nguyễn Miên luôn sâu xa, cái muốn xem, là ngực của cô, trước kia Nhan Thấm luôn nghe người ta nói, ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngực lớn nhưng không có đầu óc, hôm nay thấy Nguyễn Miên sóng lớn mãnh liệt, Nhan Thấm yên lặng nhìn mình, thật ra thì ngày hôm qua Cố Diễn Sinh còn một câu chưa nói, đúng vậy, sau không thấy ngực to ra? Cô rõ ràng nhìn thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười, cùng với đáy lòng mình lã chã nước mắt.
(*Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.)
Rốt cuộc Nhan Thấm sụp đổ ở trước mặt Nguyễn Miên, khi còn bé Cố Diễn Sinh có rất nhiều khốn kiếp, bởi vì cô hiền lành, xinh đẹp lại thuần khiết, cho nên luôn cho Cố Diễn Sinh vô số cơ hội tới đùa bỡn cô, một việc trong đó chính là Nguyễn Miên nói, cũng bởi vì một ít chuyện này, Nhan Thấm ở trong nhà vẻn vẹn dành một tháng mười ba giờ để nói chuyện Cố Diễn Sinh đã làm, khi đó chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nhan Thấm, Nguyễn Miên đã hiểu rồi, khẳng định không phải lời nói cầu xin tha.
"Nguyễn Miên, thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ." Cố Diễn Sinh lại có tên khác là Cố Nhị, là bạn bè xấu đặt tên, vẻ mặt Nhan Thấm nghiêm túc, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy không đúng
Nét mặt của Nguyễn Miên cứng ngắc: "Sao cậu không nói, Cố Nhị đối với cậu, giống như băng vệ sinh với phụ nữ, hơn nữa còn là loại siêu dài dùng cho ban đêm."
Nhan Thâm mím môi, khi cô cho rằng băng vệ sinh giống sushi là cô tuyệt đối sẽ không chạm vào, trong nháy mắt thấy Cố Diễn Sinh hành động nhanh nhẹn, dường như không có việc gì nuốt xuống, thậm chí cô đang uống trà, tỏ vẻ không có việc gì là một cô gái tốt, mở miệng chào hỏi: "Ba."
Nguyễn Miên nghiêm mặt, tiếp đó, Nhan Thấm như ý nguyện nhìn thấy gương mặt đẹp của Cố Diễn Sinh đen lại.
Nhan Thấm thầm kêu không tốt, sao loại chuyện riêng tư này lại nói lên trên mặt bàn, rõ ràng là cùng đùa giỡn với Nguyễn Miên, biết kẻ này da mặt mỏng vả lại tính cách phúc hắc, rõ ràng là đẩy cô vào chỗ chết, xưa nay Nguyễn Miên luôn chen hai chân vào chuyện này, hôm nay cũng chỉ bớt một chút, ngoan ngoãn ngồi ở một bên cười.