Bởi Vì Quân Hôn

Chương 2: Chương 2: Thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ (2)




Ngay khi Nhan Thấm cho rằng sẽ phát sinh chút chuyện gì đó kỳ lạ không bình thường, Cố Diễn Sinh lại bởi vì một cú điện thoại mà đổi sắc mặt, hơn phân nửa là chuyện khẩn cấp, xe cảnh sát mở đường, xuyên qua con đường cao tốc được gọi là ‘đường lái trong vòng mười ba phút'*, Nhan Thấm từng ở trên con đường kia vòng mười ba vòng, giương mắt nhìn lên, từng dãy từng dãy xe. . . . . . . Nguyễn Miên nói, giống phân, vừa thối, lại dài, nhưng bởi vì liên quan đến thân phận đặc biệt, từng chiếc xe màu đỏ lam lần lượt giao nhau, tốc độ kia một chút cũng không không cẩn thận, Nhan Thấm liếc mắt một cái, trực tiếp mở hạn chế tốc độ, dọc theo đường đi Cố Diễn Sinh chưa từng ngắt điện thoại, vẻ mặt nặng nề: "Rốt cuộc những người đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết lấy tiền không biết làm việc, báo lên, từng bước từng bước lột chức." Lần đầu tiên Nhan Thấm nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Cố Diễn Sinh, giống như toàn thế giới đều không liên quan gì đến anh ta, thói quen anh ta diêm dúa lòe loẹt, hôm nay chợt lạnh lùng nghiêm chỉnh lại, trong lòng và trên sinh lý đều không thể tiếp nhận được. 【 Tác giả có lời: Vì sao sinh lí của cô không thể tiếp nhận. . . . . . . ? Nhan Thấm: Chồng tôi là Cố Diễn Sinh. Tác giả: ai nha, người ta chỉ đùa thôi, ( lăn qua lăn lại)】

(* “đường lái trong vòng mười ba phút” liên quan đến chuyện "Nhị hoàn thập tam lang", tên là Trần Chấn, là năm 2005 đến 2006, trong giới đua xe ở thủ đô truyền nhau có một cao thủ chạy như bay, bởi vì anh ta có thể vào lúc 9h, 10h dưới tình hình giao thông lượng xe di chuyển bình thường chỉ dùng 13 phút để chạy xong 32.7 km đường Nhị Hoàn nên được gọi là "Nhị hoàn thập tam lang".)

Sau khi đến thành phố G, Nhan Thấm được trực tiếp sắp xếp ở trong nội viện quân khu, Cố Diễn Sinh nói sẽ quay lại trừng trị cô, sau đó, cô bị đặt ở trong gió vô cùng bừa bộn, thật may Nhan Thấm quen rồi, lại nói trong viện quân khu bởi vì có quan hệ với mẹ cô cũng thường đi, cũng không tính là xa lạ, lúc trước cô tiếp xúc đều là những ông chú hết sức ấm áp, hôm nay từng người từng người đều Lăng Đầu Thanh*, nói chuyện đều có nề nếp, Nhan Thấm hỏi cái gì thì đáp cái đó, hơn nữa bình quân số chữ chắc sẽ không vượt qua ba chữ, nếu muốn nói chuyện phiếm lâu một chút, trừ khi Nhan Thấm trong vòng một tiếng không ngừng ném ra vấn đề, nhưng hãy tưởng tượng người ở phía trước mình gần như chỉ có một biểu cảm, vấn đề là thật sự rất khó hỏi, cho nên về sau, Nhan Thấm giơ cờ đầu hàng, dựa vào dưới cây Bạch Quả được xưng có lịch sử trăm năm hóng gió.

(*Lăng Đầu Thanh: Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng)

Lại sau đó, rốt cuộc Nhan Thấm như ý nguyện nhìn thấy Cố Diễn Sinh, coi như người đàn ông này đùa giỡn cô trong lòng bàn tay từ nhỏ, nếu trước kia Nhan Thấm hận không thể lập tức ẩn thân cộng thêm che giấu tất cả tin tức, nhưng qua một tháng chiến tranh tâm lý này, Nhan Thấm cảm thấy, trên thế giới này, trừ Cố Diễn Sinh ra, những súc vật khác đều là một tấm bảng trắng, đều là tiểu nam sinh ngây thơ! Trắng như vậy cùng với đàn ông băng vệ sinh sinh hoạt chung một chỗ áp lực rất lớn phải không!!!!

Cố Diễn Sinh mặc chính là quân trang, màu xanh lá cây Tùng, Nhan Thấm vẫn cảm thấy màu sắc như vậy vô cùng trang nghiêm, quân hàm trên cành cây Tùng, vẫn màu xanh lá cây, ngôi sao năm cánh thêu tơ vàng, nhưng tại sao lại “súc vật”, quần áo nghiêm túc như vậy, ở trên người Cố Diễn Sinh lại có mùi hương lười nhác, cái mũ cũng không mang theo, lộ ra hàm răng, lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, người khác thường nói anh ta mắt xếch, đuôi lông mày tự nhiên bay lên trên, con ngươi quỷ dị một chút màu xanh, sau đó từ từ bao phủ, anh ta vươn tay ra, lười biếng mỉm cười, bờ môi giống như mang theo một đóa hoa.

Nhan Thấm chợt nhớ lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Diễn Sinh đúng là cảnh tượng như vậy, đó là trong sân nhà cô, ở chính giữa cũng có một cây đại thụ, lúc đó Nhan Thấm chỉ cảm thấy thiếu niên nhà nào tới, diện mạo như vậy không thể tưởng tượng nổi, chờ đón chính là kiểu xinh đẹp, khi đó cô còn không biết anh ta, thấy trai đẹp hoặc nhiều hoặc ít mang theo ngượng ngùng, cho đến khi, cô bị mẹ cô yêu cầu nói rót nước, sau đó, ở trước mặt anh ta ngã nhào, tuy nói không hề vẩy đến trên người Cố Diễn Sinh, nhưng cũng đủ rồi, lúc đó Nhan Thấm há mồm ra gào khóc.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Từ đó về sau, Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh đã trở thành quy tắc con thỏ và cỏ gần hang.

Hai tay Nhan Thấm tự nhiên đặt chồng lên nhau, nghiêng đầu, thậm chí cô cảm thấy nếu phía sau cô có cái đuôi mà nói, có thể sẽ không an phận tự nhiên ngoe nguẩy lên tục, Nguyễn Miên thường nói ‘Nhan Thấm, bộ dạng này của cậu là chuẩn bị đè mà, thực mẹ nó muốn mạnh mẽ đè cậu đến dưới thân XXOO vô số lần, nếu như chị lưỡng tính, chị nhất định sẽ làm như vậy.’ Nhan Thấm cảm giác, khi Nguyễn Miên đang nói câu nói kia, trong mắt có ánh sáng u ám.

"Cố Diễn Sinh, bộ dạng này của anh làm tôi cảm thấy tôi là Tiểu Bạch nhà anh." Nhan Thấm nói như vậy

Tiểu Bạch là con mèo đen Cố Diễn Sinh nuôi bảy năm trong nhà, về phần cái tên im lìm như vậy đương nhiên là Cố Diễn Sinh đặt, mà trình độ khó chịu của con mèo kia người nào đó cũng không thể so sánh, thường ngồi ở trên bàn nhà Cố Diễn Sinh bày ra dáng vẻ mất hồn, hơn nữa mỗi lần đều là Nhan Thấm không thể đuổi đi, Nhan Thấm tự nhiên đầu hàng, mà mỗi một lần khi Cố Diễn Sinh muốn giết chết con mèo kia, sẽ vươn tay ra, hấp dẫn con mèo kia mắc câu, mà con mèo ngu ngốc kia cũng vui vẻ đi tới, Nhan Thấm trơ mắt nhìn Cố Diễn Sinh biến con meo trở thành hình dạng quả cầu, đó cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, mỗi lần làm như vậy, ánh mắt của Cố Diễn Sinh đều nhìn cô, bộ dạng kia làm cho người ta cảm thấy, người Cố Diễn Sinh chân chính muốn dồn vào chỗ chết thật ra là cô, cái ý nghĩ này thật sự kỳ lạ, Nhan Thấm cũng đổ mồ hôi. = =

Cố Diễn Sinh nhìn cô một cái: "Chớ dát vàng lên mặt mình nữa." Bắt được cổ áo của cô lập tức kéo về phía sau, ngón tay của anh vô cùng lạnh lẽo, ở cổ của cô, Nhan Thấm khinh bỉ anh, khi kéo cô vào trong nhà, khi Cố Diễn Sinh giống như đang muốn làm chút gì đó thì có người gõ cửa

"Trưởng quan, ở trên lệnh xuống, những người đó không thể động vào." Hoàn toàn là giọng quân nhân, âm điệu vững vàng đáng sợ.

Nhan Thấm đã từng thử dùng kim châm những người đó, sau đó thận trọng đặt câu hỏi: "Cái đó, đau không?"

Sau đó “bài poker” lên tiếng, âm điệu giống nhau: "Không biết." Thật ra đó chỉ là một vết thương nhỏ, người nào chưa chịu phạt, Nhan Thấm hiểu được làm lính rất khổ, cô cũng đã từng thấy sau lưng Cố Diễn Sinh, một vết sẹo kỳ lạ, tuy nói ba anh ta ở đây, nói một câu cái gì cũng không phải chuyện lớn, nhưng Cố Diễn Sinh là người như thế nào, anh ta kiêu ngạo, coi như cả người toàn thịt cũng hủy diệt, cũng sẽ còn dư lại bộ xương, một thân ngạo khí, mẹ anh ta đã từng trả tiền cho trường học của anh ta, anh ta cứng rắn thi lại lần nữa, sau đó một đi không trở lại, đến nước ngoài phong sinh thủy khởi*, tiếp theo là trả lại tất cả tiền cho mẹ, mỗi một phần, mỗi một tờ, tính toàn rõ ràng, khi đó Nhan Thấm rợn cả tóc gáy.

(*Phong thủy sinh khởi: trong ngữ cảnh này là thuận buồm xuôi gió)

Quân nhân, nhất định là hai chữ ý vị sâu xa.

Vẻ mặt của Cố Diễn Sinh thật bình tĩnh, gần như không có gợn sóng, anh ta nói anh ta đi ra ngoài trước, Nhan Thấm chắp tay trước ngực thành hình chữ thập, cầu nguyện, Nhan Thấm chú ý tới, trong nháy mắt anh ta đóng cửa, cái đuôi thoáng run rẩy, nhìn từ góc độ này của Nhan Thấm, gần như cả người đề bao phủ trong bóng đêm, không có nửa phần ánh sáng.

"Trưởng quan." Vào cửa trong nháy mắt, một đám người mặc quân trang màu xanh lá cây lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, Cố Diễn Sinh đi qua, ngồi lên chủ vị, ngôi sao năm cánh trên mũ lóe ánh sáng, đồng tử của anh bình tĩnh không gợn sóng.

"Ai truyền lời."

"Phía trên."

"Ký giả truyền thông từng bước từng bước không khỏi hy vọng làm lớn chuyện này, nhiều người nhiều tiếng oán than dậy đất như vậy, dựa vào một mình anh ta, mà muốn ép chuyện này xuống." Cố Diễn Sinh cười lạnh, ở bên trong tia sáng kỳ lạ, chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của anh.

"Phía trên còn nói chuyện này có lớn có nhỏ, mọi người chỉ đòi giải thích, cho bọn họ, tiền không phải vấn đề."

Đều là tối tăm trong chính trị, quan lại bao che cho nhau, cũng không phải lần đầu tiên Cố Diễn Sinh thấy, đối với chuyện chính trị anh không muốn biết, những quan chức này không thể không nói trọng tâm vấn đề, anh cũng không còn hứng thú, hiện tại trách nhiệm của việc này, anh cùng với tất cả những quân nhân khác cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc và nghỉ ngơi, theo lý thuyết là không quản được chuyện này, chỉ đưa lên đề nghị, hôm nay bị đánh xuống, phản kháng trong lòng cũng nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.