Ở cabin hạng nhất này lui tới đây đa số là những nhân sĩ thành công
tây trang giày da, trong đó còn không thiếu những nhân vật thường xuyên
lộ diện trên mặt báo hay tivi. Đối với Tôn Tẩm Linh đã trực tiếp giáp
mặt chung với những người nổi tiếng hơn một năm nên đã sớm luyện được,
sớm đã hình thành thói quen tự nhiên mà hơn phân nửa số người đó là ngồi xuống mà tay cầm tay ôm, tranh thủ thời gian.
Nhưng hôm nay vị hành khách ngồi ở hàng thứ hai kia có chút kỳ quái,
một bộ tây trang xộc xệch, một cái caravat lệch xiên lệch xẹo, là một bộ dáng rất vội vàng. Lông mày sáng sủa cơ hồ có thể sánh với ngôi sao
đương đại, cùng với dáng người cao lớn thật hấp dẫn ánh mắt của người
khác. Tôn Tẩm Linh theo dõi hắn vài lần, càng không cần nói lấy mất biệt danh “Háo sắc” nổi tiếng của Lô Kiều Nhã, không biết hướng cái hướng
kia quét mắt qua bao nhiêu lần.
Lô Kiều Nhã rót một chén nước, tiến đến bên người cô nói nhỏ “Biết
trong tay người đàn ông kia đang nắm cái gì không?” Tôn Tẩm Linh nhẹ
nhàng lắc đầu một chút, đây chính là điều mà các cô cảm thấy phi thường
quái dị, khi người đàn ông kia vừa bước vào, trong tay đã ôm một cái gói to mà phải hai tay ôm giống như đang cầm quốc bảo hiếm có vậy, vạn nhất không cẩn thận mà làm hư mất, đại khái chỉ sợ không cẩn thận vấp ngã
thì sẽ phá hỏng cái món đồ đó.
Lô Kiều Nhã lộ ra một ánh mắt hâm mộ vô hạn, say mê vạn phần “Cô biết không? Là đồ ngọt ở tiệm XX đấy.” Vì khiến cho người nọ chú ý, cô đã cố ý ngã đụng phải anh ta mấy lần, thời điểm cúi đầu mứi nhìn rõ ràng cái
kia là đồ ngọt ở tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Tẩm Linh hơi hơi giật mình
trừng mắt lớn, có bộ dáng không dám tin.
Lô Kiều Nhã nhìn hướng người đàn ông kia thở dài “Không biết bạn gái
của vị này là ai? Rất hạnh phúc đi. Cô biết không tôi cho rằng người kia chính là có trong tiểu thuyết xưa mà thôi… ai biết rằng sẽ có ở đời
thực này đâu?”
Tôn Tẩm Linh vo đầu, chỉ thấy hai tay người nọ vẫn ôm gói bánh ngọt
lớn, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ trên tay một chút, bộ dạng rất nóng
lòng, giống như đang chờ người nào đó nhanh chóng đến. Kiều Nhã nói rất
đúng, người nọ khẳng định là mua cho bạn gái ăn rồi cho nên mới có thể
toàn tâm toàn ý mà đứng đợi như vậy. Nghĩ đến nữ tử được hắn yêu khắc
sâu đến như vậy, khẳng định thật may mắn lại thật hạnh phúc đi.
Lô Kiều Nhã còn nói “Cô biết không? Tôi hồi nhỏ có xem một tin tức
giải trí, năm đó Vương Tổ Hiền đi đến Đài Loan gặp Tề Tần, ngay tại sân
bay mua một chén mỳ vằn thắn đi, thời điểm xuống máy bay vẫn còn nóng…
kết quả cuối cùng hai người này cư nhiên không ở cùng một chỗ… cho rằng
loại việc ngốc này chỉ có nữ tử mới có thể làm được. Bởi vì nữ nhân khi
yêu thì choáng váng, chỉ số thông minh bằng không. Không thể tưởng tượng được trên thế giới thật có bộ dạng cực phẩm nam này.”
Lô Kiều Nhã thực hận không thể ngửa mặt lên trời mà hét dài một phen, chỉ đành bất công mà nói “Ai, vì sao cực phẩm nam đều như hoa đã có chủ vậy chứ? Ta vì sao còn không gặp được một người như vậy chứ?”
Lữ khách ra ra vào vào, Tôn Tẩm Linh lúc lơ đãng ngẩng đầu vẫn thấy
người trong tay người đàn ông kia đang cầm cái gói bánh lớn. Ở trong
đoạn thời gian ngắn không lâu cùng đi chung đường này nhưng lại không có thể mảy may nới lỏng tay ra. Cô không khỏi dâng lên một trận tò mò, rút cuộc người phụ nữ kia là người như thế nào lại có thể để cho hắn đối xử được như vậy?
Hắn ngồi trên xe tới đón, Tần Mộ Thiên trước tiên chính là đem điện
thoại di động khởi động lên. Lập tức lại nhẹ nhàng đụng vào gói to, hoàn hảo là ngón tay hắn vẫn nắm ở đó, vẫn còn hơi ấm như trước, hiện tại
đuổi tới nơi cô ấy hẳn là vẫn còn chưa lạnh lắm.
Nghe di động truyền đến tiếng nhạc dễ nghe, tâm hắn có chút động,
khóe miệng không kìm nổi mà nhếch lên như đang cười. Đã năm ngày rồi
không có nhìn thấy cô ấy. Hiện tại giờ đã 11h Bắc Kinh, hắn dù sao cũng
là một con cú có cá tính, hẳn là còn không có ngủ.
Tiếng nhạc vang lên hồi lâu chính là không ai nghe máy. Gọi liên tục
đến lần thứ 3, đầu kia mới truyền đến tiếng nhạc ồn ào, khẩu khí của cô
là vui sướng nhưng cũng rất mơ hồ, hơi thở kiều mị mơ hồ khi đã cách cả
chiếc điện thoại “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút…” Xem ra bên cạnh
còn có những người khác…
Bối cảnh hỗn độn, thanh âm ồn ào dần dần cũng đi xa, hắn trầm ngâm
một chút mới mở miệng “Em đang ở bên ngoài sao?” Cô “uh” một tiếng “Đi
chơi cùng vài người bạn.Anh đang ở đâu, ngày mai sẽ trở về sao?”
Ước chừng là cô đang giải thích lý do ra ngoài, tâm tình của hắn căn
bản đã trầm xuống nay lại hơi hơi nâng lên một chút, vội hỏi “Hiện tại
em đang ở đâu?” Cô bật cười, ngọt ngào như tơ “Làm chi? Anh tới đón em
sao?” hắn hít sâu một hơi “Không thành vấn đề. Em đang ở đâu?” Cô có dậy lên vài phần kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ nói “Thật hay giả thế?” Thuận
miệng nói nơi mình đang đứng cho hắn.
Ánh sáng bên trong khiến hình ảnh vô cùng mờ ảo, đèn màu ngũ sắc
phiêu dật lóe ra, coi như không ngừng tác lên những viên đá úy yêu mị
nhất, Tiết tấu âm nhạc cường mà không gắt, lại mang theo lời nói mị hoặc không nên nói. Hắn luôn luôn không đến những nơi như thế này, híp con
mắt lại, thế này mới thích ứng được với lượng ánh sáng ái muội như thế
này.
Chỉ thấy mọi người ở chính giữa đang vây thành một vòng, đầu người
ngó nghiêng, có người còn ngồi xuống bàn mà vẫn trầm trồ khen ngợi. Hắn
đến gần một chút chỉ thấy một đôi nam nữ chính đang nhảy theo nhịp ở nơi đó. Người con gái với mái tóc dài uốn cong như gợn sóng, mặc một chiếc
váy màu đen bó sát người, kỳ thực kiểu dạng cũng không lộ liễu gì chỉ
hơi lộ ra cổ cùng bả vai mấy mảnh da trắng mà thôi. Nhưng lúc này phối
hợp cùng với người đàn ông kia uyển chuyển xoay người di chuyển về phía
trước rồi lại lùi ra phía sau, tóc dài phất phới, rơi trên lưng áo như
một con rắn mềm mại, nổi bật quyến rũ, nóng bỏng mê người đến nỗi nói
không nên lời.
Bên cạnh mọi người thấy đều cảm giác động tâm, có một chút thưởng
thức, một chút trầm trồ khen ngợi, một bên cùng theo bọn họ bước vào sàn nhảy.
Không bao lâu sau điệu nhạc kết thúc, chỉ thấy người đàn ông kia cúi
xuống sát mặt người phụ nữ, khẽ hôn lên môi của người bạn nhảy một cái. Người phụ nữ đó không ngừng cười khanh khách, người đàn ông kia cũng
nói tiếp vài câu, hai người như thế mới nắm tay vô cùng thân thiết mà đi xuống dưới.
Lúc này mọi người đã giải tán đi nhiều, hầu như đã trở về vị trí cũ.
Cô quay đầu liền nhìn thấy Tần Mộ Thiên đứng lặng ở một bên, nghiêng đầu cười, hơi thở hổn hển xen lẫn một chút mùi rượu “Anh thật sự đến sao?”
Dứt lời cũng không buông cánh tay người đàn ông kia ra mà thoải mái giới thiệu “Eric, đây là Tần Mộ Thiên.” “Đây là Eric.”
Tần Mộ Thiên gật đầu xem như tiếp nhận. Lâu Lục Kiều nói “Em đi toilet một chút. Anh đứng đây chờ em một chút.”
Hắn đứng ngay tại chỗ nhìn hai người lôi kéo tay nhau rời đi. Eric,
thì ra người này chính là Eric. Nghĩ đến không có một người đàn ông nào
có thể quên bạn gái ở trên giường lại gọi tên của một người đàn ông
khác. Hắn tuy rằng hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm nhưng tất cả đều rõ
ràng như vậy, Lục Kiều đã từng qua lại với người đó, có lẽ khả năng cùng người đó không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường như vậy…
Hắn muốn ghen tị, hắn muốn phát điên nhưng là hắn đối với cô tất cả
đều bất lực. Hắn thậm chí ngay cả quyền lựa chọn cũng không có. Cô đã
từng nói qua với hắn “Nếu có một ngày em chán ghét anh, em sẽ chia tay.” Hắn đứng ở nơi đó, dừng một chút mới trả lời “Nếu em gặp được người
tốt, có thể cùng anh lập tức chia tay. Anh tuyệt đối sẽ không dây dưa
với em nữa.”
Chỉ cần cô nguyện ý ở bên người hắn, hắn có thể lấy tất cả để đền bù
lại. Hắn tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ hiểu được hắn đối với cô là như thế nào. Cũng biết từ nay về sau, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay
nữa.
Hơi thở của hắn trước sau vẫn mãnh liệt như một, cô nhanh nhắm mắt
lại, cuộn mình ở trong lòng hắn, tâm lơ đãng nhưng lại càng đau hơn.
Không biết vì hắn ôn nhu hay vì nét ẩn nhẫn bất đắc dĩ trên mặt hắn kèm
theo thần sắc có chút đau lòng… cô không biết, cũng không muốn biết… đại khái là cô say mê trong quan hệ này đi.
Đã rất nhiều lần, vô luận là cô uống say hay đi chơi cùng những người đang theo đuổi cô. Hắn đã từng ở dưới nhà cô gặp qua vài lần, thậm chí
có hai lần liên tiếp khi thấy hắn cô cũng chỉ kêu tên của người đàn ông
kia. Với hắn tựa hồ cái gì cũng đều lơ đễnh, đối với cô gấp bội gấp bội
lần che chở, cô say rượu, hắn cho cô uống trà giải rượu rồi uống nước
mật ong, ôn nhu cẩn thận chiếu cố cô. Vô luận cô có quá đáng thế nào,
hắn cũng không tức giận, có đôi khi gần đã cảm thấy hơi hơi cảm thán
chính bản thân mình.
Cô càng ngày càng không rõ, có phải hay không lâu lắm rồi không yêu
đương nên sở dĩ mới hồ đồ như vậy. Nếu như hắn yêu cô, vì sao tất cả mọi thứ đều không để ý như vậy?Cô làm nhiều như vậy, diễn lâu như vậy, đơn
giản là muốn hung hăng đả thương hắn mà thôi, giống như năm đó hắn đả
thương cô mà thôi.
Nhưng vì sao tất cả xảy ra như vậy, mà hắn vẫn đối tốt với cô như
không có chuyện gì xảy ra vậy? hắn hẳn là phải bực tức… nếu như không
tức giận, ít nhất cũng sẽ có một cái gì đó chứ? Nhưng là hắn không có,
hắn cái gì cũng không có… chính là yên lặng, cái gì cũng đều chỉ trầm
mặc mà thôi.
Hắn không thương cô sao? Nếu không thương, cần gì phải xuất hiện trước mặt cô, luôn miệng nói yêu cô chứ?
Cô vuốt đầu, chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, Giống như có vài thứ mà cô đã không thể khống chế. Cô không rõ, vì sao cô đầu có cảm giác không buông tha được chứ?
Không, sẽ không. Là cô uống say, là do cô say mà thôi. Cô đã say.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy bản thân, bụng đau ê ẩm, phảng phất như trước khi có giá lạnh như băng thổi mạnh, đau.. cô đau quá… khi đứa nhỏ rời bỏ cô thì hắn đang ở nơi nào? Khi cô liều lĩnh vứt bỏ đi mọi thứ, cho rằng có được hắn liền có được cả thế giới thì hắn ở nơi nào? Hắn lúc ấy cùng
một người phụ nữ khác ở cùng một chỗ.
Cô hoảng hốt mà bật cười, khóe mắt như có cái gì đó ướt át chảy ra…
Cô đã từng có bao nhiêu đau khổ thì cô cũng sẽ làm cho hắn có bấy nhiêu đau khổ.
Tần Mộ Thiên, anh hãy chờ đi.