Tạ Tiểu San gõ gõ cửa, bước vào văn phòng của cô “Buổi tối ăn cái gì? Tớ một mình, tịch mịch lại nhàm chán a.” Lâu Lục Kiều ngẩng đầu, mắt
hạnh híp lại mà cười “Tớ có hẹn.”
Tạ Tiểu San ngửa mặt lên trời thở dài “Ông trời bao la, mặt đất rộng
lớn a. Vi cái gì, vì cái gì mà chỉ mình lão nương đây phải cô đơn lẻ
bóng một mình chứ?” Quay đầu nhìn lại cô, cợt nhả lại thêm vô liêm sỉ
hỏi “Có hẹn với ai? Tớ có biết không? Nếu tớ biết thì hãy mang tớ đi
cùng đi.”
Lâu Lục Kiều thế nhưng không nói, nhìn thời gian một chút, anh hẳn là nhanh sẽ đến thôi. Tạ Tiểu San gặp bộ dạng của cô, nói rõ là không nghĩ cô sẽ mang mình theo làm cái bóng đèn rồi. Vì thế bĩu môi, oán hận nói
“Trọng sắc khinh bạn.” Cố ý cường điệu lên, bước chận dậm mạnh xoay
người mà đi ra, tiếng gót giày gõ trên mặt đất tạo thành tiếng động
“cọc… cọc..” hồi dài.
Bất quá mới đi được vài bước, bỗng nhiên có một thân ảnh quen thuộc
đập vào tầm mắt. Cô vô cùng sửng sốt, dừng bước đem ánh mắt lướt qua.
Chính xác là không có nhìn nhầm. Người nọ còn tươi cười hết sức mà chào hỏi cùng cô “Cô Tạ, xin chào.”
Miệng cô không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cực lực cười đáp trả “Tổng
giám đốc Tần… xin chào…” Tần Mộ Thiên hơi cúi đầu với cô rồi lập tức
bước về phía văn phòng của Lâu Lục Kiều.
Chỉ thấy hắn gõ cửa một chút, vừa mở cửa vừa nói “Tốt lắm không có
ai.” Ngữ khí ôn thuận nhu hòa, ngay cả cách xưng hô khách sáo cũng không có, chỉ có thể nghĩ hai người này lại có trình độ vô cùng thân thiết
thôi.
Tạ Tiểu San nhíu mày lại, thấp giọng rên rỉ một tiếng “Trời ạ!” Lâu
Lục Kiều, người phụ nữ này từ khi nào lại cùng hắn ở một chỗ. Rõ ràng
mấy tháng liền, thời điểm Tần Mộ Thiên nằm viện, nếu ai nhắc tới hắn thì Lâu Lục Kiều đều làm bộ mặt chán ghét. Thế nào mới ngắn ngủi mấy tháng, hai người liền cùng nhau ở một chỗ thế này? Nhìn vào khẩu khí của Tần
Mộ Tiên, hai người sẽ không là…. Sẽ không là…
Đối với việc năm đó, Tạ Tiều San kỳ thực biết đến cũng không nhiều.
Năm đó khi còn ở nước Anh đi học, cô nhận được mấy phong thư cùng bưu
kiện của Lục Kiều, ngẫu nhiên cùng tán gẫu trên MSN, biết cô yêu thương
một người đàn ông tên là Tần Mộ Thiên. Sau lại thấm chí vì anh ta mà trở mặt cùng gia đình… cuối cùng… cuối cùng là mang vết thương lòng mà về
nước.
Thời điểm cô gặp lại cô ấy, đại khái là thời điểm ngèo túng nhất
trong cuộc đời của Lâu Lục Kiều, mới từ nước ngoài trở về, công việc
cũng không ổn định, thuê một chiếc phòng nhỏ trong ngõ hẹp.
Ngõ ở thành phố S hơn phân nửa đều là thế, thấ loan bát chuyển , vừa
dài vừa loằng ngoằng mà lại nhỏ hẹp, cơ hồ một chiếc xe đi qua cũng khó
khăn. Toàn bộ ngõ ngách thì ẩm ướt lại toàn mùi hôi thối, cô điểm mũi
chân, bịt kín cái mũi, xuyên qua một bãi nước thải mới tới được. Không
có cách nào để có thể tin được vào hai mắt của mình. Cái người kia từ
nhỏ được che chở giống như tiểu công chúa trên tay, hiện tại lại sinh
hoạt nơi chật hẹp, cũ nát nơi ngõ nhỏ này.
Sau đó hai người ở cùng một chỗ làm tạp chí, Lục Kiều cũng chưa từng ở trước mặt cô đề cập qua người đàn ông tên Tần Mộ Thiên này, giống như
người kia cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua một lần trong sinh
mệnh của cô ấy. Nhưng cô lại mơ hồ hiểu được, có một số người có một số
việc không muốn nhắc tới, chỉ là ở sâu trong nội tâm cũng không có quên
được. Nếu là thật sự không thèm để ý thì ngược lại sẽ thong dong bình
thàn.
Xe chạy vào gara của biệt thưc, nơi này hắn chưa từng mang cô tới.
Lâu Lục Kiều cười nói “Không muốn nói cho em biết nơi này là kinh doanh
riêng của anh chứ.” Tần Mộ Thiên quay đầu, ở trên mặt cô khẽ hôn một
cái, cười ha ha “Đúng vậy, Họ Tần có những món ăn độc nhất vô nhị và em
là thực khách duy nhất.”
Hắn nhấc mấy túi vật phẩm lớn, ở phía trước mở cửa vào nhà. Bên trong trang sức thật giản dị theo phong cách miền quê, vách tường màu trắng,
sàn bằng gỗ thô, sofa cùng cùng bộ rèm cửa màu vàng nhạt văn nhã xinh
đẹp nổi lên mấy bông hoa, cũng không xa hoa nhưng thật ấm áp thoải mái.
Cô hít một hơi, tay xiết lấy túi sách, ngực cũng giống bị như cái gì đổ lên vậy, hô hấp đều có chút khó khăn.
Hắn trái lại tự vào phòng bếp, buông túi đồ ăn xuống, quay đầu thấy
cô còn đứng tại chỗ liền đi tới, khẽ cười “Muốn tham quan phòng ở một
chút không?” Cô hiển nhiên cười, nhún vai “Không cần.” Mà sau đó hai
hàng lông mày nhíu lại, đáng thương hề hề nhìn hắn “Em đói bụng. Buổi
chiều vội không có thời gian ăn cơm.”
Hắn cười tiến lại phủ lên môi cô những nụ hôn cuồng dã, sau một hồi
lâu mới buông cô ra “Được, anh đi làm cái này cho em. Anh mua bánh phô
mai mà em thích nhất, có muốn ăn trước chút không?” Hai tròng mắt của cô hơi tỏa sáng “Là anh mua ở cửa hàng XX sao?” Hắn gật đầu, cô hạ mi mắt
ngửa đầu nhìn hắn “Em muốn ăn.”
Hắn ở trong phòng bếp bận rộn, tiếng nước, tiếng thái đồ ăn, tiếng va chạm xong nồi chén bát cùng một chỗ, một âm thanh hỗn hợp truyền tới.
Cô lại ngồi ở trên ghế sofa, yên lặng nhìn chiếc bánh ngọt đặt ở trước
mặt. Trên bánh có đính socola với dâu tây, màu hồng nhuận tràn mặt bánh, tươi mát giống như có thể không cần thêm nước vậy. Vụn nhỏ socola đến
mê người nằm rải rác trên mặt bánh… như vậy rất dụ hoặc con người, làm
cho người ta không khỏi đưa ngón tay mà chạm vào…
Nhưng là…. Nhưng là, cô lại cố tình không có nửa điểm muốn ăn, từ khi cô theo anh ta vào nhà đến bây giờ, ngực luôn luôn có cảm giác buồn ở
nơi nào đó..
Căn phòng ở này, hặn là tận lực mang cô đến. Bởi vì phong cách bố trí là dưa theo những hình thức mà cô đã từng nói qua… cô nói cô muốn dùng
rèm cửa sổ có những đóa hoa nhỏ nở rộ, tất cả dụng cụ đều màu trắng,
dùng đèn treo cổ điển bằng thủy tinh… tất cả trước mắt đây đều giống
nhau như đúc…
Hắn tưởng nói cho cô, hắn nhớ được tất cả những lời cô nói ở dĩ vãng sao? Khóe miệng cô nhếch lên, cười lạnh.
Tần Mộ Thiên ở trong phòng bếp, đang làm đồ ăn, mấy món ăn cũng nấu
sắp xong đang chuẩn bị được bưng ra thì thấy cô ló đầu đi vào, nhăn cái
mũi cười lấy lòng “Mộ Thiên… Mộ Thiên… thực xin lỗi, vừa rồi có người
bạn gọi điện thoại tới đây, nói có chuyện cần em giúp. Thực xin lỗi… em
không có thể ăn được món do anh nấu…”
Khóe mắt cô cong cong rồi lại nhợt nhạt rũ xuống, giống như con chó
nhỏ đang mắc tội mà ngữ khí lại ôn nhu ngọt ngào như thế, hỏi hắn làm
sao có thể tức giận với cô đây. Hắn không có cách nào chống đỡ, dừng một chút mới ôn nhu mở miệng nói “ở nơi nào? Anh đưa em qua.”
Cô tiến lên ôm lấy cổ hắn, mắt chớp qua chớp lại “Em biết anh là tốt
nhất. Sẽ không tự giận mình chứ?” Hắn lắc lắc đầu “Sẽ không đâu.” Cô
cười, đem đôi môi đỏ mọng đi lên…
Hắn cách cửa sổ thủy tinh, nhìn vào nơi mờ ảo không rõ sáng tối, nhìn cô bước lên một chiếc xe. Người đàn ông trong xe còn xuống xe thay cô
kéo cửa x era, ân cần vạn phần mời cô lên xe. Hắn chậm rãi cởi bỏ chiếc
tạp dề ở trên người, suy sụp đặt ở một bên.
Ngày ấy cô ấy nói được, hắn quả thực không thể tin vào bản thân. Khi
cô mở cửa, khi hắn cùng cô chân chính đối mặt, khi hắn hỏi cô, cô đã cắn môi, một con ngươi ngâp nước yên lặng nhìn hắn, cơ hồ vọng vào trong
lòng hắn.
Rất lâu sau đó, cô mới nói thấp lại rõ ràng từ “Được.”
Hắn trừ bỏ đem chính cô ôm chặt bên người, cơ hồ đã đánh mất các hành đồng nặng lực khác. Đêm đó, cô nằm ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ
như nỉ non “Tần Mộ Thiên, vài năm nay, anh có nghĩ đến em sao?”
Hắn trấn tĩnh hô hấp của mình, thật lâu sau,thật lâu sau mới nói ra
một từ “Nhớ.” Làm sao có thể không nghĩ tới, làm sao có thể không nhớ
cho được? Mấy năm nay, hắn có thời khắc nào là quên cô. Nhưng là tự tay
hắn đã hủy hết tất cả mọi thứ, hắn mỗi lần nhớ tới đều không có cách nào không hận bản thân.
Trong đêm tối, hai người lặng lẳng ôm nhau, hô hấp của nhau đều có thể nghe thấy được, còn có nhiều việc cần quan tâm tới nữa.
Đã có thể tính là gần đến như vậy rồi, hắn lại đoán không ra cô,
không biết là bản thân có thể chân chính tiến vào đáy lòng cô được hay
không? Hay chỉ là bản thân hắn rất lo được mất mà thôi?
Điện thoại của cô rất nhiều, tuyệt đại đa số đều là đàn ông gọi điện
tới. Có đôi khi cô tiếp điện thoại, bất kỳ là ở trong khoảng thời gian
nào, ở đâu cô sẽ rời khỏi hắn,giống như hiện tại. Cô biết rõ hắn mang cô đến đây là muốn có một ngày cuối tuần thuộc về hai người, nhưng là…
nhưng là…chỉ cần một cuộc điện thoại, chỉ cần một cuộc điện thoại lại
đem cô đi mất.
Trong phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn chồng chất thành một mành nhưng hắn cũng không có hứng thú nấu ăn gì nữa.
Lâu Lục Kiều nhìn dòng xe phía trước nói “Vĩ Sâm, ở phía trước anh
cho tôi xuống đi.Cảm ơn anh đã lại đây đón tôi.” Là cô gọi điện thoại
nói với Trần Vĩ Sâm ở nơi cô đang đến không có phương tiện để đi về nên
nhờ hắn tới đón một chút. Trần Vĩ Sâm mỉm cười “Khách khí như vậy sao?
Tôi bất quá chỉ là tiện đường mà thôi.”
Cô xuống xe, đứng ở bên đường, đem điện thoại gọi cho Tạ Tiểu San
“Cậu ăn cơm chưa?” Tạ Tiểu San kỳ quái “Cậu không phải cùng người kia có hẹn sao? Còn có thời gian gọi điện thoại cho tớ.”
Cô cười cười nói “Tớ đang đói đây. Ra ngoài ăn sao?” Tạ Tiểu San nói
“Tớ nấu ăn.” Lâu Lục Kiều thấy vậy liền nói “Vậy cậu nấu nhiều thêm một
chút, lát tớ tới ăn với cậu.”
Trong phòng Tạ Tiểu San tràn đầy mùi vị của mỳ sợi, Lâu Lục Kiều đã
hưởng qua vài lần tay nghề của Tạ Tiểu San, giờ phút này nghe tới hương
bị kia thì bụng cô lập tức có phản ứng.
Vội tháo giày, chạy đến nhà ăn, ăn từng ngụm từng ngụm, ngẫu nhìn còn không quên thổi “phù phù” một chút,lấy vẻ cô ăn mì sợi thật sự rất
ngon. Ăn một nửa, cảm thấy bụng đã tương đối no, mới thỏa mãn thở dà,
ngẩng đầu “Thực sự ăn quá ngon. Này, nếu tạp chí của chúng ta ngày nào
đó làm ăn không nổi nữa,chúng ta liền đổi nghề đi bán mì đi, cậu thấy
thế nào? Cậu phụ trách làm, tớ phụ trách lấy tiền, khẳng định không thể
so sánh kém với hiện tại…”
Tạ Tiểu San lạnh lùng hù một tiếng “Cậu cũng không cần ảo tưởng đâu.
Cậu đó, với người họ Tần kia còn không bỏ được sao? Trong xã hội này có
biết bao nhiêu đàn ông, tớ cho hắn đi xách giỏ cho cậu còn không xứng
đâu.”
Nhắc tới người nọ, sự thèm ăn của Lâu Lục Kiều giảm đi phân nửa,
ngẩng đầu thấy sắc mặt ủ dột của Tạ Tiểu San vội đứng dậy đến bên cạnh
cô ngồi xuống, trưng ra khuôn mặt tươi cười làm lành nói “Như thế nào?
Tức giận sao?”
Tạ Tiểu San liếc mắt nhìn cô một cái “Tớ dám sao?” Lâu Lục Kiều thu
lại ý cười, nghiêm mặt nói “Vậy cậu cứ trách móc tớ đi.” Tạ Tiểu San đột nhiên thở dài “Quên đi. Tính tớ không thích xen vào chuyện của người
khác. Cậu có biết tớ luôn duy trì mối quan hệ với cậu, với chuyện này
cậu vì sao ở trước mặt tớ đều không có đề cập qua.”
Lâu Lục Kiều không nói được một tiếng. Tạ Tiểu San lại nói “Cậu từng
đã nói với tớ, cậu đời này sẽ không tha thứ cho hắn. Thời điểm cậu nói
như trảm đinh tiệt thiết vậy, nhưng vì sao hiện tại…”
Lâu Lục Kiều thở dài, ẩn ẩn nói “Chuyện tình cảm, không phải chúng ta có thể không chế…” Tạ Tiểu San nhìn cô, không buông tha một chút ít
biểu tình trên mặt cô “Cậu xác định là không kìm lòng được, hay còn có
nhân tố khác nữa?”
Lâu Lục Kiều lộ ra nụ cười xán lạn, nhìn lại cô “Cậu xem tivi nhiều
quá rồi.” Thấy Tạ Tiểu San vẫn là thái độ nghiêm túc, thái độ của cô
cũng vạn phần tốt mà phối hợp nói “Được rồi, được rồi. Thẳng thắn thì
khoan hồng, kháng cự không tha, tớ nhận tất cả các chiêu từ cậu.”
Những năm gần đây, tớ chưa từng có quên hắn. Tớ luôn nghĩ sẽ không
thừa nhận nhưng trên thực tế ở sâu trong nội tâm là không có thể quên
hắn.. nên tận lực không muốn có quan hệ với hắn. Từ sau khi gặp lại, hắn lần nữa xuất hiện trước mặt tớ, tớ mới dần dần ý thức được sự thật là
tớ không có quên hắn. Sau nữa là hắn vì tớ mà bị thương… nên… nên… ngày
đó hắn đột nhiên chạy tới hỏi là có thể hay không cho hắn một cơ hội bắt đầu… kết quả chính là tình trạng hiện tại mà cậu thấy..” Cô hít một hơi nói thẳng ra.
Dứt lời, cô cũng không nhìn biểu tình Tạ Tiểu San, cầm lấy chiếc bát lại lấy thêm một ít đồ ăn nữa.
Thủy Mạt cũng không thể nào tin được, ngày ấy cô cùng hắn tham dự một bữa tiếc tối tư nhân, lại ở chỗ này gặp phải Ngôn phu nhân – Uông Thủy
Mạt. Thủy Mạt đối với bộ dạng kéo tay của cô với hắn làm cho hoảng sợ,
khẽ nhếch miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ, sau một lúc lâu
không biết thế nào phản ứng.
Thủy Mạt cũng là hỏi cô như thế. Cô nói “Thủy Mạt, những năm gần đây, tớ luôn luôn không muốn nghe đến tên của hắn, không chịu biết mọi thứ
về hắn, nếu có nghe được cũng cho rằng là không có nghe, tớ cũng không
biết là tớ đang làm cái gì nữa. Trừ bỏ hận, cậu chẳng lẽ không cho rằng
còn có cái khác sao?”
“Thủy Mạt, có nhiều lúc yêu hận đều ở trên một đường thẳng. Yêu có
sâu thì hận mới nhiều. Nhưng có khi cố tình thì càng hận lại càng yêu,
đúng không?” Nghĩ đến không ai so với Thủy Mạt hiểu được ý tứ của mấy
câu nói kia nên Thủy Mạt lặng im không nói, một hồi lâu mới dùng sức nắm tay cô, cười yếu ớt chúc mừng cô “Cậu phải sống hạnh phúc, Lục Kiều.”
Thanh âm Tạ Tiểu San có chút thấp “Cậu thật sự quyết định…”Trong
miệng cô vừa nhét mỳ sợi vào nhưng vẫn nghe ra thanh âm “Uh” một tiếng,
tỏ vẻ vạn phần xác định.
Tạ Tiểu San “Được rồi, tớ đi rót hay ly rượu vang.” Lâu Lục Kiều nhìn bóng dáng cô đứng dậy, trong đầu muốn cười lại không khỏi nói nên lời
chua xót “Lâu Lục Kiều, kỹ thuật diễn của mày quá xuất sắc, đã đem Thủy
Mạt cùng Tiểu San lừa qua cửa. Hắn không qua được mới không tin.”