Bọn Họ Không Phải Người!

Chương 6: Chương 6: Người dẫn đường - 06




Edit: Kido

Úc Hình nghiêng người ngồi ở mép giường, dùng một tay câu lấy quần lót.

Bàn tay lạnh băng cọ qua xương hông, vừa nhột vừa ngứa. Thân thể Ôn Khinh run rẩy, gương mặt đỏ vì khóc càng trở nên hồng hồng, xấu hổ tới mức muốn bốc cháy, thậm chí đỉnh đầu biến thành ống khói.

Cậu túm chặt quần lót, sợ Úc Hình tiện tay kéo xuống: “Tôi, tôi không mặc trộm!”

Úc Hình khẽ hừ một tiếng, đầu ngón tay cuộn lại quanh mép quần trắng ấn sợi vải dính lên da thịt.

“Chậc, lớn hơn hai số lận.”

“Nếu nhóc không mặc trộm...” Hắn dừng một chút, nhếch môi hỏi đầy ác ý: “Vậy tức là nhóc đang tán tỉnh tôi sao?”

“Không có!” Vành tai Ôn Khinh đỏ như máu: “Tôi, tôi tán con em gái nhà anh!” (*)

(*) một câu chửi tục.

Cậu vừa xấu hổ vừa tức, nhịn không được thốt lên câu chửi.

Do khóc cực kỳ lâu, chất giọng trong trẻo của Ôn Khinh vương chút khàn khàn, lúc mắng người âm cuối cao lên khiến lòng người nghe nhộn nhạo.

Ý cười trên mặt Úc Hình càng sâu, đầu lưỡi hắn khẽ đẩy má, bảo Ôn Khinh: “Ừ ha, tôi không ngại.”

“Cùng lắm thì anh em nhà tôi cùng nhau thỏa mãn nhóc, đút nhóc no luôn.”

Mắt Ôn Khinh trừng lớn, khó tin há hốc mồm.

Người này, người này!

“Tôi, tôi đang mắng anh đấy!”

“Thế cơ à?” Úc Hình nhướn mày, âm cuối dài ra: “Sao tôi nghe cứ như nhóc đang mời gọi tôi ấy nhỉ?”

Mời con em gái nhà anh!

Mặt Ôn Khinh đỏ lừ, biết nếu mình còn mắng Úc Hình nữa thì hắn cũng luồn lách ra mấy câu thần kinh khác, đành phải nuốt lời vào bụng.

Cậu thử đẩy tay Úc Hình, dùng hết mười phần sức cả hai tay cùng đẩy mà tên kia chả nhúc nhích, ngón trỏ hắn cong lại, tiếp tục miết vành quần lót.

Không khó tưởng tượng nếu Úc Hình muốn, hắn hoàn toàn có thể xé quần lót của cậu như xé mớ rau ngoài chợ.

Ôn Khinh gấp tới độ suýt khóc: “Anh buông tôi ra!”

Úc Hình nhướn mày, chưa kịp phun ra chữ nào đã nghe thấy Tư Không lạnh lùng lên tiếng: “Đủ rồi.”

Đây là lần thứ hai.

Úc Hình nheo mắt nhìn thẳng Tư Không, sau đó lại ngó qua Ôn Khinh đáng thương yếu ớt bên cạnh.

“Tôi bảo này...” Hắn cúi người, chầm chậm tiến đến trước mặt Ôn Khinh, đợi hai chóp mũi sắp chạm vào nhau, hắn nói: “Nhóc dùng thân thể trao đổi bắt thằng kia bảo vệ nhóc à?”

Ôn Khinh lập tức đáp: “Tôi không làm thế.”

Úc Hình liếm môi, trong mắt tràn ngập hứng thú cơ mà sự hứng thú này khác hẳn lúc trước, Ôn Khinh chỉ cảm thấy hiện tại Úc Hình hơi đáng sợ, dường như hắn đang lập mưu làm cách nào có thể ăn cậu vào bụng, ăn theo nghĩa đen.

“Không làm gì? Không chủ động tán tỉnh?”

Cảm xúc Ôn Khinh phập phồng, đuôi mắt lại bắt đầu đỏ, khẽ rặn ra một câu: “Tôi không làm mấy chuyện anh nói!”

“Úc Hình.” Tư Không nhíu mày, lạnh lùng gọi lên hắn.

Úc Hình mắt điếc tai ngơ, con ngươi vẫn chỉ nhìn chằm chằm Ôn Khinh.

“Nếu nãy tôi nói sai...” Hắn nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên: “Vậy nhóc muốn thử không?”

“Thử với tôi chẳng hạn.”

“Cút.” Giọng Tư Không bắt đầu tỏa ra chút tức giận.

Ôn Khinh ngạc nhiên, chưa đợi cậu phản ứng lại trước mắt đã hiện lên một bóng đen, Úc Hình bị Tư Không dùng chân đá thẳng từ giường xuống đất.

Giây tiếp theo, gáy Ôn Khinh bị ai đó nắm, thân thể lơ lửng trôi ra ngoài cửa.

Phịch một tiếng, cửa gỗ đóng lại.

Ôn Khinh ngơ ngẩn nhìn tay nắm cửa, cánh cửa vỡ tan tành đã khôi phục hoàn chỉnh, phảng phất như quái vật chó ba đầu chưa từng xuất hiện.

Cậu quấn chặt áo dài tắm, không đi luôn mà nghiêng người nghe tiếng động bên trong.

Thật yên tĩnh, không có chút âm lượng nào.

Ôn Khinh nghĩ nghĩ, chắc chẳng đến nỗi cãi nhau hay đánh nhau đâu nhỉ?

Chả lẽ họ muốn ngủ cùng nhau sao?

Hình như hai người bọn họ có quen biết...

Đầu cửa bên kia.

Toàn bộ đồ gia dụng vỡ nát, mặt tường đầy vết rạn, cánh cửa sổ duy nhất trong phòng không còn nguyên vẹn, sương trắng ngoài cửa cuồn cuộn thỉnh thoảng xuất hiện thêm tia sét màu tím.

Úc Hình với Tư Không đứng chéo nhau, vô cảm nhìn đối phương.

“Hiếm khi thấy cậu giận dỗi.” Úc Hình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cười nhạo bảo: “Nhóc đáng thương kia rất dễ làm người ta thích phải không?”

Tư Không chẳng buồn đáp.

Một lát sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng động nhẹ.

“Là tôi...Tôi về phòng nhé.”

“Chúc các anh ngủ ngon.”

“Vừa ngoan vừa đáng yêu.” Úc Hình chép miệng: “Muốn tôi giúp cậu không?”

“Cút.”

Ôn Khinh xuống tầng, vừa cúi đầu đã có thể nhìn toàn cảnh phòng khách tầng một.

Dưới đó đang phủ một tầng máu dày, vài mảnh thịt linh tinh khắp nơi, phân bố đủ các góc phòng khách.

Cậu vội vàng di chuyển, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim chạy thẳng về tầng hai.

Chân Ôn Khinh vừa bước vào phòng, Chu Châu cũng vừa trở lại, cậu ta đóng cửa, chủ động báo cáo hành trình: “Tôi vừa xuống tầng kiểm tra.”

Nghĩ tới cảnh máu me mình vừa thấy, Ôn Khinh nhỏ giọng khen ngợi: “Lá gan cậu lớn thật.”

Chu Châu cười cười giải thích: “Tôi chỉ đang nghĩ không biết quái vật chó ba đầu có để lại manh mối gì không, sợ nó biến mất như đống máu loãng hôm nọ nên mới nhanh chân qua nhìn thử.”

Ôn Khinh hỏi theo bản năng: “Vậy cậu có phát hiện được gì không?”

Chu Châu gật đầu sau đó lại lắc đầu: “Toàn là thi thể...Vương Tĩnh, không có manh mối khác.”

Nói xong, cậu ta chuyển đề tài: “Cơ mà tôi nhận thấy chúng ta đã bỏ qua một chuyện quan trọng.”

“Cánh cửa tầng một.”

Ôn Khinh chớp mắt.

Chu Châu nhìn cậu, trong ánh mắt lập lòe chút kích động: “Vì cậu trai đầu đinh đã chết nên chúng ta tự động sợ hãi cánh cửa đó, tuy nhiên nó lại là điềm mấu chốt.”

“Nếu cậu để ý, hai bên cửa hoàn toàn khác nhau. Một bên điêu khắc rất nhiều động vật kỳ lạ, chó ba đầu cũng nằm trong số đó, chứng tỏ cánh cửa này có thể đi thông tới địa ngục hoặc là cánh cửa mở địa ngục. Bên còn lại chỉ có một cái núm tay cầm, giúp chúng ta rời khỏi đây.”

Ôn Khinh bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

“Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn phải tìm ra người dẫn đường, không có người dẫn đường, ai mở cửa thì cũng vô dụng.” Chu Châu thở dài: “Ôn Khinh, cậu nghi ngờ ai không?”

Ôn Khinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không, tôi chưa nhìn ra.”

Thực ra cậu nghi ngờ tất cả, cơ mà lại chẳng thể chắc nịch người nào.

“Thôi không sao, mai chúng ta còn cả ngày.” Chu Châu an ủi, hỏi tiếp: “À đúng rồi, lúc chạy lên tầng ấy, rõ ràng cậu chạy sau tôi, sao đột nhiên bị tụt lại vậy?”

Ôn Khinh cúi đầu, chậm rãi bảo: “Tôi bị người khác kéo về.”

Không nhắc thì thôi, nhắc lại thấy vai mình đau nhói.

Chu Châu nhíu mày hỏi tới nơi tới chốn: “Là ai? Cậu thấy không?”

Ôn Khinh lắc đầu: “Không rõ, lúc đấy tôi cũng hơi cuống.”

Chu Châu chạy trước Ôn Khinh, không thể chú ý tới chuyện xảy ra đằng sau.

Hành lang rất rộng, ba bốn người sóng vai chạy còn được, huống hồ bọn họ chạy còn xa nhau, người trước đụng người sau là chuyện không thể, càng đừng nói tới tình huống vô ý đụng chạm.

Trừ phi người kia cố ý.

Ôn Khinh há mồm, cậu nghi ngờ Cung Vân Vân, bởi Cung Vân Vân là người khóa trái cửa.

Nhưng nếu không phải Cung Vân Vân, nhỡ đâu lời cậu nói lại khiến mọi người bỏ phiếu sai lầm...

Chu Châu hỏi lại: “Cậu nghi ngờ ai nhất?”

“Tôi không chắc.” Do dự một lát, Ôn Khinh lắc đầu: “Mai chúng ta bàn sau.”

Ngày mai, cậu phải hỏi Cung Vân Vân cho rõ ràng.

“Được.” Chu Châu gật đầu: “Ngủ trước đi.”

“Cậu muốn ngủ bên trái hay bên phải?” – Cậu ta hỏi tiếp.

“Tôi, tôi muốn ngủ dựa vào tường.”

“Được.”

Giường rất rộng, ba người đàn ông nằm cũng đủ chỗ, một giường gồm hai chăn, mỗi người một cái coi như thoải mái.

Ôn Khinh đặt cái gối xuống giữa giường để làm vĩ tuyến 38 (*) sau đó chui vào trong lớp chăn mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

(*) vĩ tuyến 38 hay còn được gọi là Đường đình chiến.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thần kinh căng chặt của Ôn Khinh mới thả lỏng ra chút chút, cơn buồn ngủ rất nhanh chân chen vào.

Đèn xung quanh tắt tối om, để phòng ngừa tình huống bất ngờ, bọn họ quyết định bật chiếc đèn ngủ ở tủ đầu giường.

Chu Châu nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh đang ngủ bên cạnh.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt cậu, hàng lông mi hài khẽ run nhìn góc nào cũng thấy hiền lành ngoan ngoãn.

Ma xui quỷ khiến, cậu ta nói: “Ôn Khinh, chỉ cần hai chúng ta hợp tác chắc chắn có thể rời khỏi nơi này.”

Ôn Khinh đang ngủ mơ màng, nghe được lời này bỗng dưng tỉnh táo lại.

Hợp tác?

Cậu mở miệng thì thầm: “Cậu, cậu không nghi ngờ tôi là người dẫn đường à?”

Chu Châu buồn cười, nghĩ thầm cậu mà là người dẫn đường, chúng ta đã rời khỏi đây từ thuở nào rồi.

“Không nghi, còn cậu thì sao?”

Ôn Khinh ngửi mùi chăn thơm, cơn buồn ngủ lại ập xuống: “Tôi?”

Chu Châu nhẹ giọng hỏi: “Cậu có nghi tôi là người dẫn đường không?”

Ôn Khinh nghiêng đầu vùi mặt vào chăn: “Không...”

“Tại sao?”

“Tại cậu...cậu là người tốt.” Cố gắng chống đỡ hết câu, Ôn Khinh chìm dần vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau Ôn Khinh dậy rất sớm. Bình thường ở ký túc xá cậu là người tỉnh đầu tiên, còn giúp bạn cùng phòng mua cơm sáng.

Chẳng qua chất lượng giấc ngủ lúc đó khiến tinh thần và hiệu suất làm việc thoải mái, còn hiện tại cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi như mười năm cống hiến mà chưa được nghỉ ngơi lần nào.

Ôn Khinh chớp mắt, tay chân nặng như đeo chì, bả vai rưng rức khó chịu.

Thấy Chu Châu còn đang ngủ, cậu cố gắng im lặng chậm rãi ngồi dậy ngó qua bả vai.

Chỗ tối hôm qua bị người ta lôi về sau đó đụng vào tường đã có dấu hiệu đọng máu, nhìn qua cực kỳ dọa người.

Ôn Khinh nhấp môi, rón ra rón rén xuống giường vào toilet rửa mặt.

Cậu tùy tiện chọn chiếc áo thun đen, mở cửa ra khỏi phòng ngủ.

Đầu tiên, Ôn Khinh tới phòng sách tìm thử không thấy rượu thuốc, lúc đi qua cầu thang, vũng máu hôm qua đã hoàn toàn biến mất, Ôn Khinh thở phào, chậm rãi xuống tầng.

Phòng khách chỉ còn bàn dài và ghế tựa, không còn thứ gì khác. Ôn Khinh thử qua phòng bếp, cuối cùng cũng tìm được hộp y tế sâu trong góc.

May sao có rượu thuốc.

Ôn Khinh cầm cái chai, động tác hơi dừng lại.

Này là chỗ công cộng, nhỡ đâu đứng xoa đột nhiên có người tới...

Ôn Khinh nghĩ nghĩ, cầm hết đồ đạc vào nhà vệ sinh tầng một.

Cậu vừa định cởi áo xoa bóp, cạch một tiếng, cửa nhà vệ sinh mở ra.

Tay Ôn Khinh run lên, tí thì ném cái chái xuống đất.

Cậu...khóa cửa rồi mà?

Chỉ thấy Quý Dư đứng ngoài hơi ngạc nhiên nhướn mày, hình như cũng không nghĩ nhà vệ sinh có người.

Sau đó, tầm mắt hắn rơi xuống bả vai Ôn Khinh.

“Va đập à?”

Ôn Khinh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm qua không cẩn thận đụng vào tường.”

Cậu tưởng thầy Quý sẽ không quấy rầy mình bôi thuốc, ai dè hắn lại là người quấy kinh khủng nhất...

Quý Dư nhàn nhạt đề nghị: “Tôi giúp cậu bôi.”

Ôn Khinh ngẩn người, vội vàng từ chối: “Không phiền thầy, tôi tự bôi được.”

Nhưng hình như Quý Dư không tới để thăm dò ý kiến.

Hắn đóng cửa nhà vệ sinh, đi đến trước mặt Ôn Khinh, cầm chai rượu thuốc trong tay cậu.

Nhà vệ sinh không rộng, chỉ đủ chỗ cho một người, càng đừng nói tới dáng người Quý Dư cao lớn, bảo hai người không động chạm là chuyện không thể.

Ôn Khinh cố gắng né tránh, lưng dính chặt vào tường, Quý Dư đứng một bên, cảm giác tồn tại cực lớn.

Cậu không quen cùng người lạ tiếp xúc gần, đang định mở miệng đột nhiên ngực nhói lên, Quý Dư kéo cổ áo Ôn Khinh xuống, dẫn tới một mảng ngực tiếp xúc trực tiếp với không khí.

“Phạm vi máu bầm rất lớn.” Quý Dư nói.

Ngụ ý cởi quần áo ra mới xoa thuốc được.

Ôn Khinh mím môi, nếu giờ cậu đưa tay lên che ngực thì nó có kỳ lạ lắm không nhỉ?

Cậu đành phải âm thầm cầu nguyện đối phương bôi nhanh hơn.

Tầm mắt Quý Dư âm thầm đảo qua lồng ngực trắng mềm, tiếp đến bả vai xanh tím tạo thành hai hình ảnh tương phản rõ rệt.

Hắn hài lòng đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương của Ôn Khinh.

Trong lúc cậu còn đang thẫn thờ, cơn đau đột nhiên ập xuống, cảm xúc bùng nổ khiến nước mắt Ôn Khinh tự động chảy ra.

Quá đau...

Đau chết mất.

Ôn Khinh nghẹn ngào hô lên: “Thầy.”

“Cố chịu.” Mắt Quý Dư híp lại, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Dùng rượu thuốc phải xoa mới đạt được hiệu quả tốt nhất.”

Ôn Khinh nức nở hai tiếng, đau đến mức môi cũng bắt đầu run rẩy. Nước mắt nhanh chóng nhiễm ướt ngực áo, lan sang cả lồng ngực phập phồng.

Thấy vậy, Quý Dư cười cười: “Nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt cậu.”

Ôn Khinh khịt mũi: “Tôi xin lỗi.”

Quý Dư lại cười lớn thêm: “Cậu lễ phép quá.”

Rất nhanh, bả vai Ôn Khinh giảm đau hơn rất nhiều, cậu đang muốn hỏi Quý Dư xong chưa, đột nhiên bên ngoài vang lên hai giọng nói quen thuộc.

“Ngài Úc, chờ chút đã.” Là của Chu Châu.

Còn “ngài Úc” chắc chắn gọi Úc Hình, ngoài hắn ra chả ai họ Úc cả.

“Ngài Úc, chuyện tối hôm qua ngài có ý kiến gì không?”Chu Châu hỏi.

“Ý kiến của tôi à?” Âm cuối của Úc Hình kéo dài đủ gợi lên lòng tò mò, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Thực ra có một điều.”

Ôn Khinh dựng lỗ tai, hơi tò mò nghe ngóng.

“Ôn Khinh khóc rất đẹp.”

Mắt Ôn Khinh trừng to, tức giận tới mức đỏ bừng mặt.

Úc Hình lại nói nhăng nói cuội!

Giây tiếp theo, bả vai cậu đau nhức, nước mắt không chịu khống chế chảy ra.

Hai mắt Ôn Khinh đẫm lệ nghiêng đầu nhìn Quý Dư.

Quý Dư thu tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Xin lỗi.”

Tôi cố ý.

Hết chương 6 – Người dẫn đường (06)

Tác giả có điều muốn nói: Nhóc con không bị chọc khóc thì là bị chọc khóc trên đường (đầu chó)

Kidoisme: Có thể hiểu là bé Khinh không điều khiển được nước mắt, chỉ cần cảm xúc của ẻm hơi giao động là nước mắt tự động chảy rồi:3 mà thuộc tính của ẻm cũng là “ngu ngốc phế vật” nên đừng tình iu nào mắng ẻm phế nhá, tại ẻm hơi phế thật:v, phế nhưng vẫn phải tự tìm đường sống thôi:))) đừng mong chờ gì ở anh công tại ổng kỳ lạ lắm.

À, công xuất hiện từ chương 1 rồi nha:v, còn ai thì khum biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.