Bọn Họ Không Phải Người!

Chương 7: Chương 7: Người dẫn đường - 07




Người dẫn đường 07

Edit: Kido

Ôn Khinh không nghĩ nhiều, tưởng Quý Dư nghe thấy tiếng Úc Hình nên mới ngạc nhiên, không cẩn thận ấn phải miệng vết thương của cậu.

Ôn Khinh cố nín cảm giác đau đớn, nhỏ giọng nói: “Không sao.”

Giọng nói rất nhỏ, nhưng người bên ngoài vẫn nghe rõ ràng.

“Ai?” Chu Châu cao giọng hỏi.

Chưa đợi Ôn Khinh mở miệng, cửa nhà vệ sinh bị người ta đẩy ra, ván cửa đập thẳng vào tường.

Theo bản năng Ôn Khinh lùi lại, chui vào trong ngực Quý Dư.

“Cẩn thận nào.” Quý Dư nói nhỏ, bàn tay đặt lên vai Ôn Khinh.

Hốc mắt Ôn Khinh còn đỏ, cổ áo xộc xệch, bả vai cùng với một phần ngực lộ trước mặt mọi người. Trên đó hơi ướt, bả vai xanh xanh tím tím hệt như đã bị chà đạp.

Cảm nhận được tầm mắt Úc Hình và Chu Châu, Ôn Khinh vội vào kéo áo, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi và thầy không cố ý nghe lén, chúng tôi ở đây từ trước rồi.”

Úc Hình nhìn chằm chằm ngực cậu, hôm nay Ôn Khinh mặc áo thun đen, nước mắt nhiễm ướt ngực khiến áo dính sát vào da thịt.

Sau đó hắn suy tư nhìn Quý Dư, nhếch môi hỏi: “Các người ở đây làm gì thế?”

Ôn Khinh há mồm muốn đáp, nhưng Úc Hình nào cho cậu cơ hội mở miệng, lại bảo: “Tối hôm qua trên giường nhóc còn nói mình không cần.”

“Thì ra là không cần tôi...”

Giọng điệu hắn khẽ trầm xuống, trong mắt lại mang theo ý cười xấu xa, cố ý để người ta nghĩ xằng nghĩ bậy.

Lúc nào cũng nói lung tung.

Ôn Khinh tức nổ cả phổi, cảm giác muốn hộc luôn búng máu tại chỗ: “Đúng đấy, tôi cần ai cũng chả cần anh!”

Ba người đồng thời ngạc nhiên, Úc Hình là người phản ứng lại đầu tiên, hắn nâng mí mắt, lười biếng nói: “Không cần đến thế cơ à?”

“Sở trường đặc biệt của tôi nhóc còn chưa thử qua cơ mà.”

“Sở, trường, đặc, biệt.” – Gằn từng chữ một, một câu hai nghĩa.

Sở trường đặc biệt, sở trường đặc biệt...

Gương mặt Ôn Khinh đỏ lên, ảo não tại sao mình nghe phát là có thể hiểu.

Càng đáng giận hơn cái tay Úc Hình trong bất kỳ trường hợp, bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn nói cái gì cũng có thể bẻ sang nội dung cấm người dưới mười tám tuổi?!

Không biết xấu hổ!

“Anh, anh...” Ôn Khinh giận tới mức mất luôn khả năng nói chuyện.

Chu Châu thấy bầu không khí quá kỳ lạ, mở miệng lảng sang vấn đề khác: “Tối hôm qua tôi có vài phát hiện mới.”

“Tối hôm qua?” Úc Hình nghiêng đầu, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại: “À hôm qua cậu ôm nhóc Ôn Khinh ngủ.”

“Phát hiện gì đấy? Thân thể nhóc ấy...”

“Phát hiện về trò chơi, rất quan trọng.” Chu Châu hơi bực mình, ngắt lời hắn: “Ra phòng khách đã.”

Mũi Úc Hình phát ra một âm tiết không có ý nghĩa, đôi mắt cũng chả thèm nhìn Chu Châu mà liếc Quý Dư.

Quý Dư hơi mỉm cười: “Được.”

Úc Hình bĩu môi: “Rồi rồi.”

Quý Dư đặt bình rượu thuốc vào tay Ôn Khinh, nhẹ giọng thổi vào tai cậu: “Nhớ một ngày xoa hai lần, buổi tối lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

Ôn Khinh nhận lấy, hàm hồ ừm một tiếng, trong lòng lại không hề có ý định đi tìm Quý Dư hỗ trợ.

Cậu không muốn làm phiền hắn.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa tới phòng khách, Chu Châu đã dừng chân che trước mặt Ôn Khinh. Cậu ta nhìn đôi mắt đỏ lòm của cậu, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu khóc à?”

Ôn Khinh xấu hổ gật đầu, thì thầm đáp lại: “Sáng nay vai tôi bị nhức, đành xuống bếp tìm rượu thuốc bôi thì đụng phải thầy Quý, hắn nói giúp tôi xoa, đau quá...nên tôi...”

Càng nói âm lượng càng nhỏ, nói xong cả câu lỗ tai Ôn Khinh sắp rỏ ra máu.

Ôn Khinh nghĩ, cậu đã nhát gan lại còn suốt ngày khóc lóc...

Chắc Chu Châu cạn lời lắm.

Chu Châu rũ mắt, không tự chủ dừng trên vai Ôn Khinh cùng cổ áo lỏng lẻo, vài dấu tay như có như không, chả biết có phải do da cậu mềm hay người khác cố tình bẹo ra trong lúc bôi thuốc.

“Tối nay tôi bôi hộ cậu.” Yết hầu Chu Châu khẽ nhúc nhích, bảo Ôn Khinh: “Đừng làm phiền thấy Quý.”

Ôn Khinh lắc đầu từ chối: “Không cần đầu, tôi tự làm được.”

Vừa dứt lời, vài tiếng bước chân vang lên, các cô gái xuống tầng.

Chu Châu chỉnh lại thái độ, mở miệng nói: “Mọi người ngồi xuống đi, tôi đã có phát hiện mới.”

Ai về chỗ người đấy, mười người chơi giờ còn lại tám, hai ghế trống không.

Ôn Khinh quét xung quanh một vòng, âm thầm đọc tên từng người một, Chu Châu, Úc Hình, thầy Quý, Tư Không, Cung Vân Vân, Lý Tư Văn,...

Cô gái còn lại hình như tên Trần Y Y?

Ôn Khinh nhìn cô, sau khi thấy rõ, cậu ngẩn người.

Thực ra sắc mặt cả tám người trong phòng đều không tốt nhưng tình trạng Trần Y Y hoàn toàn khác, mặt cô trắng bệch, đôi mắt hai mí sưng vù thành một mí như đã khóc rất nhiều. Cô ngồi đó cả người run lên, đôi tay hốt hoảng đan chặt.

Ôn Khinh nhớ hôm qua lúc con chó ba đầu biến mất, cô nàng tóc ngắn dịu dàng tuy hoảng sợ nhưng không đạt tới trình độ này.

Mới qua vài tiếng mà đã...

Chẳng nhẽ đêm qua lại xảy ra chuyện gì đó hay sao?

Tất nhiên Ôn Khinh nhìn ra được chả nhẽ người khác không để ý, có người hỏi Trần Y Y: “Cô sao vậy?”

Trần Y Y không đáp.

Mọi người lại quay sang nhìn bạn cùng phòng của cô, Cung Vân Vân.

Mắt Cung Vân Vân thâm sì, tức giận lớn tiếng: “Chuyện hôm qua dọa cô ấy chứ còn gì nữa, tối qua Trần Y Y không ngủ, gặp ác mộng suốt, hại tôi cũng chả nghỉ ngơi nổi.”

Cô ta vừa oán hận một câu, sắc mặt Trần Y Y càng trắng, cảm xúc bắt đầu mất khống chế: “Cậu, các cậu còn ngủ được à?”

“Hôm qua chết hai người, hôm nay sẽ chết thêm, ngày mai, ngày kia, rồi chúng ta cũng chết cả thôi!”

“Tôi, tôi không muốn chết...Tôi mới thi xong đại học, vất vả lắm mới đậu vào trường yêu thích.”

Trần Y Y nhỏ tuổi nhất cả đám, vừa tròn mười tám. Cô dường như hỏng mất, gục xuống bàn khóc thành tiếng.

Từ “chết” như tảng đá đè nặng trong lòng mọi người, chả ai muốn chết, tất cả đều mong chờ một cơ hội sống sót.

Cảm xúc Ôn Khinh dần bất ổn, hốc mắt bắt đầu nóng.

Cậu cũng không muốn chết, cậu còn chưa hoàn thành ước mơ phụng dưỡng mẹ nuôi viện trưởng trẻ mồ côi.

Một lúc lâu sau, Chu Châu mở miệng: “Bây giờ là tám giờ sáng, cách mười ba tiếng đồng đồ, chúng ta còn thời gian tìm ra người dẫn đường.”

Cậu ta muốn mọi người thắp lên hy vọng, nhưng Trần Y Y không hợp tác, lớn tiếng gào to: “Không tìm ra, không tìm ra được đâu!”

“Quy tắc trò chơi này căn bản chỉ muốn chúng ta bầu ra người dẫn đường chịu chết, chúng ta không biết dùng thẻ thân phận, không biết manh mối tối qua, không biết, cái gì cũng không biết.”

Lần đầu tiên Ôn Khinh nhìn thấy con gái khóc thảm trước mặt mình đến thế.

Cậu mím môi, đi tới phòng bếp rót cho cô nàng cốc nước ấm, nhẹ nhàng đặt vào tay Trần Y Y, khô cằn nói: “Không sao, không sao đâu.”

“Uống ngụm nước nhé.”

Trần Y Y khóc hơn mười phút, hỏng cả người cúi đầu nhỏ giọng nức nở.

Chu Châu gõ bàn, chậm rãi nói: “Mọi người, chúng ta cần phải lạc quan lên.”

“Rõ ràng mục đích của hệ thống không định khiến chúng ta chết hết, nếu nó tàn nhẫn như vậy thì tối qua đã không cung cấp manh mối đuổi chó ba đầu.”

“Đầu tiên, tôi xin được báo cáo manh mối tôi phát hiện được.”

Cậu ta tóm tắt đơn giản về cánh cửa.

Ôn Khinh đã nghe qua, mơ màng nhìn chằm chằm hai cánh cửa gỗ.

Một bên điêu khắc rất trừu tượng, chó không giống chó, mèo chả phải mèo, các loại động vật dính vào nhau, Ôn Khinh cố gắng lắm mới nhận ra trong số đó có một con chó ba đầu.

Hình như bên cạnh chó ba đầu có người?

Ôn Khinh chớp mắt, nhìn chằm chằm đường nét kia.

Mặt người, thân người, đỉnh đầu có hai cái sừng.

Chẳng nhẽ là quái vật giống người?

Ôn Khinh nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt.

Ý nghĩa cánh cửa là manh mối quan trọng nhất, tuy trước mắt tạm thời không dùng đến nhưng ít nhiều nó cũng là tin tức tốt, cảm xúc mọi người dần thả lỏng.

“Chó ba đầu nằm trong thần thoại, trừ việc canh cổng địa ngục thì dường như nó không có tác dụng khác.” Cung Vân Vân cau mày nhìn cả đám, thử hỏi: “Manh mối chả nhẽ nằm trên người chó ba đầu?”

“Trên người nó có thứ gì không?”

Đầu tiên, cô ta nhìn về phía Lý Tư Văn – người đầu tiên tiếp xúc với chó ba đầu.

Lý Tư Văn lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy.”

Cung Vân Vân lại hơi: “Những người khác thì sao? Có thấy không?”

Ôn Khinh cũng lắc đầu: “Không thấy.”

Cậu chỉ mang máng toàn thân con chó ba đầu đen sì, nếu trên người nó có đồ gì khác chắc chắn sẽ rất nổi bật, làm gì có ai không nhìn thấy.

“Thật không?” Cung Vân Vân nhìn cậu chằm chằm, nghi ngờ lặp lại: “Hôm qua cậu bắt tay với chó ba đầu, là người duy nhất trong chúng ta tiếp xúc trực tiếp cùng nó, cậu thực sự không phát hiện ra điều gì sao?”

“Không.” Ôn Khinh nhíu mày, cậu không hề thích thái độ của Cung Vân Vân.

Cậu nâng mắt, chỉ thấy Cung Vân Vân vẫn đang mải đánh giá mình thì hơi khó chịu, nhẹ giọng bảo: “Nếu cô không tin thì tối nay có thể bỏ quyền sau đó tỉ mỉ ngắm nó.”

Khó thấy cảnh Ôn Khinh giận dỗi, Úc Hình giơ tay lười biếng nói: “Một phiếu bỏ quyền.”

Tối hôm qua bỏ quyền gặp chó ba đầu, tối nay bỏ quyền nữa không biết nó hay con quái vật nào khác xuất hiện...

“Không thấy thì quên đi.” Khóe miệng Cung Vân Vân giật giật: “Còn việc này nữa, xin hỏi anh đẹp trai áo bóng rổ.”

Cung Vân Vân lẳng lặng nhìn Tư Không: “Tối hôm qua chúng tôi tới phòng sách thảo luận về manh mối quan trọng, tại sao anh không tham gia?”

Tư Không lạnh lùng phun ra hai chữ: “Có chuyện.”

“Có chuyện gì quan trọng hơn tìm người dẫn đường?” Cung Vân Vân phảng phất như vừa nắm được nhược điểm, cao giọng chất vấn: “Bắt đầu từ hôm qua anh đã không hợp tác với chúng tôi, thử hỏi ở cái nơi kỳ quái này có thể làm được chuyện gì?”

“Trông anh có vẻ cũng không sợ hay là...anh không quan tâm chuyện tìm ra người dẫn đường?”

Cô ta vừa hùng hổ vừa dọa người.

Mày Ôn Khinh nhăn chặt, dưới tình huống không có căn cứ, Cung Vân Vân đang ụp cái danh người dẫn đường lên đầu Tư Không.

Cậu không cho rằng Tư Không là người dẫn đường, trên thực tế, cậu không nghi ngờ ba người nắm thẻ Thần trong tay là người dẫn đường.

Hơn nữa tối qua Tư Không cứu cậu rất nhiều lần.

Ôn Khinh thở dài, lấy hết can đảm hỏi Cung Vân Vân: “Tại sao tối qua cô nhốt tôi ngoài cửa, không cho tôi vào?”

Mấy người còn lại ngạc nhiên, hoàn toàn không biết chuyện này.

Chu Châu nhíu mày, biểu cảm lạnh dần.

Úc Hình tươi cười, tủm tỉm nhìn hai người trước mắt.

Cung Vân Vân cũng ngẩn ra, ngay sau đó lên tiếng đáp trả: “Lúc đó tôi rất hoảng loạn, căn bản không chú ý có người đằng sau, cũng không biết cậu chưa vào phòng. Tôi không cố ý.”

Cô ta nói từng chữ một, hệt như đã nghĩ kỹ lý do, thậm chí còn không nói lắp.

Cảm nhận được mọi người đều hướng về mình, Ôn Khinh lo lắng cào vào lòng bàn tay, tiếp tục hỏi: “Vậy đêm qua cô đẩy tôi à?”

Cung Vân Vân lập tức cãi lại: “Đẩy cậu? Tôi không đẩy! Đang yên đang lành tôi đẩy cậu làm gì?!”

Ngay sau đó, cô ta cao giọng vặn lại: “Ôn Khinh, cậu đang nghi ngờ tôi là người dẫn đường sao?”

Ôn Khinh mím môi: “Tôi chỉ muốn biết ai đã đẩy tôi, cố ý đẩy hay vô tình đẩy.”

“Đã vậy sao cậu lại hỏi trước mặt mọi người?” Cung Vân Vân cười lạnh: “Muốn mọi người nghi ngờ tôi à?”

Ôn Khinh mờ mịt nghiêng đầu: “Nhưng cô vừa làm trò hỏi Tư Không xong mà?”

Cô có thể làm vậy với người khác, tại sao lại lồng lộn lên khi người khác làm điều tương tự với cô?

Tiêu chuẩn kép à?

Sắc mặt Cung Vân Vân khẽ biến, cô ta không ngờ nhìn Ôn Khinh nhát gan vô dụng ấy vậy mà cũng có chút đầu óc.

Giờ nhận không được mà không nhận cũng chả xong, Cung Vân Vân ngậm miệng coi như đã phát biết hết ý kiến.

Một lát sau, Chu Châu quét cả đám, mở miệng hỏi: “Có ai nhìn thấy người đẩy Ôn Khinh không?”

“Người này rất khả nghi, nếu cố ý có thể hắn chính là người dẫn đường. Còn nếu vô tình, hiện tại hắn cần phải đứng ra xin lỗi Ôn Khinh.”

Không ai mở miệng.

Chu Châu thở dài hỏi Ôn Khinh: “Cậu có ấn tượng gì không?”

“Kiểu như mùi hương, giọng nói?”

Ôn Khinh nghiêm túc nghĩ lại, lúc đó cậu chỉ nghe thấy tiếng chó ba đầu, mũi ngập mùi máu tươi hoàn toàn không có ấn tượng về người nọ.

Chỉ nhớ đối phương vừa chạm phải đã lôi cậu về, đập cả người Ôn Khinh lên tường.

Do dự một lát, Ôn Khinh nói: “Sức người đó rất lớn.”

Cung Vân Vân gấp không chờ nổi mở miệng: “Sức lực lớn, chắc chắn là đàn ông!”

Ôn Khinh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Sức cô cũng lớn mà?”

Hôm qua cô ta còn lôi cậu từ phòng ngủ tới thư phòng phát một.

Sắc mặt Cung Vân Vân thay đổi, lớn tiếng gào lên: “Ôn Khinh, rõ ràng cậu nhắm vào tôi!”

“Tôi nói thật.” Ôn Khinh nhíu mày cân nhắc xem phản ứng của cô ta rốt cuộc là chột dạ hay chỉ đơn thuần không thích cậu.

Đột nhiên, tiếng cười phát ra từ phía đối diện.

Ôn Khinh ngẩng đầu, chỉ thấy Úc Hình chống cằm, cười tủm tỉm hỏi Cung Vân Vân: “Cô tên Cung Vân Vân nhỉ?”

“Sao cô có vẻ lo lắng thế?”

“Chột dạ ư?”

“Cô là người dẫn đường à?”

Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống sẽ từ từ lan rộng.

Lưng Ôn Khinh lạnh toát, đột nhiên cảm nhận ra điều đáng sợ đằng sau trò chơi này.

Nó khiến người ta không tin tưởng, giết hại lẫn nhau.

Nếu...không có người dẫn đường thì phải làm sao?

Hết chương 07 – Người dẫn đường (07)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.