Người dẫn đường – 08
Edit: Kido
Giây tiếp theo, Ôn Khinh tự phủ nhận suy đoán này.
Quy tắc trò chơi nói rất rõ ràng, bên trong chúng ta có một người dẫn đường.
Người dẫn đường chắc chắn tồn tại.
Ôn Khinh rũ mắt, cứ cảm thấy có chuyện rất quan trọng đã bị mọi người xem nhẹ.
Cậu đang tự hỏi thì bị giọng nói sắc nhọn của Cung Vân Vân cắt ngang.
“Úc Hình, anh có ý gì?” Hàng lông mày nhỏ của Cung Vân Vân dựng ngược, gương mặt thanh tú đột nhiên trở nên chanh chua.
Cô ta rất giận, khác xa với bộ dáng bình tĩnh phân tích hôm nào: “Chẳng qua tôi chỉ nêu ý kiến, đây là thời gian mọi người phát biểu, phân tích manh mối của mình mà nhỉ?”
“Còn nữa, chuyện ai là người dẫn đường, không phải anh đáng ngờ hơn tôi à?” Cung Vân Vân nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: “Từ lúc bắt đầu anh đã không đứng đắn thảo luận cùng mọi người, thích khuấy cho vũng nước đục khiến mọi người rối loạn.”
“Hay anh chính là người dẫn đường? Hoặc nhiệm vụ của anh là bảo vệ người dẫn đường, Ôn Khinh chẳng hạn?”
“Hệ thống đâu nói người cầm thẻ Thần không đứng cùng chiến tuyến với nhân loại?!”
Úc Hình cười nhạo, đầu ngón tay gõ nhẹ theo tiết tấu lên mặt bàn.
Hắn gật đầu bảo: “Có lý ha.”
“Để tôi đếm thử...” Hắn nghiêng đầu nâng tay chỉ theo thứ tự từ hướng Ôn Khinh, Quý Dư, Tư Không cuối cùng dừng lại ở bản thân mình.”
“Một, hai, ba, bốn. Bốn phiếu.”
“Bên các người...” Úc Hình tùy tiện chỉ Chu Châu, Lý Tư Văn, Trần Y Y rồi mới tới Cung Vân Vân: “Một, hai, ba, bốn, à, cũng là bốn phiếu.”
“Bằng nhau rồi.” Khóe miệng hắn nhếch lên, nói đầy ác ý: “Nhưng sao bây giờ, trông bọn họ cũng chả tin lời cô lắm, cô nghĩ xem, họ sẽ bỏ phiếu cùng cô sao?”
“Nhưng bốn bọn tôi khác, đêm nay, bốn bọn tôi có thể tống cô ra ngoài đấy.”
Nghe vậy sắc mặt Cung Vân Vân hơi đổi, cắn chặt răng nói: “Nếu đêm nay các người bầu tôi, thế chả phải chứng minh các người cùng một đám với nhau à?”
Khóe môi Úc Hình nhếch càng cao: “Vậy thì thế nào?”
“Sau khi đá đít cô khỏi đây, cũng chỉ còn ba người bình thường.”
“Bốn đấu ba, chậc.”
Mặt Cung Vân Vân trắng bệch: “Anh, anh...”
Nhìn cô ta bắt đầu lo sợ, Úc Hình há miệng làm ra cái mặt ngạc nhiên: “Ôi, cô tin à?”
“Tin thật á?”
Cung Vân Vân cắn môi nhìn chằm chằm Úc Hình: “Anh, anh...!”
Úc Hình chớp mắt, thuận miệng nói tiếp: “Tuy nhiên, cũng có khả năng tôi cố ý nói ra kế hoạch khiến mọi người không nghi ngờ, sau đó tối nay tiễn cô đi mở cửa.”
“Ừ đúng rồi, tôi thông minh thật.” Úc Hình tự quyết định, tự gật đầu.
Giờ trong não Cung Vân Vân đều là câu “cô đi mở cửa”, cô không phải người dẫn đường, mở cửa chỉ có con đường chết.
Tuy cô biết khả năng cao Úc Hình nói lung tung.
Nhưng, nhưng nhỡ đâu hắn nói thật?
Khả năng tuy nhỏ nhưng cũng là khả năng, cô không muốn vì để chứng minh thẻ thân phận Thần cùng phe với người dẫn đường mà hi sinh tính mạng.
Cung Vân Vân nhìn Chu Châu cầu xin sự giúp đỡ vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt thăm dò từ phía cậu ta.
Tâm trạng Cung Vân Vân chìm xuống, Chu Châu không tin tưởng mình.
Đúng rồi, Chu Châu đứng về phía Ôn Khinh.
Ôn Khinh mím môi, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng chết chóc.
Cậu vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Cung Vân Vân xoay người nhanh chân rời khỏi phòng khách đi lên cầu thang.
Cung Vân Vân vừa rời khỏi, phòng khách yên tĩnh trở lại, không ai nói năng gì, chỉ còn vài tiếng hít hà cùng tiếng Trần Y Y nức nở.
Thật lâu sau, Chu Châu thở dài nhìn Úc Hình: “Ngài Úc, chúng tôi đều là học sinh, năng lực thừa nhận không tốt như anh.”
“Mong từ nay về sau anh nói ít làm nhiều, hạn chế phát ngôn những câu gây hiểu lầm lại, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta là tìm ra manh mối về người dẫn đường.”
Xoang mũi Úc Hình phát ra vài âm tiết vô nghĩa.
Không đồng ý, không từ chối, cực kỳ lấy lệ.
Hắn lười biếng dựa lưng vào ghế, gót chân để trên nền gạch hơi dùng sức, hai chân ghế ngả về sau cách mặt đất một khoảng.
Chu Châu nặng nề nhìn Úc Hình, hệt như đang nhìn mấy thành phần cậu ta ghét nhất hồi cấp ba. Mấy thằng đó lúc nào cũng vênh mặt không nghe lớp trưởng là cậu ta, qua loa cho xong chuyện.
Cậu ta không thể ra lệnh cho Úc Hình, cũng không có cách nào ngăn cản Úc Hình.
Trừ phi...
Suy nghĩ ác độc lóe lên.
“Tôi đi rửa mặt cho tỉnh.” Sắc mặt Chu Châu khẽ thay đổi, đột ngột đứng dậy: “Mọi người tự tìm manh mối, trước khi bầu chọn tối nay lại tập hợp.”
Nói xong cậu ta bước nhanh lên tầng.
Ôn Khinh nhìn bóng dáng vội vàng, tưởng cậu ta muốn ở một mình bình tĩnh phân tích, do dự một lúc rồi quyết định ngồi yên.
Chín giờ sáng, còn 12 tiếng đồng hồ.
Bắt đầu từ hôm qua Ôn Khinh đã nhịn đói, cậu không chịu được, mon men chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Tủ lạnh chứa rất nhiều rau dưa thịt thà, từ thức ăn liền tới đồ đông lạnh, hệ thống chuẩn bị rất chu toàn, mỗi tội người chơi nào có tâm trạng nấu cơm hưởng thụ cuộc sống.
Ôn Khinh lôi ra bịch bánh mì cùng một hộp sữa bò, cuối cùng lại lấy thêm mấy thanh chocolate, vừa ăn vừa đi lên tầng, chuẩn bị qua thư phòng điều tra manh mối.
Nào ngờ vừa tới chân cầu thang đã gặp Trần Y Y.
Cô ngồi trên bậc, hai mắt nhìn về xa xăm như ông lão đã gần đất xa trời, chờ đợi cái chết ập xuống.
Ôn Khinh khẽ nhíu mày đi về hướng Trần Y Y, đặt hộp sữa bò chưa uống vào ngực cô, nhỏ giọng bảo: “Ăn chút gì đi.”
Tròng mắt Trần Y Y thong thả xoay vòng liếc Ôn Khinh tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt nên lời.
“Ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt lên.” Ôn Khinh nhấp môi, chia hết chocolate cho cô: “Tôi đi trước.”
Nói xong, cậu tới phòng sách. Vừa bước chân đến nơi, Ôn Khinh cứng cả người.
Lúc nãy còn nghĩ ăn cái bánh mì to bằng bàn tay chắc chắn sẽ không đói, vốn chỉ định lót bụng thôi, ai dè càng lót càng đói.
Ôn Khinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đói quá.”
Giờ xuống tầng tìm đồ ăn hay tới phòng sách đọc tài liệu trước nhỉ?
Nhỡ đâu giờ vào phòng sách, chết khi nào chả hay?
Dù có chết cậu cũng muốn làm một con quỷ no bụng.
Ôn Khinh quyết định lấp đầy bụng mình trước.
Cậu quay người, hơi thở lạnh lẽo đột nhiên ép xuống, trước mắt là ngũ quan đẹp tuyệt trần của Úc Hình.
“Nhóc đáng thương, đói chỗ nào?” Hắn tiến tới gần Ôn Khinh, cà lơ phất phơ hỏi: “Bên này...”
Tầm mắt Úc Hình chậm rãi đi xuống, dừng ở nơi khó nói nào đó: “Hay bên này?”
Ôn Khinh chả thèm quan tâm hắn, rẽ sang bên trái định vòng qua Úc Hình, nhưng rõ ràng tên này chủ ý chặn đường cậu.
Cậu sang trái, hắn sang trái. Cậu sang phải, hắn sang phải.
Cuối cùng, Úc Hình đạp một chân lên khung cửa phòng sách phá luôn cả đường đi, khóe miệng nhếch cao: “Cần tôi hỗ trợ không?”
“Anh tránh xa tôi chút đã là sự hỗ trợ lớn nhất rồi!”
Ôn Khinh nhấp môi, không hiểu sao cái tên này cứ quấn lấy cậu làm gì không biết.
Nghi cậu là người dẫn đường à?
“Thế thì phải xin lỗi nhóc.” Úc Hình nhún vai, mồm nói xin lỗi nhưng cái mặt vẫn câng câng: “Con người tôi không thích hỗ trợ người khác.”
Ôn Khinh: “...”
Không ra được khỏi phòng sách, Ôn Khinh chỉ đành ở lại đọc tài liệu trước sau đó mới đi kiếm cơm.
Phòng sách vắng vẻ, chỉ có những giá sách san sát nhau.
Ôn Khinh lập tức tiến tới kệ tiếng Trung trước, ngẩng đầu ngắm nghía.
<Thần thoại phương Đông>
<Thần thoại phát triển nước Hoa>
<Thần thoại khởi nguyên phương Đông>
...
Ở một đống sách phương Đông tự dưng lòi ra một quyển phương Tây, Ôn Khinh không khỏi nghĩ nhiều, duỗi tay lấy nó xuống.
Nào ngờ quyển sách ở vị trí rất cao, Ôn Khinh cố nhón chân cũng không chạm tới nổi.
“Thực sự không cần tôi hỗ trợ à?” – Giọng nói Úc Hình vang lên đằng sau, phảng phất như cái người vừa nói không thích hỗ trợ người khác là ai chứ chả phải hắn.
“Không cần.” Ôn Khinh đi tới bên cạnh bàn đọc sách, ý đồ lôi ghế ra làm cái thang.
Nhưng chả hiểu cái ghế đó làm bằng chất liệu gì cực kỳ nặng, Ôn Khinh cố lắm nhưng không nhấc nó lên nổi. Cậu thở dài, chuyển chiến thuật từ nhấc sang lôi, kéo nó tới gần kệ sách.
Ôn Khinh cởi giày thể thao, dẫm chân trần lên ghế.
Tầm mắt Úc Hình không tự chủ dừng trên đôi chân nho nhỏ. Da trắng, mắt cá chân nhỏ, mạch máu xanh nhạt phân bố đồng đều, cảm giác như hắn chỉ cần dùng chút sức bóp là sẽ vỡ vụn.
Ma xui quỷ khiến, Úc Hình tiến lên phía trước.
Sau khi nhìn thấy tên sách Ôn Khinh ôm trong ngực, hắn cười nhạo, duỗi tay cầm luôn lấy.
Đáng thương nhóc Ôn Khinh tốn bao công sức, sách chưa kịp ôm đã bị quân địch cướp.
Chưa đợi cậu tỉnh lại, trong tay đã nhiều thêm quyển sách khác.
Ôn Khinh cúi đầu nhìn, là <Thần thoại Hy Lạp>.
Úc Hình cong môi, nhìn cái mặt ngu ngốc của Ôn Khinh, chậm rãi bảo: “Tôi thích dùng đồ của nhóc.”
“Càng thích nhóc dùng đồ của tôi.”
Ôn Khinh choáng váng, học sinh tiểu học đấy à? Thích cướp sách của người ta là làm sao?
Không đúng, mấy đứa trẻ thời nay chả ai được dạy như thế cả!
“Ai muốn dùng đồ của anh chứ?” – Ôn Khinh tức giận ném quyển sách qua.
Úc Hình nghiêng người, dễ dàng nhé tránh. Thấy Ôn Khinh xán tới định cướp quyển, hắn nhướn này đứng im tại chỗ, dựa lưng vào kệ sách giơ tay cao.
Là độ cao Ôn Khinh không thể với tới.
Ôn Khinh chỉ cảm thấy Úc Hình đang cà khịa cậu lùn, tức đỏ mặt quát: “Anh, anh biết anh giống gì không?”
Úc Hình chớp mắt: “Giống gì? Giống cục cưng của nhóc hở?”
Ôn Khinh: “Giống gà tiểu học!” (*)
Không đúng, anh chính là một con gà tiểu học!
(*) Gốc: 小学鸡 – một từ thông dụng trên internet, là cách gọi châm biếm trong Quảng Đông, chỉ mấy đứa lớn đầu mà hành động như trẻ con tiểu học.
Úc Hình có hiểu gà tiểu học là gì đâu, cơ mà hắn chắc chắn Ôn Khinh đang chửi mình.
Hắn vốn tưởng Ôn Khinh định nói hắn là người dẫn đường, không ngờ cậu chỉ mắng một từ không đau không ngứa.
Úc Hình nghiêng đầu, nhìn Ôn Khinh như nhìn sinh vật lạ: “Nhóc không nghi ngờ tôi là người dẫn đường sao?”
“Thực ra...” Hắn kéo dài âm cuối, chậm rãi bảo: “Tôi là người dẫn đường đấy.”
Hết chương 8 – Người dẫn đường (08)
Tác giả có điều muốn nói: Ôn Khinh: Anh là quả rắm!