Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 47: Chương 47: Người bạn trai bí ẩn




Sau cuộc hẹn hò ấy, Tô Tiêu đã “án binh bất động“. Trong thời gian đó cô không hẹn hò với các nam sinh nhiều như trước, cũng không vô duyên vô cớ trang điểm rõ xinh đẹp rồi chạy sang phòng học của khoa Vật lí để “chiêu ong dẫn bướm”, mà khá là ôn hoà, thích một cuộc sống yên ả và lặng lẽ, có vẻ như muốn thoát khỏi hồng trần.

Năm học thứ ba bắt đầu, Tô Tiêu cũng bắt đầu xinh đẹp rực rỡ hơn, áo quần sặc sỡ nhiều màu như có được cuộc sống mới, như khổng tước xoè đuôi vẫy gọi bạn đời.

Sự thay đổi cụ thể như sau: Thứ nhất, thời gian chải mái tóc mây bên cửa sổ, soi gương cài hoa lên tóc càng ngày càng lâu, sau khi chải tóc cài hoa xong mới khoác túi ra ngoài. Thứ hai, khẽ hát thầm trong phòng càng ngày càng nhiều, đều là những khúc nhạc vui tươi, ngay cả những câu như “mặc cho thời gian trôi đi vội vàng, em chỉ để ý đến anh thôi, em múôn được nhuốm hơi thở của anh”, cô ấy đều có thể hát với tiết tấu của vũ khúc. Từ đó có thể thấy tâm trạng cô ấy nhất định rất tốt. Khi nữ sinh có những biểu hiện như vậy, đại để chúng ta có thể đoán được rằng cô ấy đang yêu hoặc đã gặp một người cô ấy sẽ yêu.

Tình trạng đó của Tô Tiêu đã tiếp diễn trong nửa tháng, nhưng vai nam chính vẫn không hề lộ diện. Mối tình này của Tô Tiêu đã cực kì thu hút sự chú ý của cả phòng chúng tôi. Bởi vì đó không phải là phong cách của Tô Tiêu. Nói khó nghe một chút thì Tô Tiêu tuy là một cô gái đẹp nhưng là vẻ đẹp rẻ tiền, thuộc loại cực kì dễ “xơi“. Chỉ cần điều kiện của đối phương không quá tệ, có vài điểm có thể chấp nhận được, ví dụ như đẹp trai hay nhà có tiền, thông thường qua vài lần cùng đi ăn, viết đôi lá thư tình, gọi vài cú điện thoại, thêm một “thông báo” thân ái là có thể tóm gọn trái tim trẻ trung của đại mĩ nhân Tô Tiêu. Vì vậy, sau này nếu sinh được một cô con gái, nhất định tôi sẽ chăm chút bao bọc nó từ nhỏ như chăm một bảo bối, sẽ dồn tất cả mọi tình cảm yêu thương cho nó. Như thế lớn lên cứ cho là nó xinh đẹp thì cũng không đến nỗi dễ dàng bị đàn ông làm cảm động, dễ dàng bị người ta lừa gạt giống như một đứa trẻ chưa từng được nhìn thấy cảnh đời trong thế giới tình yêu. Tôi tin Tô Tiêu không phải sinh ra đã là con người không nghiêm túc, mà chính gia đình cô đã nuôi lớn sự cô đơn và sự thiếu suy nghĩ trong cô.

Sấm thì rõ là to mà mưa chẳng thấy đâu. Thoáng nhìn cũng có thể thấy ngay Tô Tiêu lại đang yêu, vấn đề bạn trai cô lại trở thành một câu đố.

Cuối cùng cũng có một ngày Trần Thuỷ không kìm nén nổi, cô đã hỏi đại mĩ nhân Tô Tiêu rằng: “Có phải cậu lại yêu rồi phải không? Bạn trai cậu là ai vậy? Năm thứ mấy? Học gì thế?”

Tô Tiêu do dự một lát rồi nói: “Anh ấy không phải sinh viên“. Sau đó không nói gì thêm.

“Không phải là sinh viên thì là gì? Đi làm rồi à? Đi làm rồi thì tốt! Thế là có tiền rồi nhỉ! Làm ở đâu thế?” Trần Thuỷ liên tục hỏi không ngớt.

Tôi đã nói là Trần Thuỷ không được tinh ý cho lắm các bạn còn không tin, Tô Tiêu đã tỏ rõ không muốn nói cho chúng tôi biết anh chàng đó làm gì, thái độ rõ ràng đến thế mà cô ấy còn gặng hỏi gì nữa chứ.

Quả nhiên Tô Tiêu chẳng thèm để ý đến cô ấy. Trần Thuỷ tỏ ra chán ngán.

Mọi thông itn về tình yêu này của Tô Tiêu đều được giữ gìn rất nghiêm ngặt, nhưng càng như vậy lại càng khiến người khác tò mò hứng thú. Thật đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Một người hay rêu rao nếu gặp phải một chuyện gì đó mà bỗng dưng trở nên “thấp giọng”, thì chính kiểu “thấp giọng” ấy lại là sự rêu rao ở một cấp độ cao hơn. Mỗi lần Tô Tiêu yêu, hầu như thời gian đầu đều “báo cáo” tình hình về vai nam chính cho chúng tôi, ngày ngày báo cáo cặn kẽ tiến trình yêu đương, hơn nữa trong một tuần liền đều cho chúng tôi gặp mặt anh chàng đó ở tiệm ăn bên ngoài trường học. Chúng tôi cũng vui vẻ ăn những bữa trưa miễn phí, ngoài cậu bạn trai thứ ba đã vay tiền cô ấy ra, còn cậu bạn trai nào cũng từng mời cả phòng chúng tôi ăn cơm.

Cậu bạn trai này tuy không mời chúng tôi ăn cơm nhưng thể hiện rõ là người hào phóng. Không ngày nào là Tô Tiêu không xách về một túi lớn đồ ăn vặt chia cho chúng tôi, nói là của bạn trai cô ấy mời. Hơn nữa, trong vòng hai tuần đã mua tới mười chiếc váy hãng Fairyfair. Trung bình mỗi chiếc 500tệ, mười chiếc cũng đã là 5.000 tệ. Rõ ràng là lần này “con ở” đã ngoi lên thành “tiểu chủ” rồi.

Khi tất cả chúng tôi đều nhận thức ra rằng xem ra lần này Tô Tiêu đã tìm được một ông chủ nhiều tiền, dân tình lập tức truyền nhau đủ kiểu tin đồn, bình luận, đoán già đoán non. Dường như một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết người. Trần Thuỷ thầm thầm thì thì ra vẻ rất bí mật, có lẽ Tô Tiêu được người ta bao rồi. Bây giờ đang mốt đàn ông có tiền bao nữ sinh đại học. Trịnh Thuấn Ngôn nói: “Những lời như vậy đừng nên nói lung tung, không lọt tai“. Trong phòng chỉ có một mình Trần Thuỷ nói, thấy không có hứng nên đã chạy sang phòng khác buôn chuyện. Nói xấu nên nói trước mặt người trong cuộc, nói tốt nên nói sau lưng họ. Sự ngớ ngẩn của Trần Thuỷ chính là ở chỗ không hiểu đạo lí này, cho nên luôn làm những chuyện ngốc nghếch tốn công vô ích.

Thực ra, cách nghĩ của tôi và Trần Thuỷ cũng gần gần như nhau. Theo tôi phân tích, một loạt những động thái của Tô Tiêu ít nhất cũng nói lên ba vấn đề. Thứ nhất, người đàn ông này cũng có chút tiền; thứ hai, o tiện công khai thân phận và hình ảnh cụ thể người đàn ông này như cao thấp, béo gầy, tuổi tác; thứ ba, chuyện Tô Tiêu và anh ta yêu nhau không tiện công khai cho thấy Tô Tiêu cũng không muốn ai ai cũng biết như trước đây. Tổng hợp lại ba kết luận ấy thì lần này Tô Tiêu chỉ có là làm bồ nhí, yêu đương ngoài hôn nhân để được bao mới có thể đồng thời thoả mãn cả ba suy đoán của tôi.

Mặc dù về cơ bản tôi đã chắc chắn những suy đoán của mình, nhưng tôi không hề nói với bất cứ ai. Ko hớt lẻo nói xấu sau lưng người khác là một đặc điểm làm người mà tôi bảo toàn tốt nhất trong cuộc sống hiện thực.

Sự thay đổi của Tô Tiêu càng ngày càng thể hiện rõ, bắt đầu từ việc ban đêm cô ấy cũng không về kí túc xá. Người đẹp ngày càng hớn hở đắc ý, ngày ngày xuất hiện trong những bộ cánh rạng rỡ, tiêu xài anh xỉ, vậy thì những lời đồn nhảm nhí há có thể bỏ qua cô ấy. Thậm chí, có người bạn phòng khác còn chạy sang phòng chúng tôi dò hỏi xem phải chăng Tô Tiêu được một đại gia nào đó bao hay là làm bồ nhí của người ta rồi, những chiếc xe con đậu ở cổng trường mỗi cuối tuần chiếc nào đang đợi Tô Tiêu. Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều không tham gia những câu chuyện như thế, còn Trần Thuỷ thì vẫn không sửa được cái bản tính thâm căn cố đế của cô ấy, úp úp mở mở nói: “Cũng không rõ nữa, tối hôm thứ Năm tuần trước tôi nhìn thấy một cô gái đi ra từ cổng phía nam rồi chui vào một chiếc xe, giống cô ấy, không rõ có phải cô ấy không?” Mọi người đều thở dài. Trần Thuỷ chuyển mạch tiếp tục nói: “Nhưng tối hôm đó cô ấy đã về kí túc xá ngủ“. Lúc đó mọi người mới tỏ ra yên tâm.

Mặc dù chuyện về người yêu của Tô Tiêu không có kết luận chắc chắn, nhưng chuyện Tô Tiêu được người ta “bao” cơ bản đã thành nhận thức chung của mọi người. Chắc chắn Tô Tiêu cũng biết mọi người nói này nói nọ sau lưng mình, nhưng cô ấy lại giống như đã làm chuyện gì sai trái thật vậy, không giải thích cũng không thanh minh. Chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra, coi như không biết gì. Xem ra tôi đã coi thường cô gái này rồi, kinh nghiệm đấu tranh của cô ấy rõ ràng là vô cùng phong phú và cao cấp. Cũng đã học được chiêu lấy tĩnh chế động rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.