Sau khi xảy ra chuyện Lưu Sa Sa nhảy lầu, nhà trường ngay lập tức phong toả tin tức, có nhà báo gọi điện cho tôi để lấy thông tin, tôi đã nhất quyết từ chối. Sự coi thường ấp ủ bao lâu đối với loại báo lá cải kiểu này cuối cùng cũng nổ ra. Người chết không phải là người thân của anh, cho nên anh sẽ xào xáo câu chuyện mà không có một chút tình cảm nào trong đó, chỉ toàn là mùi vị của những xì căng đan mà thôi.
Sau chuyện của Lưu Sa Sa, nhà trường bắt đầu thắt chặt quản lí, bưng bít đối với bên ngoài, trấn áp đối với bên trong. Nhà trường nhanh chóng triển khai hàng loạt phong trào chỉnh đốn tác phong, thậm chí là hạn chế sinh viên ra ngoài sau bảy giờ tối! Tất nhiên là phải lấy danh nghĩa là phòng bệnh SARS để không cho phép nữ sinh ra ngoài buổi tối! Thật là một chuyện lạ đời, chẳng nhẽ hễ nữ sinh ra ngoài là dễ dàng mắc SARS sao? Hơn nữa còn bắt đầu ngày nào cũng đến kiểm tra phòng và điểm danh, có vẻ như muốn cảnh tỉnh mọi người.
Tình hình nghiêm trọng như vậy, nên bất đắc dĩ Tô Tiêu phải chuyển về căn phòng kí túc trước đây.
Ngày cô chuyển về, túi lớn túi nhỏ xếp đống trong phòng. Mở ra thì không có gì khác ngoài quần áo, mĩ phẩm và các loại đồ ăn vặt. Bỗng nhiên tôi thấy thương xót Lưu Sa Sa vô cùng. Đó chính là sự khác biệt giữa bản thân mình cho một người đàn ông và bán mình cho “n” người đàn ông. Một đằng phải mang cái tên bị nguyền rủa, bản thân phải chịu đựng biết bao ánh mắt khinh rẻ; một đằng lại sống rất đàng hoàng, khiến biết bao nữ sinh cùng trang lứa ngưỡng mộ hoặc từ đố kị chuyển thành ngưỡng mộ.
Những cô gái làm tình nhân còn tham lam hơn cả gái bao. Cái mà gái bao muốn chẳng qua là tiền bạc, còn tình nhân thì không chỉ muốn có tiền mà muốn cả tình, cả sự chiều chuộng. Có tiền có tình, có lẽ đã trở thành tham vọng và mơ ước về cuộc sống của rất nhiều các cô gái.
Chỗ dựa để có tiền cũng khác nhau. Tô Tiêu chẳng qua là dựa vào khuôn mặt đẹp, lại không còn bị La Nghệ Lâm ức hiếp nên có một phần ngạo nghễ; có đại gia ở bên thì ngay lập tức vọt lên chín phần ngạo nghễ, rồi trở thành một cô gái kiêu ngạo cả mười phần.
Chuyển về mới có hai ngày chúng tôi đã phát hiện ra rằng con nhỏ này không còn như trước nữa. Tìm được anh người yêu có chút tiền để dựa dẫm là lại càng cao ngạo, âm lượng khi nói chuyện cũng cao hơn. Cô ngồi trong phòng kí túc và kể lể đã đi đâu ăn cơm, đi đâu mua quần áo, mua được quần áo hiệu gì hiệu gì, cả hành lang đều nghe thấy tiếng cô ta.
Tôi và cô ta vốn không có duyên ở cùng nhau, chỉ là xích lại gần một cách mù quáng, bây giờ thấy cô ấy như thế lại càng thấy ghét và dứt khoát quay về trạng thái không thèm để ý như ban đầu. Trịnh Thuấn Ngôn sẵn có sự xa lánh đối với cô ấy nên cũng không ngó ngàng gì đến. Chỉ có Trần Thuỷ, mỗi khi Tô Tiêu ba hoa khoác lác là cô lại tỏ ra quan tâm và ủng hộ hết mức, cô ấy chăm chú lắng nghe không chớp mắt với vẻ tập trung hết mức và với điệu bộ như sắp chảy nước miếng. Tôi đã hiểu được tâm tư thương cảm mà bất hạnh, giận dữ mà không đấu tranh của Lỗ Tấn.
Thế cục “vạc bốn chân” tạm thời được duy trì.
Bây giờ khi nói chuyện Tô Tiêu không bao giờ để cho chúng tôi nói xen vào. Trước đây cô ấy nói không nhiều, bây giờ thì có thể dùng cụm từ “thao thao bất tuyệt” để hình dung, khiến tôi cứ thấy cô ấy mở miệng là hoảng hốt chạy thẳng. Như thể một “chuyên gia” ăn mặc và làm đẹp, cô ấy luôn luôn dẫn dắt đề tài từ những thứ trên người Putin cho đến cái móng tay thuỷ tinh của chính mình, dưới tác dụng của đồng tiền thì khả năng liên tưởng và thông hiểu cũng tăng đột ngột.
Điều bực nhất là bây giờ đến cả tôi cô ấy cũng thường xuyên gây sự cãi vã. Rất nhiều người đã thấy rõ quá trình tôi và cô ấy từ lạnh nhạt đến thân thiết rồi lại từ thân thiết đến lạnh nhạt. Ví dụ, cô ấy nói buổi tối trước khi đi ngủ tốt nhất là không nên bôi cái gì lên mặt, tôi đưa ra ý kiến phản đối và nói với mọi người rằng không nên để cô ấy hướng dẫn sai lầm, sau đó tôi nói với thái độ rất khoa học, mười một giờ đêm là lúc làn da hoạt động mạnh nhất, là thời gian tốt nhất để hấp thụ chất dinh dưỡng, cho nên... Chưa kịp dứt lời hai mắt cô ấy đã trợn lên, hai tay khoanh trước ngực: “Cậu thì biết cái gì! Lancome và CD của tôi chỉ dùng ban ngày thôi, các cậu xem da tôi không đẹp à?“.
Mọi người có ghét cũng chẳng nói năng gì. Ai bảo con nhỏ này trời sinh đã đẹp rồi, bây giờ lại có tiền nâng đỡ nữa?
Tôi cũng không nói năng gì, không phải vì bị cô ấy phản bác đến á khẩu không nói được lời nào mà là vì bị cái khẩu khí ngạo mạn bức ép người khác của cô ấy chặn lại.
Có tiền thật là tốt. Ngay cả một cô gái yếu mềm cũng được nó nâng đỡ thành kẻ có tính khí của quý, còn tự cho mình là mẫu nghi thiên hạ.
Ác cảm của tôi đối với Tô Tiêu đã nhanh chóng bộc lộ. Chỉ có Trần Thuỷ vẫn có thể xun xoe nịnh nọt như trước, càng ngày càng giống con tiểu nha đầu.
Tôi và Tô Tiêu quả thực không hề có mâu thuẫn gì nhưng thực sự không có duyên sống chung với nhau.