Tin tức Yêu quân áo trắng dẫn Ký Thủy tộc âm thầm quay về Yêu giới được truyền ra, có người sợ hãi, cũng có người vui sướng. Thuộc hạ cũ của Vô Tích Yêu Khuyết đều nhốn nháo cả lên, chẳng biết áo trắng đã dùng thủ đoạn gì mà lại lấy được sự ủng hộ của cổ tộc Bách Diệp Bộ và Bích Lân Tộc, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Vô Tích Yêu Khuyết dần dần lớn mạnh, chứng tỏ áo trắng đã dự mưu từ lâu. Yêu quân Bách Yêu Lăng Ưng Phi biết mình đã mắc mưu, y giận giữ dùng yêu hỏa thiêu rụi nơi ở cũ của Yêu Khuyết, Ngọ Vương Ưng Như lấy lại được binh quyền của Bách Yêu Lăng.
Bên này đoàn người Liễu Sao và Lạc Ninh còn đang lang thang trên Tiên hải.
Trên không trung, lớp mây dày giăng kín bầu trời, tầng mây thấp như dồn ép mặt biển, tựa như điềm báo bão táp sắp kéo đến. Mặt biển càng nặng nề, yên ắng, từ xa nhìn lại nơi ranh giới giữa trời và nước chỉ có một chiếc thuyền đen, trên thuyền có vài chấm đen.
Liễu Sao vốn muốn mang theo vài tùy tùng, nhưng Lạc Ninh chắc chắn rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, Liễu Sao cũng thấy có lý… Thực Tâm ma đã không nhắm vào nàng có thể thấy y cực kỳ coi trọng Địa Linh nhãn kia. Nếu y muốn lợi dụng Ma cung tìm Địa Linh nhãn thì tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng, cho nên lần này Liễu Sao chỉ dẫn Kiếp Hành theo.
Không có gió mà chiếc thuyền đen vẫn lướt nhẹ nhàng, Lạc Ninh ngồi ở đầu thuyền vui vẻ chơi đùa với dám chim biển, nàng ngoảnh đầu lại thấy Kiếp Hành vẫn luôn giữ tư thế đề phòng bèn cười chào hỏi: “Kiếp Hành thúc, thúc đừng đứng đó, ngồi xuống đi.”
Mặt Kiếp Hành sa sầm hừ một tiếng, không thèm quan tâm.
“Bảo thúc ngồi thì ngồi đi, hừ cái gì mà hừ.” Liễu Sao kéo y qua: “Cho dù bây giờ Thực Tâm ma tới thì đến cả ta cũng đánh không lại, thúc đủ sức chắn được mấy chiêu? Còn không bằng ngồi xuống nghỉ tạm một lát.”
Kiếp Hành rút tay lại, cố nhẫn nhịn: “Thánh Tôn vốn nên dẫn theo nhiều người, hành động lần này rất khinh suất, nhẹ dạ tin lời một tiểu cô nương, rồi các người sẽ biết lợi hại là gì!”
Trong mắt y, hai thiếu nữ này đang làm bậy, lấy tính mạng ra đùa chơi.
Liễu Sao thấy y khinh thường Lạc Ninh, nàng rất không vui: “Bổn tọa đánh với Thực Tâm ma không tới mấy trăm thì cũng được mấy chục chiêu, chẳng phải vẫn sống tốt lành đó sao, thúc gặp y được bao nhiêu lần? À… ta biết rồi, thúc sợ chết chứ gì?”
“Lão phu mà sợ chết sao?” Kiếp Hành giận dữ, chỉ thẳng vào mặt nàng: “Nếu không phải vì ngươi là thánh tôn, lão phu… Hừ!”
Tướng mạo của y đã rất hung dữ, khi nổi giận càng thêm uy nghiêm, nhưng Liễu Saokhông sợ, nàng tiểu nhân đắc chí chống nạnh nói: “Ta là thánh tôn chính Lư Sênh phong đấy, thì sao nào, thúc không phục?”
Tay Kiếp Hành run lẩy bẩy rồi đột ngột buông xuống, y phất áo choàng, ngồi xuống mép thuyền.
Liễu Sao tiếp tục chạy đến trò chuyện với Lạc Ninh, tuổi hai thiếu nữ xấp xỉ nhau nên vẫn còn cảm giác mới mẻ với những gì chưa từng gặp, cả hai vung tay múa chân cực kỳ hào hứng. Thỉnh thoảng hai người cũng có ý kiến bất đồng, Liễu Sao bèn xoay qua hỏi Kiếp Hành, y chỉ hừ lạnh đáp lời, Liễu Sao cũng không để tâm, quay đầu tiếp tục nói, dọc đường đi tiếng cười vang lên không ngừng.
Ban đêm, chiếc thuyền tiến vào một vùng biển rất đặc biệt, hai người bất chợt yên lặng.
“Sư tỷ, đây là đâu?” Lạc Ninh nhẹ giọng.
Liễu Sao trầm mặc.
Vùng biển này khác hoàn toàn những nơi khác, nhưng từng con sóng và bọt biển nơi này đều kéo ký ức cuồn cuộn ùa về, nàng khẽ vuốt thân thuyền, cơ thể và cả trái tim đều đang rung động.
Gió ngày càng to, sóng dần dần lớn, trời đổ mưa to, con thuyền nhỏ bị sóng xô đẩy càng lúc càng cao.
Sóng dồn tới tầng tầng lớp lớp, đập vào cơ thể, ma thể thế nhưng lại thấy đau đớn. Xuyên qua sóng gió, Liễu Sao như trông thấy bóng dáng đẫm máu kia.
Muội không vứt bỏ mình thì sẽ không ai có thể vứt bỏ muội.
Từng nghĩ mình đã mất đi cả thế giới, nhưng ta vẫn luôn sống kiên cường, đúng vậy. Ta quý trọng bản thân, ta thuộc về chính mình thì ai có thể vứt bỏ ta?
“Sư tỷ?” Lạc Ninh kinh ngạc thét lên.
Gió trên Tiên hải là do dòng khí chuyển động sinh ra, Liễu Sao và Kiếp Hành tu vi thâm hậu nên đương nhiên không sao. Còn Lạc Ninh suýt chút nữa đã bị ném ra khỏi thuyền, Kiếp Hành nhanh tay nhanh mắt kéo nàng lại rồi xoay người thiếp lập kết giới.
Vẫn thường nghe Tiên hải là nơi nguy hiểm, lúc trước Liễu Sao còn chưa biết nguy hiểm tới mức nào, lần gặp song cực trướng kia nhiều lắm chỉ gặp phải cơn mưa độc lạnh giá, ai ngờ lần này khí hậu lại xấu hơn dự đoán nhiều. Trên mặt biển gió quật sóng dâng, dưới đáy biển như có vô số quái thú đang gào rú, nước biển đột ngột trũng xuống tạo thành hố hay những cột nước bất chợt vươn lên không trung, thỉnh thoảng có vài động vật biển vươn xúc tua quấn lấy chiếc thuyền nhỏ, cực kỳ nguy hiểm.
Thấy Lạc Ninh bị sóng xô đẩy mà sắc mặt trắng bệch, Kiếp Hành nhíu đôi mày quỷ, quát lớn với Liễu Sao: “Trước tiên nên tìm chỗ tránh gió.”
Liễu Sao cuống cuồng lấy bản đồ ra xem: “Từ chỗ này… lên bờ thì phải mất ít nhất nửa canh giờ?”
Vậy là không kịp lên bờ. Kiếp Hành hỏi: “Xin hỏi thánh tôn chúng ta nên đi đâu tiếp?”
“Đi đâu?” Liễu Sao khó hiểu: “Sao ta biết được?”
Thấy nét mặt nàng tỏ rõ ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai, mắt Kiếp Hành trừng to như một cái chuông đồng, suýt chút nữa là tức hộc máu, đi lâu như thế y cứ tưởng vị thánh tôn này đã có sắp xếp từ trước hóa ra là còn chưa biết phải đi đâu nữa!
“Hai người các ngươi… làm liều!”
“Kêu gì mà kêu!” Kẹt ở vùng biển này, tâm trạng Liễu Sao vốn đã không tốt, nàng nhảy dựng lên: “Lúc trước chỉ một mình ta cũng có thể đi ra ngoài, chút sóng chút gió này có đáng là gì!”
Chút sóng gió thì không đáng sợ, nhưng đáng sợ là gặp phải kẻ thù ở nơi sóng nhỏ gió bé này mà xảy ra bất trắc thì phiền phức lắm, bởi vì bên cạnh còn có Lạc Ninh không hề có pháp lực. Nói tóm lại, Kiếp Hành vẫn lo lắng vấn đề an toàn, y nghe vậy tức điên lên: “Sao Lư Sênh lại để ngươi… hồ đồ!”
Một người là Ma tôn Trưng Nguyệt tiền nhiêm, một người là đương kiêm Trưng Nguyệt, nhưng cả hai đều không phải là Trưng Nguyệt thật. Thực lực và lý lịch của Kiếp Hành còn rành rành nằm đó, rời khỏi vị trí Ma tôn nhưng sự kiêu ngạo vẫn còn. Lư Sênh là Trưng Nguyệt thật nên y không thể không kính phục, nhưng Liễu Sao chẳng qua chỉ là một con nhóc, dựa vào ma lực mà ngồi vào vị trí Ma tôn, y đã gai mắt từ lâu, giờ phút nãy cuối cùng cũng bùng nổ.
“Ai thèm làm Trưng Nguyệt chứ!” Liễu Sao cãi lại, nàng nhìn Lạc Ninh cầu cứu.
Thật ra lần đến Tiên hải này là do Lạc Ninh sắp xếp, Liễu Sao cũng không hiểu quá rõ, Lạc Ninh còn đang sửng sốt vì hai người, thấy ánh mắt của Liễu Sao thì tỉnh táo lại, nàng vội vươn tay chỉ sang bên phải ở phía trước: “Kiếp Hành thúc, thúc đừng tức giận, chúng ta đi sang bên kia có thể tránh được sóng gió.”
Ở bên kia? Suýt chút nữa Kiếp Hành đã xử hai người ngay tại chỗ: “Nơi đó là trung tâm Tiên hải!”
Lạc Ninh đáp: “Khí hậu Tiên hải khác với bên ngoài, suy đoán từ hướng di chuyển của dòng khí thì lúc này trung tâm Tiên hải chắc chắc sẽ không có sóng gió.”
Kiếp Hành nửa tin nửa ngờ: “Ngươi từng đến đó?”
Lạc Ninh chớp mắt: “Con từng xem trong sách.”
“Ngươi…” Hóa ra con nhóc lừa đảo này chỉ là lý luận suông? Kiếp Hành suýt chút là tắt thở, bàn tay nâng lên chỉ vào hai người đã run run.
Liễu Sao chẳng thèm quan tâm tới y, nàng đã lái thuyền sang hướng kia rồi.
Thuyền đi không bao lâu, sóng gió dần ngừng lại, tầng mây trên đỉnh đầu mỏng dần, còn có thể trông thấy ánh trăng thấp thoáng bên ngoài mây, một vài hòn đảo đá ngầm nhỏ thỉnh thoảng hiện ra trên mặt biển. Kiếp Hành rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Lạc Ninh có chút khác biệt.
Liễu Sao cố tình chọc y: “Chà, ở trung tâm thật không có gió.”
Kiếp Hành hừ lạnh: “Là may mắn thôi!”
Con thuyền ba người dùng rất chắc chắn, qua trận sóng gió vẫn không hao tổn gì. Liễu Sao cẩn thận đưa thuyền đi xuyên qua các đảo đá ngầm, phía trước là nơi thần bí nhất ở trung tâm Tiên hải, bên trong rộng lớn vô biên vô hạn như Đại Hoang, chẳng biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu tà tiên, yêu thú, hải quái.
Liễu Sao bất an hỏi: “Còn phải đi vào trong nữa sao?”
Lạc Ninh đáp: “Nếu những nơi bên ngoài đã điều tra hết, thì đương nhiên chúng ta phải đi vào nơi chưa từng được biết tới.”
Kiếp Hành nói: “Trung tâm Tiên hải rất lớn, phải tìm đến ngày tháng năm nào?”
“Đến thì cũng đến rồi, cứ tìm xung quanh đây xem sao.” Liễu Sao ra quyết định trước, tiện tay kết ma ấn che giấu khí tức của Lạc Ninh: “Nhưng nghe nói bên trong rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Lạc Ninh cười bảo: “Không sao đâu, Thực Tâm ma chắc chắn sẽ giúp chúng ta.”
Liễu Sao cũng vui vẻ: “Đúng rồi, y dẫn dụ chúng ta đến Tiên hải giúp đỡ, vậy chắc chắn sẽ phải hộ tống chúng ta.”
Kiếp Hành mặc kệ hai người.
Ba người tiếp tục tiến lên phía trước, khoảng chừng nửa đêm, trên mặt biển phía trước đột ngột xuất hiện một vùng sương mù bao phủ mấy trăm dặm hải vực. Nói ra cũng kỳ, đám sương mù kia có ranh giới rất rõ ràng, tầm nhìn ở bên ngoài ranh giới thì rất rõ nét, nhưng ở giữa lại giống như bị lồng bàn chụp xuống, không thể trông thấy rõ tình cảnh bên trong. Liễu Sao thấy Lạc Ninh có hơi buồn ngủ bèn ngừng thuyền nghỉ tạm.
Thuyền vừa dừng lại, Lạc Ninh đột ngột mở to hai mắt chằm chằm nhìn màn sương mù kia, nàng đứng dậy: “Sư tỷ, tiến tới phía trước đi!”
Thuyền tiến vào trong sương mù quả thật không ổn, Liễu Sao và Kiếp Hành đều do dự, nhưng bắt gặp vẻ trang nghiêm trên mặt nàng, có lẽ nàng đã phát hiện chuyện quan trọng, xét thấy lúc nãy nàng đoán hướng gió rất chính xác, lần này Kiếp Hành không nói tiếng nào, lập tức đẩy thuyền đi vào trong sương mù.
Lạc Ninh đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa.
Đám sương mù này không giống bình thường, khi chạm vào da thịt thì không có cảm giác ẩm ướt, rõ ràng nơi này rất dồi dào linh khí. Liễu Sao thử mở ma nhãn, nhiều lắm chỉ có thể quan sát trong vòng vài trượng, thuyền đi vào nơi đó nếu không mượn sức mạnh từ các vì sao chỉ dẫn thì chắc chắn sẽ lạc hướng.
Đập vào tầm mắt chỉ toàn khói nước mịt mờ. Mặt biển trong màn sương cũng không có gì lạ thường, thậm chí còn yên tĩnh hơn bên ngoài.
Liễu Sao quan sát bốn phía, nghi ngờ: “Chỗ này, hình như không có gì lạ hết…”
“Sư tỷ, trang bản đồ kia đâu rồi, nhanh lên!” Lạc Ninh giục.
Đó là bản đồ Tiên hải Lạc Ca để lại ngày trước, bên trong đánh dấu tỉ mỉ những con đường ra vào Tiên hải. Liễu Sao vội lấy bản đồ mở ra, hai người cúi đầu cùng nhau tìm kiếm một lúc lâu rồi đồng loạt ngẩng đầu nhìn đằng trước.
Kiếp Hành giật lấy bản đồ: “Hử? Chỗ này có… đảo?”
Rõ ràng trên bản đồ có một chấm đen, trông qua thì không nổi bật lắm, nhưng quả thật là có một hòn đảo nhỏ.
Kiếp Hành nhíu mày: “Vừa rồi không thấy xung quanh nơi này có hòn đảo nào, kỳ lạ.”
Liễu Sao cố kiềm nén vui mừng, nàng khẽ nói với Lạc Ninh: “Là chỗ này, nhất định là chỗ này.”
“Trang bản đồ này có lẽ ca ca xé ra từ bản chép tay kia.” Lạc Ninh nở nụ cười miễn cưỡng, nàng xoay người tiếp tục quan sát xung quanh.
Không uổng công đến đây, Liễu Sao vội vã lấy lại bản đồ trên tay Kiếp Hành, nàng cẩn thận cất nó vào lòng.
Lạc Ninh đưa lưng về phía hai người, nàng đứng ở đầu thuyền một lát, chợt hai hàng nước mắt tuôn rơi.
“Lạc Ninh?” Liễu Sao phát hiện có gì đó không ổn nên cất tiếng gọi Lạc Ninh.
Lạc Ninh nhanh chóng lau nước mắt, quay đầu cười nói: “Sư tỷ, hai người ở lại đây nghỉ một lát, muội muốn qua bên kia xem thử.”
Liễu Sao vội đề nghị: “Ta đi theo muội.”
“Không cần đâu, chỗ này rất an toàn.” Lạc Ninh lắc đầu từ chối. Khi nàng nghiêm túc lại thoáng lộ bóng dáng của Lạc Ca, phong thái không để người khác phản đối.
Liễu Sao ngẩn người nhìn Lạc Ninh biến mất trong màn sương.
Kiếp Hành cũng rời khỏi thuyền.
Liễu Sao gọi y lại: “Ngươi đi làm gì?”
Kiếp Hành lạnh lùng thốt: “Nếu đã theo thánh tôn ra ngoài, thì lúc trở về đương nhiên không thể thiếu người. Nha đầu lừa đảo kia không biết nông sâu, lỡ xảy ra chuyện bất trắc thì sẽ hủy hoại thanh danh cả đời của lão phu.”
Liễu Sao rất tin tưởng vào phán đoán của Lạc Ninh, nếu nàng nói không sao vậy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng Kiếp Hành đi theo cũng là chuyện tốt, bởi vậy Liễu Sao không cản, chờ Kiếp Hành đi xa, nàng lén vuốt vuốt mớ tóc rối loạn trên trán, sau đó mới xoay người ngồi xuống lần nữa: “Này, ngươi đi theo như thế có thấy mệt không hả?”
Trước mặt quả nhiên xuất hiện một bóng người cao to, vạt áo choàng dày nhẹ nhàng lay động.
“Lại bị phát hiện.”
“Biết vì sao không?” Liễu Sao bí ẩn trả lời: “Ta phát hiện ra mùi hương của ngươi.”
“Thật không.” Hắn rất bất ngờ: “Ta có mùi gì vậy?”
“Có.” Nàng nói như thật: “Giống như… mùi trăng, mùi của bánh trung thu.”
Bánh trung thu? Hắn bật cười, khom người véo mũi nàng: “Thật kỳ quặc, lại có mùi hương như vậy sao, cái mũi của ngươi còn thính hơn mũi chó nữa.”
“Ngươi không biết xấu hổ bắt nạt trẻ con?” Liễu Sao lắc trái lắc phải theo động tác của hắn, giọng nói nghèn nghẹt.
“Còn nhắc tới tuổi nữa, ta sẽ trừng phạt ngươi.”
“Ha ha, ngươi sợ già?”
Hắn buông tay ra: “Ở thế giới của chúng ta, tuổi tác không thể tính như thế, ngươi xem đi, trông ta đâu giống cha hay tổ gia gia của ngươi.”
“Chuyện của Kha Na, tại sao ngươi không giải thích?” Liễu Sao đột ngột hỏi.
Hắn tốt tính trả lời: “Chuyện này à, ngươi sẽ không tin ta.”
“Đúng vậy, dù ngươi có giải thích ta cũng sẽ không tin, ai kêu lúc trước ngươi là đồ lừa đảo.” Liễu Sao cố ý thở dài thườn thượt: “Lừa ta hái sao, gạt cả cuộc đời này của ta, còn lừa cả tình cảm của ta nữa.”
Hắn không nhịn được khẽ ho: “Liễu Sao nhi, hình dung như thế không tốt lắm đâu.”
“Không tốt sao?” Liễu Sao như cười như không.
Hắn sửng sốt, đôi môi mỏng mím lại cuối cùng khẽ cong lên.
Vẫn không xin lỗi, Liễu Sao im lặng, rũ mắt xuống: “Ta cũng biết, dù không có chuyện đó thì cuối cùng Kha Na vẫn phải quay về, ta có thể tha thứ cho Lư Sênh, vậy tại sao không thể kiềm lòng mà giận ngươi?”
Hắn không trả lời chỉ chuyển hướng đề tài: “Ngươi đang tìm Địa linh nhãn…”
“Nguyệt, mặt trăng.” Nàng cắt ngang lời hắn, ngẩng mặt lên.
“Hả?”
“Ôm ta một cái đi.”
Nàng vươn cánh tay ra với hắn, tựa như ngày trước vậy.
Hắn từ chối một cách uyển chuyển: “Việc này không thích hợp lắm đâu, bây giờ ngươi nặng hơn ngày bé rất nhiều.”
Nàng cố chấp vươn tay.
Đối diện với cặp mắt to ngập tràn mong đợi, hắn im lặng một lát cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi.” Ngay sau đó hắn nhấn mạnh: “Ngươi phải ngoan ngoãn một chút, không được lộn xộn.”
“Được thôi.” Nàng đồng ý vang dội.
Hắn cúi người ôm lấy nàng rồi ngồi xuống, nàng lập tức hà hơi bên cổ hắn.
“Không nghe lời ta ném ngươi ra ngoài.” Hắn cảnh cáo.
Nàng cười đắc ý, tiếp tục cọ cọ vào mặt hắn.
Hắn đành phải vươn tay đè đầu nàng lại.
“Bẹp mũi rồi, bẹp mũi!” Nàng cười muốn đứt hơi, không còn lộn xộn nữa: “Chà, ngươi sợ hả?”
“Cô bé hư.” Hắn mỉm cười vỗ vỗ mặt nàng.
“Chúng ta nói tiếp câu chuyện cổ kia đi.”
“À? Là chuyện cổ nào?”
“Ta vẫn luôn tò mò chuyện vị Nguyệt thần muốn thay đổi tình trạng trọc khí chỉ là khí thải kia, sau khi nuôi trồng nguyệt hoa mộc thất bại thì người còn làm gì nữa?” Liễu Sao chằm chằm nhìn nửa khuôn mặt hoàn mỹ kia, nàng rất nghêm túc: “Nghe nói người đã làm chuyện nghịch thiên, bị chư thần xử tử, sau đó trên sách không còn ghi chép nào về người cả.”
“Đúng vậy.”
“Người đã gây ra chuyện lớn gì, ngươi không biết thật sao?”
Hắn hỏi lại: “Vậy ngươi biết?”
Hắn hỏi một đằng nàng trả lời một nẻo: “Ta đoán, có lẽ lục giới không phải xuất hiện đồng loạt.”
Hắn hơi cúi đầu xuống, dường như đang nhìn nàng.
Nàng chỉ nhìn hắn mỉm cười.
Sau một lúc lâu, hắn cong khóe môi: “Liễu Sao nhi thông minh quá.”
Hắn ngẩng đầu: “Tựa như có thuyết nói rằng đạo sinh nhất, nhất sinh nhị , nhị sinh tam , tam sinh ra vạn vật. Ngũ giới cũng thế, trời đất sinh ra thần giới, Nữ Oa tạo ra con người, vì để luân hồi nên lại sinh ra Nhân giới và Minh giới. Không bước vào trong luân hồi tức sẽ sinh ra đại đạo, tiên đạo là đạo cầu thần. Nhưng vạn vật trong trời đất chỉ có mỗi con người là đắc đạo, phần còn lại rất bất bình, đến mức Côn Bằng sáng lập yêu đạo, khi đó xuất hiện Tiên giới và Yêu giới.”
Giọng nói trầm trầm kể lại lịch sử khai sinh lục giới, Liễu Sao nghe đến mê mẩn, ánh mắt có hơi kỳ lạ: “Vậy còn ma đạo, Ma giới xuất hiện trễ nhất?”
Hắn trầm mặc một lát rồi đáp “ừm”
“Nhưng trên sách không ghi lại những chuyện này, còn có người nghĩ rằng Ma giới đã có từ ngày xưa.” Liễu Sao không hỏi tại sao hắn biết những thứ này, nàng chỉ thở dài: “Hư Thiên quả là nơi kỳ quặc, trong lục giới chỉ có Hư Thiên ma giới là linh khí hỗn loạn, vừa dơ bẩn vừa rồi loạn, đến cả thảo trùng cũng có ma tính… Nếu có được Địa Linh nhãn thì có thể chế tạo ra thanh khí không thuộc về các giới khác, thế thì Hư Thiên ma giới sẽ không còn tình trạng này, thật tốt biết bao…” Nàng cố ý liếc nhìn hắn.
“Ngươi sẽ đi hái Địa Linh nhãn à?”
“Chuyện này…” Liễu Sao đảo tròn con ngươi, nàng đứng thẳng dậy: “Chỉ cần ngươi hôn ta một cái, ta sẽ cho ngươi biết.”
“Không được.”
“Vậy ta hôn ngươi.”
“Trẻ con không nên làm những chuyện này.”
Nàng rất cố chấp, khiêu khích hắn: “Ta nhớ có người từng dạy ta, muốn kẻ khác làm việc giúp mình, chỉ cần hôn kẻ đó là được.”
Hắn vươn ngón trỏ chặn cánh môi đỏ tươi kia: “Hắn lừa ngươi thôi.”
“Ta bị lừa rất thê thảm.”
“Hắn phải xin lỗi ngươi, Liễu Sao nhi.”
Luôn bảo sẽ không tha thứ, nhưng vì sao khi nghe được lời xin lỗi, trái tim vẫn tan ra? Liễu Sao thầm nghĩ trong lòng, đồng thời hỏi: “Ngươi có muốn ta đi hái Địa Linh nhãn không?”
Hắn không trả lời.
Nàng cố ý trừng to mắt: “Chà… chẳng lẽ ngươi không muốn?”
Đó là đôi mắt hạnh rất thẳng thắn, trong mắt ngập tràn vẻ xảo quyệt, nhưng vẫn bộc lộ rõ câu trả lời của nàng.
Dường như hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng che đôi mắt kia: “Ngươi bằng lòng đi, đương nhiên rất tốt.”
Hiển nhiên nàng rất nghi ngờ hành động của hắn, sau một lúc lâu khóe môi khẽ cong lên, nàng không định phản kháng, cam tâm trở thành người mù: “Ta…”
Còn chưa dứt lời, nàng đã biến sắc, vội vàng bật dậy khỏi lòng hắn, lao thẳng vào đám sương mù, nhưng chỉ kịp trông thấy màu sương đỏ tà ác kia tan đi giữa không trung.
Kiếp Hành cũng phát hiện ra động tĩnh, y dẫn Lạc Ninh chạy đến: “Thực Tâm ma?”
Mắt Liễu Sao lấp lóe, nàng lắc đầu: “Không phải là Thực Tâm ma.”
Kiếp Hành hỏi: “Vậy là ai?”
Liễu Sao cắn môi, chậm rãi nói: “Là Thi ma Thạch Lan.”
“Rõ ràng Thạch Lan đang ở trong Ma cung, chẳng lẽ…” Kiếp Hành vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
“Quay về rồi nói.” Liễu Sao xoay lại nhìn Lạc Ninh: “Hai người đi đâu vậy?”
Kiếp Hành không vui hừ một tiếng: “Nha đầu kia chạy vài dặm xung quanh nơi này, cũng không phát hiện ra gì cả.”
Lạc Ninh không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm người đứng sau Liễu Sao: “Người đó…”
“Hắn à….” Liễu Sao quay đầu nhìn bóng đen đứng trong màn sương, thuận miệng nói dối: “Ta sợ gặp chuyện bất trắc nên bảo hắn theo sau.”
Lạc Ninh khẽ nhíu mày, không hỏi nữa.
Cuối cùng Kiếp Hành cũng thấy nàng thận trọng một chút, y vừa lòng lên tiếng: “Vốn phải vậy.”
Liễu Sao bị Lạc Ninh nhìn đến chột dạ, vội hỏi: “Không thể để Thực Tâm ma biết chỗ này, chúng ta….”
“Không.” Lạc Ninh cắt ngang lời nàng: “Phải để y biết chúng ta ở đây.”
“Nhưng mà…” Ý Liễu Sao là muốn bố trí trận nghi binh dẫn dụ Thực Tâm ma ở một nơi khác rồi bao vây tiêu diệt, đồng thời cũng có thể che giấu chuyện Địa Linh nhãn xuất hiện bên này. Dù sao ma cung Hư Thiên rất cần thứ kia, đến lúc đó kéo người ngoài vào cướp đoạt sẽ rất phiền phức.
Lạc Ninh vẫn khăng khăng: “Dụ giết y phải ở nơi này.”
Kiếp Hành ở bên cạnh, Liễu Sao không tiện phản đối, nàng quyết định quay về Ma cung từ từ giải giảng cho Lạc Ninh hiểu: “Chúng ta đi trước đã.”