Bôn Nguyệt

Chương 82: Chương 82: Yêu Lầm Thương Lỡ




Có lẽ để phối hợp với lời nói dối của Liễu Sao, trên đường về Nguyệt không đi cùng ba người, hiển nhiên Kiếp Hành đã lưu ý hắn từ lâu. Thỉnh thoảng y thử thăm dò Liễu Sao, nhưng nàng giả hồ đồ lờ đi, chỉ chú tâm tìm Lạc Ninh trò chuyện. Ai ngờ Lạc Ninh cũng trầm mặc lạ lùng, dường như nàng có tâm sự, không khí trên đường về rất nặng nề.

Ở đằng trước có một đám tảo mẫu sáng lấp lánh bơi ngang qua, chúng không đông đúc như cái đêm trước đó.

Kiếp Hành nhíu mày nhìn Liễu Sao.

Liễu Sao chậm rãi lắc đầu, thấy Lạc Ninh ngơ ngẩn nhìn đám tảo, chẳng biết nàng có nhớ lại gì không, Liễu Sao bước qua cẩn thận hỏi: “Muội có từng trông thấy loại tảo mẫu này chưa?”

“Có lẽ từng gặp rồi.” Lạc Ninh mỉm cười: “Có chút ấn tượng, hình như muội còn đeo một chuỗi nữa.”

Hóa ra nàng còn nhớ chuyện này, chỉ quên mất người đã đứng bên cạnh, người kia còn nhẫn tâm hơn cả nàng. Mũi Liễu Sao cay cay, vẫn đi qua vớt một chuỗi tảo mẫu lên đưa Lạc Ninh: “Cho muội đây.”

Lạc Ninh vui vẻ nhận lấy cầm chơi, nhưng cuối cùng vẫn thả chúng xuống nước, nàng bỗng hỏi: “Cái người tên Nguyệt đó… Sư tỷ, tỷ không thấy hắn giống một người sao?”

Liễu Sao sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn lại, nàng cúi đầu không đáp

Một cái tên từng khắc cốt ghi tâm nhưng bây giờ chẳng thể nào gợi lên một chút sóng lòng. Chẳng biết từ khi nào bóng dáng thiếu niên đã dần nhạt nhòa trong ký ức, hắn dùng cái chết của mình để hoàn thành một âm mưu, khiến nàng bước một bước sai lầm rất nực cười, đi lên con đường bị người khác sắp đặt từ lâu.

Giống hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Lạc Ninh quan sát phản ứng của Liễu Sao, nàng không hỏi thêm nữa: “Tỷ muốn lấy Địa linh nhãn.”

Liễu Sao vốn định bàn bạc chuyện này với Lạc Ninh, bây giờ nàng chủ động nhắc tới, Liễu Sao cũng không giấu: “Thứ đó rất quan trọng với chúng ta, Ma cung cần nó.”

Lạc Ninh lo lắng: “Muội biết chắc chắn tỷ có nguyên nhân, nhưng Địa linh nhãn là bảo vật của Thần giới, nghe nói khi thần vật giáng thế đều sẽ sinh ra dị biến, tỷ đừng quên, sức mạnh của thần tộc to lớn đến mức nào, cho dù chính thần tộc hái bảo vật cũng không dễ dàng gì, huống chi lại là muội và tỷ? Thần vật xuất hiện bên ngoài giới, chuyện này đã không tầm thường, nếu không phải thần mà lấy bừa thần vật thì cực kỳ nguy hiểm. Ngày xưa tôn giả chọn giấu tin tức đi, có lẽ cũng vì để tránh cho đệ tử Tiên môn vì tham lam mà phải mất mạng.”

Liễu Sao cắn môi: “Thực Tâm ma dám nhắm vào nó thì chúng tỏ không phải không có cách.”

“Đúng vậy.” Nét mặt của Lạc Ninh càng trầm trọng: “Sư tỷ, tỷ từng nói trên người tỷ có một sức mạnh lạ kỳ…”

“Ta hiểu ý của muội, Thực Tâm ma tiết lộ tin tức này cho ta vì muốn dụ ta đi hái Địa Linh nhãn.” Liễu Sao dừng lời, cười nói: “Chỉ có ta mới hái được Địa Linh nhãn.”

Lạc Ninh do dự: “Nhưng tỷ có từng nghĩ, tại sao tỷ lại có thứ sức mạnh này? Rốt cuộc là ai cho tỷ? Mục đích của hắn có phải là…”

“Yên tâm đi, ta đã tính hết rồi.” Liễu Sao tỏ vẻ thoải mái, chuyển hướng câu chuyện: “Tốt nhất đừng để Thực Tâm ma biết vị trí thật sự của Địa Linh nhãn, muội xem chúng ta có thể lừa Thực Tâm ma đến chỗ khác rồi vây giết không?”

Lạc Ninh vẫn lắc đầu phản đối: “Đó là nơi thích hợp nhất để diệt trừ Thực Tâm ma.”

“Nhưng y muốn cướp…” Liễu Sao nhíu mày.

“Yên tâm đi.” Lạc Ninh nở nụ cười: “Y sẽ không thực hiện được ý đồ.” Thấy Liễu Sao vẫn không quyết được, nàng giải thích: “Sư tỷ, tỷ nghĩ đi, y cẩn thận như thế, nếu không phải là Địa Linh nhãn thật thì y sẽ dễ dàng hiện thân sao?”

Lời này rất có lý, Liễu Sao đành từ bỏ: “Có khả năng hắn sẽ lợi dụng Tiên môn.”

“Muội cũng đang lo chuyện này.” Lạc Ninh rũ mắt: “Nếu muốn giết Thực Tâm ma thì ép được y hiện thân là tốt nhất, nhưng nếu có liên quan tới Địa Linh nhãn thì nên…”

Bí mật giữa thanh khí và ma tính, lúc trước Lạc Ca cũng chỉ đoán và chưa từng có ai chứng thực. Huống chi Địa linh nhãn có thể trợ giúp tu luyện, Tiên môn sẽ không để bảo vật rơi vào tay ma cung, muốn cướp Địa linh nhãn thì chắc chắn không thể tránh khỏi một cuộc ác chiến.

Liễu Sao có hơi bực bội, nàng nhìn ra xa.

Lạc Ninh nhìn phía xa xa, hỏi: “Bách Yêu Lăng?”

Ngay cả nàng cũng đoán ra. Liễu Sao xua tay: “Là một ả điên, kệ nàng ta đi.”

Vừa dứt lời, tiếng ưng kêu lảnh lót từ xa vọng tới gần, một bóng đen to lớn từ trên không lao xuống, trong chớp mắt hóa thành một nữ tử yểu điệu, mày dài, con ngươi hẹp, mái tóc trắng như tuyết phất phơ, đó chính là Ưng Như.

Nàng chắp tay với Kiếp Hành: “Thật khéo, tôn giá cũng ở đây.”

Từng làm ma tôn Trưng Nguyệt, Kiếp Hành hơi gật đầu: “Hóa ra là Ngọ Vương.”

“Tiểu vương đặc biệt đến đây bái kiến Ma tôn đương nhiệm.” Ưng Như cười nhìn sang Liễu Sao.

Ma tôn tiền nhiệm, đương nhiệm gì chứ, cái loại châm ngòi ly gián này nàng ta dùng nhầm chỗ rồi, Liễu Sao vốn chẳng cần địa vị này. Nhưng vì chuyện của Kha Na nên thái độ của Liễu Sao với nàng ta cũng chẳng hay ho gì, nàng đứng dậy nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

Ưng Như làm như không để tâm thái độ của nàng, nàng ta ngân nga: “Lần trước nhờ tôn giá chỉ điểm, tiểu vương vẫn khắc sâu vào lòng, nghe nói gần đây tôn giá thường xuyên đến Tiên hải. Tiểu vương tò mò nên qua đây xem sao, chẳng biết ma cung định làm chuyện lớn gì, có lẽ cần đến tiểu vương cống hiến chút sức lực.”

Liễu Sao biết nàng ta rất cố chấp việc trả thù, lần trước bị nàng áp chế ở Minh Hải, lần này nàng ta nói muốn giúp đỡ, thật ra là muốn đến phá hoại. Vì vậy Liễu Sao châm chọc nàng ta: “Chuyện Ma cung tự Ma cung giải quyết được, cần gì người ngoài giúp sức. Bổn tọa nhớ không nhầm, gần đây Bách Yêu Lăng đang gặp chút chuyện, ngươi còn rảnh rỗi đi dạo sao?”

Ưng Như thở dài: “Tạo ra động tĩnh Thiên yêu xuất thế để dẫn dụ chúng ta rời khỏi rồi thừa cơ quay trở về Yêu giới, quả không hổ danh áo trắng, nhưng mà…” Nàng đảo đôi mắt đẹp, quan sát Lạc Ninh: “Vị này là Lạc cô nương sao? Quả nhiên dung mạo không tầm thường, đến ta cũng thấy mà thương xót.”

Lạc Ninh nở nụ cười đáp: “Ngọ Vương nói đùa rồi.”

“Xem ra cô nương không phải bị Ma cung cướp đi, mà là không muốn quay về Tiên môn?” Ưng Như liếc nhìn Liễu Sao: “Là vì áo trắng sao?”

Liễu Sao không thể chịu nổi cái kiểu nói chuyện quái gở này, nàng cướp lời: “Ngươi đừng hòng ly gián, Kha Na sẽ không gặp lại ngươi.”

Ưng Như không hề tức giận, lạnh nhạt đáp: “Không sai, ta muốn gặp y, nhưng y không định gặp ta.”

“Ngươi định gây phiền phức cho ta?”

“Chẳng qua tiểu vương tò mò thôi, rốt cuộc Ma cung có âm mưu gì ở Tiên hải?” Ưng Như khoanh tay đi được vài bước, như cười như không nói: “Nếu bên này gặp chuyện bất trắc, có lẽ y sẽ không thể bàng quan đứng nhìn, chẳng phải giao tình của hai người tốt lắm sao.”

Hiển nhiên nàng ta không biết áo trắng đã đổi thành người khác, Liễu Sao quả thật rất phiền muộn, nếu nàng ta thật sự đến thọc gậy bánh xe thì sự việc sẽ rất khó giải quyết, ai trông thấy Địa Linh nhãn mà không sinh lòng tham muốn? Mà nàng ta gây chuyện với Ma cung, chắc chắn A Phù Quân sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Chưa thấy ai đáng ghét như nàng ta, muốn đá cũng không đá được! Liễu Sao khó lắm mới kiềm được ý muốn giết người, nàng ta dám đến đây gặp nàng chứng tỏ nàng ta không chỉ đến một mình, bất luận là lấy Địa linh nhãn hay giết chết Thực Tâm ma đều không thể sơ suất, trước mắt quả không thể trêu chọc Bách Yêu Lăng. Hai giới yêu ma vốn không liên can, khó trách nàng ta không sợ.

Lạc Ninh đang muốn mở miệng thì một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên bên cạnh, chưởng lực hùng hậu ập thẳng tới khiến Ưng Như lùi xa ba trượng.

Ưng Như nhẹ nhàng đáp trên mặt biển, nét mặt âm trầm nhưng lại cười bảo: “Các hạ quả trung thành và tận tâm.”

Kiếp Hành phất áo choàng, lạnh lùng quát: “Đây là trừng phạt vì mạo phạm thánh tôn, còn không giết ngươi là vì nể tình hữu nghị của hai giới. Ngọ vương vì ngoại giới mà dám lấy toàn bộ Bách Yêu Lăng ra cược thì Ma cung ta cũng không ngại ngần, bổn tọa chỉ khuyên ngươi một câu, cá chết lưới rách, chẳng ai có lợi cả.”

“Bổn tọa?” Ưng Như nhíu mày nhìn Liễu Sao.

Lúc này Kiếp Hành mới phát hiện mình lỡ lời, y hừ một tiếng, không thèm giải thích.

Ưng Như là một ả điên, Liễu Sao không nghĩ rằng chỉ mới có thế thì nàng ta sẽ dừng tay lại, nhưng dù sao vẫn thấy rất hả giận: “Kiếp Hành thúc nói đúng! Bách Yêu Lăng không sợ thì chúng ta sợ quái gì! Tương lai áo trắng chắc chắn sẽ thống nhất Yêu giới, khi nào Ngọ vương cuống cuồng bỏ chạy có lẽ bổn tọa sẽ cân nhắc cho ngươi một nơi lánh nạn.”

“Tiểu vương cũng mong chờ ngày ấy.” Ưng Như cười khẩy rồi hóa thành tuyết ưng bay đi.

“Kiêu ngạo gì chứ!” Liễu Sao mắng cái bóng dần bỏ đi xa của nàng ta, nàng quay về đuôi thuyền không nói thêm gì nữa.

Với Ưng Như, tuy Liễu Sao không hiểu cái suy nghĩ không chiếm được thì đạp đổ nhưng vẫn có thể hiểu sự cố chấp của nàng ta, cuối cùng chỉ vì ba chữ “Không buông được” mà thôi, nhưng nàng ta lại rắp tâm muốn phá hoại… Liễu Sao bực bội vỗ lên mạn thyền: “Sớm muộn gì ta cũng phải giết nàng ta!”

“Sư tỷ, quay về rồi nói.” Lạc Ninh an ủi.

Chuyện của Ưng Như nhất thời khó nói rõ, Liễu Sao gật gật đầu cũng không giải thích điều gì.

******

Đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất quay lại Hư Thiên ma cung, tâm trạng của Lạc Ninh vẫn rất nặng nề, nàng tự đi nghỉ ngơi. Trước tiên, Liễu Sao đến Yết Thánh điện nghe cấp dưới bẩm báo sự vụ, nàng kể sơ qua mọi chuyện với Lư Sênh, Liễu Sao không định giấu chuyện Địa linh nhãn với y. Lư Sênh có dã tâm, nhưng lại không có lòng riêng, y có sức ảnh hưởng rất lớn ở Ma cung, dù muốn làm gì cũng phải có được sự ủng hộ của y, chỉ khi nào y hiểu tầm quan trọng của chuyện này thì mới dốc hết sức lực.

Chuyến đi đến Tiên hải này không dễ chịu gì, thu hoạch lớn nhất là xác nhận được vị trí của Địa Linh nhãn, dường như Lư Sênh cũng không quá kinh ngạc hay vui mừng, ngược lại lúc y nghe Ưng Như xuất hiện thì hơi nhíu mày, hiển nhiên y cũng đoán chuyện lần này rất khó giải quyết.

“Ta sẽ phái người trông coi động tĩnh bên Tiên hải.”

“Mọi chuyện ngươi sắp xếp đi.” Liễu Sao có hơi mệt mỏi, vừa dứt lời lập tức rời khỏi Yết Thánh điện.

Lư Sênh khoanh tay ngắm nhìn đám mây ô trọc bên ngoài, y đứng thật lâu không nói lời nào.

“Tương lai của Ma tộc, ma đạo sẽ hưng thịnh.” Kiếp Hành đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng, ánh sáng tỏa bừng trong đáy mắt.

Vì ma tính nên sát nghiệt chồng chất, biết bao nhiêu con dân ma tộc đã tan thành tro bụi dưới thiên kiếp. Bây giờ con đường không có tương lai sắp đi đến điểm kết. Ma đạo là đạo hoàn mỹ nhất lục giới, ngày thiên hạ sẽ là của ma sắp đến rồi.

Lư Sênh đáp: “Không dễ thế đâu.”

Kiếp Hành quả quyết: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, có thể là cơ hội duy nhất, cho dù có khó khăn hơn nữa chúng ta cũng phải hợp sức đánh một trận!”

Chủng tộc sắp rơi vào hủy diệt bắt được một tia hy vọng, cho dù cái giá phải trả có nặng nề đến thế nào thì cũng đáng.

Lư Sênh: “Thần vật giáng thế tất sẽ sinh ra dị biến, không dễ thành công, Thực Tâm ma lại không có ý tốt.”

Kiếp Hành ngẫm nghĩ cũng gật đầu, y nhìn ra ngoài điện: “Trên người con bé có chút bí mật, chẳng lẽ… có thể có nguy hiểm hay không?”

Lư Sênh nhìn y, lãnh đạm đáp: “Tất cả đều đặt Ma cung lên hàng đầu.”

Kiếp Hành không nói nữa.

******

Liễu Sao đi loanh quanh vài vòng trong Ma cung, tuy nàng vẫn không quản lý sự vụ trong Ma cung, nhưng sự cung kính trên nét mặt chúng ma đã dần chân thành hơn. Rất nhanh, Vị Húc phái một tên hộ vệ đến bẩm báo rằng Thạch Lan vẫn luôn ở trong Ma cung chưa từng rời khỏi. Liễu Sao biết y hiểu lầm nhưng cũng không truy cứu tại sao y lại biết tin tức này, nàng gật đầu cho tên thị vệ quay về.

Kẻ theo dõi nàng trên Tiên hải là ai, Liễu Sao đã suy ngẫm sự việc này rất lâu.

Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi gốc liễu, chiếc gường kén lẳng lặng treo ở đó, vài làn sương khói lướt qua giường nhuốm trên vạt áo choàng đen của hắn.

“Trở về lâu chưa?” Liễu Sao bước qua, hỏi rất tự nhiên.

“Lâu rồi.”

“Ngươi đang chờ ta?”

“Ngươi định đi lấy Địa linh nhãn sao?”

Liễu Sao chắp tay sau lưng rồi đứng trước mặt hắn: “Sao nào, ngươi không muốn ta đi lấy?”

“Đương nhiên không.” Hắn ngừng lời: “Nhưng ngươi từng nói sẽ không giúp ta.”

“Tại sao ta lại không giúp ngươi chứ?” Liễu Sao nâng mặt nhìn hắn, nở nụ cười giảo hoạt: “Ta muốn ngươi nợ ta nhiều một chút thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục bàn giao dịch, ngươi đừng hòng dùng ba ngày để lừa ta.”

Đầu tiên hắn ngẩn ra sau đó bật cười.

“Chỉ có mình ta lấy được Địa linh nhãn?”

“Ừ, khi Địa linh nhãn chín sẽ tác động đến địa mạch bốn phương tạo thành hố địa sát, muốn vào hái thì phải đủ sức chống cự với sát khí lớp ngoài.”

“Cần đến thần huyết trên người ta.”

“Phải.”

Nàng hiểu ra, nâng hai tay lên: “Ôm ta một cái.”

“Không được.” Hắn không hề mắc mưu.

“Việc này chỉ mỗi mình ta làm được, chỉ có ta mới có thể cứu ma tộc.” Liễu Sao sáp tới uy hiếp hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy lòng ta? Với lại ôm ta một cái ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì, tính ra thì ta mới là người chịu thiệt.”

Hắn bật cười, vươn tay ôm lấy nàng.

Nàng thuận thế chui vào trong áo choàng, áo choàng lập tức lay động, chẳng biết nàng làm gì bên trong, chỉ thấy cặp mắt to xấu xa chớp chớp.

Hắn bắt lấy tay nàng: “Liễu Sao nhi, ngươi ngày càng tệ hại rồi.”

Liễu Sao vẫn nở nụ cười, đột ngột hỏi: “Ta đi hái Địa linh nhãn nguy hiểm lắm sao?”

Hắn trầm mặc một lát đáp: “Ừm.”

“Nguy hiểm tới mức nào, bị thương à?”

“Nguy hiểm hơn thế một chút.”

“Sẽ chết à?”

Đợi rất lâu mà vẫn không có câu trả lời, nàng chậm rãi thu lại nụ cười.

Hắn buông tay nàng ra, nói: “Trên người ngươi có một giọt máu có thể giúp ngươi an toàn tiến vào trong hầm địa sát, hái được Địa linh nhãn.”

Nàng không bỏ sót vấn đề trong lời hắn: “Nhưng, chưa chắc có thể thoát ra?”

“Có lẽ vậy.”

“Sẽ tan thành tro bụi?” Thấy hắn không phủ nhận nhưng nàng lại không tức giận: “Ta sợ chết như vậy, đáng lẽ ngươi phải gạt ta, phải nói nó cực kỳ hữu dụng với ta, thì ta mới có thể cố sức giành giật.”

Hắn khẽ cong khóe môi: “Ta vốn cũng muốn gạt ngươi.”

“Nguyệt, ngươi thật xấu! Rất xấu xa!” Nàng bật cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Hóa ra đã là thứ bị vứt bỏ từ đầu, dùng sức cám dỗ của ba ngày để mua vận mệnh cả đời của nàng.

Hóa ra thứ ánh sáng trăng phủ kín con người, tràn ngập mặt đất vẫn luôn lạnh lẽo vô hạn.

Chiếc mũi khẽ khàng run rẩy, cơ thể trống rỗng không chút sức lực, Liễu Sao cố khiến ngữ điệu mình bình thản: “Ngươi muốn cứu bọn họ, muốn cứu cả ma tộc, nhưng tại sao ta phải tự tìm đường chết vì họ chứ?”

Dường như hắn muốn trả lời nhưng cuối cùng không nói điều gì cả.

Nàng đột ngột ôm lấy gáy của hắn, kiễng chân hôn hắn.

Nụ hôn đó không chút ngọt ngào, thậm chí còn mang theo oán hận, nàng gần như dùng toàn bộ sức lực cắn hắn, giày vò môi hắn.

Đôi môi mỏng có thể nở nụ cười mê hoặc lòng người hóa ra lại lạnh thấu xương, một nụ hôn cũng đủ khiến người ta giá buốt tận cõi lòng.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng nàng nức nở, hắn đẩy nàng ra: “Được rồi, Liễu Sao nhi.”

“Chỉ cần ngươi thích ta, ta sẽ làm mọi chuyện cho ngươi. Cho dù… dù là chết.” Nàng nghiêm trang nói.

Chỉ cần ngươi yêu ta, ta sẽ làm mọi chuyện vì ngươi.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt ngân ngấn nước lấp lóe những đốm sáng nhưng rõ ràng nàng đang cười.

Viên thủy tinh tím lóe lên, bàn tay đang đẩy nàng ra cũng yếu bớt.

“Sao lại thế này chứ?” Nàng khẽ thở dứt quãng, úp mặt trước ngực hắn, ngữ khí hơi tò mò: “Thật lạ lùng, lần nào ta cũng rất hận ngươi, hận đến mức muốn ngươi chết. Ngươi luôn lừa ta, còn muốn lấy mạng ta nhưng tới cuối cùng ta vẫn muốn ngươi ôm ta, bây giờ cũng vậy.”

Nàng lại ngửa đầu, đôi môi nhỏ nhắn căng tròn trơn bóng khẽ hé mở khiến người ta muốn lấp đầy kẽ hở kia.

Vì vậy hắn trầm mặc, đầu hơi cúi thấp tựa như đang nhìn nàng hôn hắn.

Thiếu nữ có thân hình đầy đặn, áp sát vào hắn thật chặt chẽ, mang theo sức mạnh vô hạn và nhiệt tình nóng bỏng như muốn hòa vào cơ thể hắn, gần như đẩy hắn lùi về phía sau.

Khoảng cách quá gần, gần đến mức không còn không gian thế mà nàng vẫn muốn áp sát hắn thêm, tựa như muốn xóa bỏ tất cả khoảng cách giữa hai người, để hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong thiếu nữ.

Đôi môi như ngọn lửa nóng bỏng, mềm mại như thế lại mang đến cảm giác sâu sắc đã lâu không cảm nhận được, động tác của nàng trúc trắc thô lỗ khiến hắn không nén được muốn cười.

Vì vậy, đôi môi mỏng hơi cong lên.

Bàn tay đeo chiếc nhẫn tím bất giác ôm lấy thắt lưng nàng, đỡ lấy sức nặng của nàng khiến nàng càng buông lỏng, nhiệt tình hơn.

Cuối cùng chẳng biết là ai đang hôn ai, như có như không đáp lại, bao dung sự trúc trắc của nàng, như dẫn dắt trong vô thức khiến sự thô lỗ của nàng hóa thành tỉ mẩn thưởng thức.

Hóa ra cảm giác hôn lại đẹp đẽ như thế, toàn thân như mềm ra, không không nén được run rẩy, tựa như đang say, nàng không kiềm lòng được mở to đôi mắt, ánh nước trong đôi mắt hạnh dường như hơi lóe lên lấp lấp như những vì sao nhỏ.

Nàng nắm bàn tay lạnh lẽo băng giá còn lại của hắn đặt lên nơi mềm mại trước ngực nàng rồi len vào trong vạt áo, bàn tay kia không hề từ chối, để mặc nàng dẫn dắt lung tung, sau đó tự động tìm được một vị trí vừa ý.

Một động tác nhỏ bé nhất nhưng dễ dàng thiêu đốt ngọn lửa trong cơ thể, toàn thân như mất hết sức lực, không thể đứng tiếp, nàng trượt xuống dần theo cơ thể hắn, nàng cố chết ôm lấy gáy hắn, cọ vào khuôn mặt hắn, khẽ nhấm nháp lỗ tai hắn.

“Chỉ cần ngươi thích ta, ừ, chỉ cần ngươi yêu ta…” Giọng nói nỉ non, mang theo chút nức nở, đau lòng.

Hắn thở dài rụt tay lại.

Nàng bị đẩy ra ngã vào trong chiếc kén màu xanh, chiếc giường xanh bị va phải lắc lư dữ dội.

“Ngươi quá kích động, Liễu Sao nhi.” Hắn khẽ cong khóe môi lạnh lẽo, xoay người lập tức biến mất.

Mái tóc dài tán loạn xếp thành chiếc gối, Liễu sao kinh ngạc nhìn bầu trời cao, một lúc lâu sau, cho đến khi chiếc kén xanh lục ngừng lại nàng mới chậm rãi hoàn hồn.

À, lại bị vứt bỏ nữa rồi.

Hắn vứt bỏ một người như nàng chỉ vì muốn cứu được nhiều người hơn, điều này không sai, nhưng kẻ bị vứt bỏ vẫn luôn rất khổ sở…

Liễu Sao xoay người, mặt úp vào trong chiếc kén xanh, khiến dòng chất lỏng trong mắt tuôn rơi qua khe hở của những chiếc lá liễu.

Ừ, có hơi đau đớn.

Đột nhiên nghĩ tới Kha Na, người đó cũng là kẻ không có lương tâm, vì trách nhiệm của y, nói đi là đi, hoàn toàn không nhớ lời hứa lúc trước.

Ai mà cần chứ. Liễu Sao lặng lẽ lặp lại hai lần rồi nhắm mắt ngủ.

******

Trên biển ảo, Nguyệt thong thả đạp trên sóng nước, ngón tay nhợt nhạt khẽ kéo vạt áo choàng, bước chân lại khôi phục sự tao nhã ngày thường.

“Tuy không phải cơ thể loài người, nhưng lại ngập tràn thứ khát khao giống hệt.” Giọng nói ồm ồm truyền tới: “Ôi, sự tự chủ đáng thương của người.”

“Ta chưa hề nói rằng ta có thứ tự chủ đó.”

“Thật ra người không cần phải trốn chạy, thuộc hạ rất quen trông cửa giúp người, cam đoan không để ai quấy rầy.”

“Ta có trốn à?” Hắn khẽ gõ ngón tay: “Ta phát hiện, từ sau khi bỏ lệnh cấm, ngươi lại học được thói rình mò bất lương, có lẽ ta nên cân nhắc hạn chế hành động của ngươi.”

“Thuộc hạ chỉ đang nhắc nhở người thôi, từ khi mảnh hồn kia quay về, người bị ảnh hưởng ngày càng sâu sắc.”

“Chỉ là một mảnh hồn mà thôi, không thể chi phối ta được.” Hắn ngừng lại một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra con bé vẫn là một đứa trẻ không tệ, rất đáng yêu, cũng rất đáng thương, không phải sao?”

“Đứa trẻ?” Tiếng cười vọng đến từ giữa không trung: “Dường như cơ thể ngươi không cho là vậy.”

“Con bé là một đứa trẻ to xác.”

“Đúng vậy, người không thể thích đứa trẻ này được, nếu người thích con bé thì nỡ lòng nào trơ mắt nhìn con bé mất mạng?”

“Ta chỉ thấy con bé đáng thương, ta không mong ngày sau phải áy náy, chuyện đó rất phiền phức, dù sao ta tận mắt chứng kiến con bé trưởng thành, cũng bỏ nhiều công sức quan tâm, cho dù là nuôi một con chó lâu ngày cũng sẽ có tình cảm.”

“Thuộc hạ không tài nào phát hiện ra người cũng có tình cảm như thế với thuộc hạ.”

“Bởi vì ngươi không xinh đẹp bằng con bé, cũng không đáng yêu như con bé.”

Lần này, hắn trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Lam Sất, có lẽ bản thân kế hoạch này đã là sai lầm, ta chỉ muốn sửa chữa sai lầm này thôi.”

“Vì bù dắp một sai lầm mà phạm phải sai lầm thứ hai, thuộc hạ không hy vọng người sẽ phạm tới sai lầm thứ ba, chủ nhân kế hoạch này là người tạo ra từ lỗ hổng của thần tắc, tính đến nay, người đã nhúng tay vào quá nhiều, đến lúc thần tắc trừng phạt, người không thể gánh vác nổi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.