Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 102: Chương 102




Càng nghĩ càng thấy tức, Từ Á Ngôn nghiến răng nghiến lợi mắng rủa một hồi lâu, Tần Thời không ngăn cản để mặc y nói thỏa thích, đôi lúc còn mỉm cười hùa theo, một người nói một người nghe tạo nên khung cảnh hòa hợp đến lạ.

Từ Á Ngôn mắng đến khàn cả cổ mới chịu ngừng lại.

“À đúng rồi.” Từ Á Ngôn hỏi: “Vậy kế hoạch của hoàng huynh là gì vậy?”

“Đã nhiều năm như vậy rồi cũng nên đặt một dấu chấm hết.” Tần Thời mỉm cười đáp: “Ngươi cứ chờ đi.”

Tần Thời đã không muốn nói Từ Á Ngôn cũng không gặng hỏi thêm, y chỉ cần an ổn bên cạnh hắn là được.

Sự xuất hiện của Trì Anh khiến tình thế hoàn toàn bị đảo ngược, lúc trước tể tướng luôn miệng đòi nhân chứng thì hiện tại đã có nhân chứng, muốn vật chứng thì có vật chứng.

Nhân chứng mà Trì Anh mang đến là một trong những thuộc hạ thân cận của Lý Ngạn, gã không những khai ra Lý Ngạn âm thầm dùng mối quan hệ thân thiết với Dương vương tham quyền đoạt lợi, còn khai luôn ra những ngân lượng trong sổ sách mà họ tìm thấy là của thái thú Giản Minh.

Kho bạc mà tể tướng lục soát được dùng để chứa ngân lượng chung, thái thú là người nắm giữ, hoàn toàn không liên quan gì đến Tần Thời, mỗi một lần thành công thái thú sẽ dựa vào công sức bỏ ra của từng người mà phân phát.

Trước kia Lý Ngạn thường xuyên đến để nhận bạc nên thuộc hạ này của gã đã không còn lạ gì, đe dọa một chút là đã khai ra tất cả.

Hoàng thượng lập tức sai người đến Sa Hải giải thái thú Giản Minh đến làm rõ.

Thật ra lần trước Tần Thời đến Sa Hải cũng đã điều tra ra được kẻ chủ mưu nhưng cố tình để lại không động đến, từ lúc ngự sử nói bóng gió với Tần Sở muốn để Tần Thời đi điều tra thuế muối hắn đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ là người ta đã mất công bày ra cái bẫy lớn như vậy, họ sao có thể không thuận theo.

Nửa tháng sau, cấm binh quay trở về bẩm báo Giản Minh đã bị người ta sát hại, khi người của triều đình đến nơi Giản gia đã không còn một ai sống sót.

Trong lòng ai cũng nghĩ, thủ phạm lớn nhất cũng chết rồi không lẽ vụ án này rơi vào cảnh bế tắc.

Vào lúc người người sốt ruột, thế tử Trì Anh lại không biết lôi từ đâu ra một nhân chứng, kẻ này là quản gia của Dương vương phủ, lão khai rằng trước hôm xảy ra án mạng có nhìn thấy một kẻ lạ mặt vào trong phòng của Dương vương.

Cao tể tướng tức giận quát ầm lên: “Sao lần trước bổn tướng đích thân đến vương phủ hỏi ngươi không khai ra chuyện này?!”

Quản gia run cầm cập đáp: “Sau khi gặp thế tử lão nô mới đột nhiên nghĩ ra, trước đó thật sự không biết chuyện này lại quan trọng đến vậy, lão nô chỉ có một cái mạng làm gì có gan gạt tể tướng đại nhân cơ chứ!”

Trì Anh phe phẩy quạt cười cười đứng trước mặt tể tướng. “Xin tể tướng bớt giận, chính vì ngài lúc nào cũng bày ra vẻ mặt dọa người này mới làm người khác sợ không dám nói đấy.”

Sau khi chọc ghẹo tể tướng xong Trì Anh như không có chuyện gì chấp tay hướng Tần Sở nói: “Bẩm hoàng thượng, thần đã mời họa sư phác họa lại khuôn mặt theo lời khai của quản gia, chỉ cần tìm được người này mọi chuyện sẽ được minh bạch.”

“Mau phái người đi tìm.” Tần Sở nói xong nhìn về phía tể tướng thất vọng nói: “Trẫm giao vụ án này cho thượng thư và tể tướng, đã lâu như vậy đến nay vẫn chưa có một chút manh mối, còn không bằng thế tử ở nơi xa xôi vạn dặm... hai ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi.”

“Hạ thần vô năng xin hoàng thượng trách phạt!”

“Xin hoàng thượng cho thần thêm một cơ hội lấy công chuộc tội!”

Tể tướng và thượng thư bị khiển trách đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Ban đầu cứ nghĩ chỉ là một vụ án mạng bình thường, ai mà ngờ nó lại rắc rối như vậy chứ!

Trì Anh che miệng lại suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Nếu không phải do hoàng thượng chặn hết mọi đường điều tra, có lẽ hai vị đại quan này cũng không vô dụng đến mức ngay cả một manh mối cũng không tìm ra.

Ai bảo ngày trước hai kẻ này hay đặt điều khó chịu với Tần Thời cơ chứ, hoàng thượng rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng.

Chẳng lẽ suốt bao nhiêu năm qua đám người này không nhìn ra hoàng thượng là một người rất cuồng đệ đệ?

Tin tức này đến tai thái phi khiến bà ta cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng.

Tại sao mọi chuyện lại xảy ra không đúng theo như dự đoán một chút nào? Không những thế còn càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế.

Phùng tổng quản nhân lúc không ai để ý lén gặp mặt thái phi, vừa nhìn thấy mặt lão, thái phi đã ném mạnh tách trà xuống đất nước văng tung tóe. Thái phi quát ầm lên: “Ngay cả mặt cũng để bị lộ, tên thuộc hạ kia của ngươi rốt cuộc có làm được việc không vậy?”

“Xin thái phi bớt giận.” Phùng tổng quản nói: “Thật không ngờ tên quản gia kia đến phút cuối lại trở mặt, nhưng nương nương yên tâm, lão nô sẽ lệnh cho A Phúc trốn đi thật xa không để đám người của thế tử tìm thấy.”

“Trốn? Chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn dám để hắn đi trốn?”

“Vậy ý nương nương...”

Thái phi lạnh lùng ra lệnh: “Giết hắn.”

Phùng tổng quản hốt hoảng ngẩng đầu lên đau lòng nói: “Nương nương, đó là con trai lão nô nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay...”

“Chỉ là một đứa con hoang chết rồi thì kiếm đứa khác nuôi.” Thái phi nhìn Phùng tổng quản với ý cười khinh miệt: “Cũng đâu phải đích thân ngươi sinh cần gì ra vẻ như vậy?”

Phùng tổng quản tuy không muốn nhưng không dám nhiều lời thêm, theo thái phi bao nhiêu lâu nay, lão cũng phải biết rõ bà ta là người máu lạnh vô tình đến mức nào chứ, chỉ sợ vì lợi ích ngay cả lão thái phi cũng không tha nói gì đến A Phúc.

“Đúng là tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt!” Phùng tổng quản than khẽ một câu quay trở về ngự thư phòng.

Đêm xuống hầu hết mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ nhưng Tần Sở vẫn ngồi duyệt tấu chương, ánh đèn mập mờ in bóng của gã tạo thành một vệt đen dài trên mặt đất. Vì ngồi một chỗ quá lâu Tần Sở đưa tay ra đấm nhẹ lưng, nhưng chưa chạm đến đã có người thay gã xoa bóp. Phòng tổng quản không đành lòng khuyên: “Hoàng thượng người còn trẻ, việc gì phải lao lực như vậy, nên đi nghỉ ngơi sớm giữ gìn long thể.”

“Tình hình trong triều hiện nay không phải ngươi không biết, sao trẫm có thể nghỉ ngơi chứ.” Tần Sở lôi một tấu chương cao nhất trên chồng xuống, vừa đọc ấn đường vừa nhíu lại như đang suy ngẫm, một lúc lâu sau mới nhấc bút viết lên vài chữ, sau đó lại đặt tấu chương sang một bên tiếp tục cầm cái khác lên xem.

Hành động nhàm chán này gã đã lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể dừng. Phùng tổng quản thở dài: “Để lão nô đi thay cho hoàng thượng tách trà mới.”

Tần Sở gật nhẹ đầu không đáp.

Phùng tổng quản hôm nay không tập trung, đến tận khi nước trong tách tràn ra ngoài rồi mới hoảng hốt buông xuống, lão cười khà khà nói: “Hoàng thượng xem, lão nô thật sự là già rồi, ngay cả việc này cũng làm không xong.”

Đã hầu hạ bên người bao nhiêu năm, Phùng tổng quản có chút khác thường sao Tần Sở không nhận ra, gã vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm tấu chương như không phát hiện nói: “Ngươi cũng đã theo trẫm từ rất lâu rồi.”

Phùng tổng quản cúi đầu xuống đáp: “Hoàng thượng đối với lão nô trước nay không bạc.”

“Ngươi cũng rất tận tụy chăm sóc cho trẫm.” Lúc này Tần Sở mới đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phùng tổng quản nhẹ giọng nói: “Đôi lúc trẫm còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng ngươi là người của thái phi tại sao lại luôn đối tốt với trẫm như vậy.”

Phùng tổng quản kinh ngạc lắp bắp hỏi: “Hoàng thượng... người đã biết?”

Tần Sở gật nhẹ đầu: “Đã biết từ rất lâu rồi.”

Phùng tổng quản vội vàng quỳ xuống, vừa xúc động vừa hổ thẹn nhắm mắt lại nói: “Lão nô tội đáng muôn chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.