Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 103: Chương 103




Không biết có phải là do lương tâm trỗi dậy hay không mà Phùng tổng quản đột nhiên khai ra hết mọi chuyện liên quan đến thái phi, từ việc thái phi lợi dụng sơ hở của Lý Ngạn, ép Dương vương lựa chọn giữa tính mạng cả gia tộc và bản thân phải hy sinh.

Thực tế là Lý Ngạn lấy danh nghĩa đi làm việc xấu Dương vương không hề hay biết, thế nhưng mỗi lần bàn chuyện gã ta đều lấy ra tín vật của vương phủ, đều là vật trước kia vương phi ban tặng, nếu Dương vương nói hoàn toàn không dính dáng đến chuyện này thì ai tin.

Dương vương còn là kẻ nhát gan, bị A Phúc dọa một hồi đã sợ mất mật, cho dù ông có sợ chết đi chăng nữa thì hy sinh một người bảo toàn tính mạng biết bao nhiêu người, thiệt hơn trong đó không cần nói cũng rõ.

Vậy nên Dương vương sai người theo dõi tung tích của Tần Thời, thấy hắn vừa vào trong rừng lập tức đi theo. Trương thống lĩnh đã được người ta mua chuộc từ trước hoàn thành tốt vai diễn 'nhân chứng' của mình. Sau đó Phùng tổng quản dẫn dắt Tần Sở đến, nhân cơ hội hai huynh đệ họ vì lời đồn bên ngoài đang 'bất hòa' muốn đẩy Tần Thời vào chỗ chết.

Tần Thời giả vờ như rơi vào trong bẫy khiến thái phi chủ quan, sau đó Tần Sở lại thuận theo làm khó Tần Thời khiến bất kỳ ai cũng nghĩ gã thực sự muốn trừ khử hắn.

Trời tính vạn tính thái phi cũng không thể ngờ rằng, thái phi vừa tính một bước thì Tần Sở đã tính xong mười bước. Ngay từ đầu khi tin đồn thất thiệt của gã và Tần Thời bị tung ra, Tần Thời không những không ngăn cản còn phái người đi thêm dầu vào lửa, để Tần Sở có lý do để cùng hắn ghi thù.

Khi đó Tần Sở cũng âm thầm gọi Tần Thời vào trong cung để lập nên kế hoạch.

Hiện tại Lâm Quan đang rục rịch như hổ rình mồi, chỉ cần thái phi thất thủ, Liên vương nhất định sẽ có lý do để đem binh đến gây chiến cứu người.

Tần Sở và Tần Thời chỉ cần ép thái phi lộ ra bộ mặt thật, quê nhà Lâm Quan lại bất chợt tạo phản, tội chồng thềm tội. Đến khi đó, trừ khi là thần tiên hạ phàm không thì trên thế gian này cũng không còn ai có thể bao che cho bà ta.

Mà cho dù có thần tiên hạ phàm đi chăng nữa thì Tần Sở gã cũng phải làm ác quỷ tu la, kéo tất cả xuống địa ngục!

Để báo được mối thù năm xưa, gã còn có gì là không thể làm!

Phùng tổng quản đi theo Tần Sở từ khi gã vừa mới chân ướt chân ráo lên ngôi vị thái tử, khi đó gã vừa mới trải qua kinh hãi, biết rõ lòng người đáng sợ nên với ai cũng giữ bộ mặt lạnh nhạt cẩn thận đề phòng.

Mặc dù Phùng tổng quản che giấu rất kỹ, cũng chưa từng trực tiếp đi tìm gặp thái phi lần nào, nhưng chung quy chỉ cần làm điều khuất tất vẫn để lại kẽ hở. Tần Sở khi biết tin không nổi giận cũng không chất vấn, âm thầm quan sát xem rốt cuộc ông ta muốn giở trò gì.

Khác với suy đoán là Phùng tổng quản từ đầu đến cuối một lòng chăm sóc gã, từ bữa ăn đến giấc ngủ, chưa từng làm qua loa một ngày nào. Tần Sở khi còn nhỏ có thói quen hay đạp chăn, mùa hè còn đỡ, cứ đến mùa đông lạnh giá ngủ như vậy cả đêm sáng ra không tránh khỏi bị nhiễm phong hàn, thật sự là một thói quen rất tệ.

Phùng tổng quản biết chuyện liền thức suốt đêm, ngồi canh bên giường của Tần Sở để đắp chăn lại cho gã.

Có một lần Tần Sở phát hiện Phùng tổng quản lén đổ thuốc của mình đi thay bằng một bát mới, gã lập tức cho người kiểm tra, không ngờ được rằng bát mà Phùng tổng quản đổ đi có độc, còn thứ mà gã uống hoàn toàn bình thường.

Lâu dần có khi Tần Sở còn cứ ngỡ có phải gã điều tra nhầm rồi hay không? Nếu Phùng tổng quản thật sự là người của thái phi, không có lý gì mà ông ta đối với gã tốt như vậy.

Tần Sở không còn ý định ra tay với Phùng tổng quản nữa, tuy ông ta là người của thái phi nhưng cũng không hẳn là người xấu, giữ lại biết đâu một ngày nào đấy có cơ hội dùng đến.

Không ngờ rằng quân cờ này của Tần Sở đến hiện tại lại giúp cho kế hoạch của gã thành công một cách hoàn hảo.

Văn võ bá quan nghe lời của Phùng tổng quản không khỏi trợn mắt há mồm, một trong số đó đứng ra lớn tiếng hỏi: “Có chứng cứ gì chứng minh lời ngươi nói là sự thật?”

“Lão nô dám đứng ra nói dĩ nhiên là có chứng cứ.”

Phùng tổng quản đã theo thái phi bao nhiêu năm như vậy không biết nhiều cũng biết ít, ông cho người gọi A Phúc vào. A Phúc còn khá trẻ, là một thiếu niên tầm mười chín hai mươi, trên người mặc quần áo thô ráp như thường dân, nhìn không khác lời khai của quản gia kia là mấy. Vừa bước vào A Phúc đã quỳ xuống nhìn về phía Phùng tổng quản một chút, thấy ông gật đầu A Phúc mới lên tiếng:

“Nô tài bái kiến hoàng thượng, bẩm hoàng thượng, trước hôm xảy ra vụ án chính nô tài đã đến tìm Dương vương.”

Dứt lời A Phúc lấy từ trong người ra vài ba miếng ngọc bội, những người có mắt nhìn qua đều biết đây là vật quý báu chỉ có hoàng thất mới được sử dụng, còn Tần Sở và liếc mắt đã nhìn ra ở trên ngọc bội còn có dấu ấn của Dương vương.

“Sở dĩ Dương vương dễ mắc mưu như vậy là vì nô tài cầm ngọc bội tùy thân của ông ấy. Miếng ngọc này bị Lý Ngạn thừa cơ tráo đổi, Dương vương không hề hay biết, cũng nhờ miếng ngọc này mà Lý Ngạn có thể thuận lợi lừa người giả danh vương gia đi làm chuyện xấu.”

Tội danh tham ô quá lớn, nhìn số ngân lượng mà đám người này chiếm đoạt còn nhiều hơn cả ngân khố, chỉ với việc này thôi bị hoàng thượng tru di tam tộc cũng không quá.

Cho dù Tần Thời đối với Dương vương không bạc thì đã sao? Tính mạng và danh dự cả đời vẫn là trên hết, nếu đời này của Dương vương mà ngã xuống, không chỉ đời sau, đời sau nữa đều phải sống trong sự nhục nhã, là tội danh thiên cổ, suốt đời này không thể thi cử làm mệnh quan triều đình.

Vì bất cứ lý do gì đi nữa Dương vương cũng sẽ lựa chọn hy sinh mạng mình.

Sau lại sợ Lý Ngạn biết nhiều chuyện thái phi bèn giết người diệt khẩu, không cẩn thận để gã chạy thoát nên mới để Từ Á Ngôn vô tình tìm được.

Thật ra trên đời này không có chuyện gì là vô tình cả, chẳng qua vừa đúng lúc nghe được Tần Thời nói vương phi của hắn muốn tra án, nên Tần Sở mới giúp sức một chút để y đỡ lo lắng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, những lời của A Phúc đều giải thích rõ ràng nguyên cơ mọi chuyện, có thể kết lại bằng một câu rằng.

Chỉ vì thái phi hận Tần Thời nên muốn hắn thân bại danh liệt, không những thế bất chấp thủ đoạn ra tay ép chết một mạng người.

Tuy trong chuyện này còn nhiều kẽ hở nhưng chung quy lại có thể chứng minh Tần Thời hoàn toàn vô tội, chỉ là có người chướng mắt hắn, muốn hắn không thể ngóc đầu dậy.

Tần Sở gõ nhẹ tay xuống ghế, sau một hồi im lặng mới cất tiếng: “Nếu mọi chuyện đã rõ ràng lập tức thả Tần vương và Tần vương phi...”

Gã còn chưa dứt câu, tể tướng đã vội vàng nói: “Bẩm hoàng thượng, tuy Tần vương vô tội nhưng Tần vương phi hối lộ hạ quan là có thật, thiết nghĩ hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, xin hoàng thượng nên xử tội Tần vương phi!”

Đúng lúc Tần Sở cũng muốn gọi Từ Á Ngôn đến bèn ra lệnh: “Đưa Tần vương và vương phi đến đây, tiện thể...” Gã ngừng lại một lúc, ánh mắt hiện rõ lên ý cười nhưng nhìn kỹ bên trong đôi mắt đào hoa tưởng chừng như vô hại đó ngập tràn sát ý.

“Tiện thể cũng phải nghe lời biện bạch từ phía thái phi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.