Nhờ có Từ Á Ngôn tích cực khuyên nhủ, cuối cùng Tần Thời mới tạm thời buông bỏ cục tức trong lòng xuống, cũng may vì chuyện này mà Từ Á Ngôn đã không còn ngó lơ hắn nữa, coi như trong cái rủi có cái may.
Nghỉ ngơi vài hôm, rốt cuộc Tần Sở cũng lên triều sai người đi dẹp loạn nốt đám tàn dư còn lại ở Lâm Quan. Liên vương ở trong ngục điên cuồng gào thét nói không phục, gã muốn giết Tần Sở để trả thù, ngai vàng mới là của gã... thế nhưng cho dù có gào khản cả cổ cũng không một ai để ý đến, binh lính của gã đã quy hàng, chỉ còn một số ít thuộc hạ trung thành đều đã bị đem ra xử trảm.
Liên vương cũng bị chung hình phạt là chém đầu thị chúng.
Đội quân mà ngày trước Tần Sở dùng để đổ oan cho Tần Thời chính là người của Phó Tùng Bách, cũng nhờ đội quân này của Phó Tùng Bách bao vây không một kẽ hở mới khiến Liên vương không còn đường lui.
Lần này Tần Thời giỏi binh mà không có đất dùng võ, lại bị hoàng huynh bắt đi đóng kịch thật là phí phạm nhân tài. Tần Thời tự cho là thế.
Mọi chuyện gần như đã xử lý xong, Tần Thời tự cho phép bản thân được nghỉ ngơi một thời gian thoải mái.
Dạo gần đây hắn đang tích cực lấy lòng Từ Á Ngôn để y quên đi những chuyện không vui trước kia, hết mua đồ ăn ngon rồi lại dẫn y đi khắp nơi chơi đùa, bận rộn không thể tả.
“Lúc ngươi bị bắt vào nhà lao cha của ta lo lắm.” Đã một thời gian lâu Từ Á Ngôn không quay trở về nhà, nghĩ đến cha y cũng cảm thấy nhớ.
“Vậy thì nhân dịp này chúng ta trở về thăm nhạc phụ một thời gian?” Tần Thời đang tích cực lấy lòng Từ Á Ngôn, thấy y nói vậy bèn đề nghị.
“Nhưng mà ta không muốn về.” Trong lúc Tần Thời bị đổ oan, tuy là đóng kịch nhưng mẹ con đại phu nhân không ít lần bỏ đá xuống giếng, chỉ thiếu điều suýt chút nữa trở mặt, bảo y đang yên lành đi đối phó với những người đó thật là không rảnh một chút nào.
Hơn nữa lần trước Tần Thời về nhà cùng y, hết tỷ tỷ rồi đến tiểu muội đều muốn trèo lên giường của hắn, khi đó hai người còn chưa tâm đầy ý hợp mà Từ Á Ngôn đã cảm thấy không vui vẻ gì, nói gì đến hiện tại, chỉ sợ y không kiềm chế được xé xác họ ra mất.
Tần Thời nói: “Nếu như ngươi cảm thấy không vui có thể cho họ một bài học mà.”
“Không phải là ta không thể làm mà là ta không muốn làm.” Từ Á Ngôn thở dài: “Tuy những người đó không tốt nhưng ít nhiều gì cũng là máu mủ ruột thịt, nếu hiện tại họ đã không làm ra chuyện gì quá đáng nữa việc gì ta phải đuổi cùng giết tận? Huống chi trả thù rồi thì sao? Cha ta còn ở đó, người đau lòng nhất vẫn là ông ấy. Tuy cha thường nói không thích đại ca, nhị ca, không muốn để ta chịu thiệt, thế nhưng nếu xảy ra chuyện thật, cho dù là ai ông ấy cũng sẽ đau lòng mà thôi.”
Tấm lòng cha mẹ, cho dù con có xấu xa đến đâu cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ.
Tần Thời cảm thấy không can tâm: “Nhưng mà lúc nhỏ, tên khốn kiếp đó suýt chút nữa...” Giết chết ngươi.
Ngay cả trước lúc thành thân đại phu nhân cũng từng muốn lấy mạng y một lần.
Từ Á Ngôn bật cười: “Chính vì họ muốn ta chết mà ta không chết, ngược lại còn sống rất rất tốt, không phải sẽ khiến người ta rất khó chịu hay sao? Ta chính là muốn những kẻ đó muốn làm gì ta mà không thể làm, chỉ có thể ở đó nổ mắt ghen tỵ.”
Tần Thời hiểu ý của Từ Á Ngôn, hắn bật cười xoa nhẹ lên tóc y: “Ngươi cảm thấy thoải mái là được.”
Càng ngày hắn càng cảm thấy vương phi của hắn trưởng thành rồi, không những biết nghĩ sâu xa mà càng ngày càng cẩn thận.
Tuy đây là điều trước kia hắn từng mong muốn, nhưng lại có một chút tiếc nuối muốn nhìn thấy một Từ Á Ngôn tùy tiện làm việc tùy ý như ngày trước.
Tần Thời nói: “Nếu ngươi muốn gặp riêng nhạc phụ cũng được, để ta hẹn ông ấy ra ngoài.”
Từ Á Ngôn gật đầu: “Như vậy cũng không tệ.”
Sau khi đã thỏa thuận xong trong đầu Tần Thời lập tức xuất hiện suy nghĩ, người mà Từ Á Ngôn yêu thương hắn cũng nhất định kính trọng, người mà y cảm thấy khó chịu, dĩ nhiên hắn cũng không muốn kẻ đó sống yên.
Từ Á Ngôn không muốn cha của y vì mình mà khó xử nhưng hắn thì khác, tuy không đến mức phải lấy mạng mấy kẻ đó nhưng cho họ một bài học cũng không tệ mà, đúng không?
Nhìn thấy ánh mắt Tần Thời có vài phần kì quái, Từ Á Ngôn hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“À...” Tần Thời giật mình vội cười trừ: “Không có gì. Đi, ta dẫn ngươi đến chỗ này chơi vui lắm.”
Sau khi gặp mặt Từ Nghiêm xong tâm tình Từ Á Ngôn hết sức vui vẻ, còn khoe với Tần Thời rằng năm nay Từ Nghiêm tặng cho y một cặp ngọc phượng hoàng, dù sao cũng sắp đến sinh thần của y rồi.
Tần Thời luôn không để ý đến sinh thần của mình, chính bản thân Từ Á Ngôn cũng không để ý, thế nhưng ở với nhau đã vài năm vậy mà không năm nào hai người được đón một sinh thần một cách đúng nghĩa.
Chính vì vậy năm nay Tần Thời quyết định làm một chút gì đó đặc biệt.
Nhưng hắn chưa từng vì ai mà làm những chuyện này, làm sao biết phải chuẩn bị gì mới khiến y cảm động.
Vương phi của hắn thích nhất là tiền, nhìn thấy tiền là mắt sáng cả lên, tặng y đồ vật quý giá cũng không phải là ý kiến tồi, chọn bừa một vật trong kho của hắn cũng đủ sống tốt nửa đời còn lại, thế nhưng quá khô khan không tình cảm.
Chuyện thứ hai mà Từ Á Ngôn thích chính là ăn uống, nhưng của ngon vật lạ gì y chẳng từng ăn qua, nếu muốn có ý nghĩa trừ khi hắn đích thân xuống bếp. Thế nhưng Tần – đại vương gia tay không chạm nước – Thời còn chưa từng một lần xuống bếp, bảo hắn làm những chuyện này thà rằng bảo hắn trực tiếp đi chết đi còn hơn.
Những chuyện không nằm trong khả năng hắn cũng không cố gắng làm gì cho mất công.
Tần Thời càng nghĩ càng đau đầu quyết định xách mông đi hỏi huynh đệ chí cốt.
Nghiêm Xuân là công tử ăn chơi có tiếng của kinh thành, chắc chắn gã có những chiêu trò rất thú vị. Nghiêm Xuân nghe xong lý do cười khà khà vỗ đùi nói: “Cái này cũng phải hỏi? Ngươi trực tiếp tặng cho vương phi một đêm nhớ mãi không quên là được rồi!”
Cái gì mà nhớ mãi không quên ấy hả? Chính là khiến y trực tiếp không thể xuống giường, biết thế nào là lợi hại!
Tần Thời đen mặt cho Nghiêm xuân một cái đạp, hắn nghèo túng đến mức lấy thân làm lễ vật hay sao? Mặc dù chuyện Nghiêm Xuân nói dĩ nhiên là cũng sẽ có...
Tần Thời ho khan một tiếng, đạp Nghiêm Xuân thêm một cái nữa rồi mới tiếp tục đi kiếm người khác.
Người thứ hai mà hắn tin tưởng chính là hoàng huynh đáng kính, Tần Sở vừa duyệt tấu chương vừa ung dung nói: “Có tặng gì đi nữa quan trọng nhất chính là tấm lòng, chỉ cần là quà đệ tặng Niệm Sinh đều sẽ thích thôi.”
Tần Thời thở dài chán nản nói: “Biết là như thế nhưng mà cũng phải đặc biệt một chút mà.”
Tần Sở nhướn mày lắc đầu không nói gì.
Tần Thời chưa đạt được mục tiêu nào chịu buông tha dễ dàng như vậy, quấn lấy Tần Sở không buông hỏi: “Vậy mỗi lần đến sinh thần của Phó Tùng Bách hoàng huynh tặng cho gã cái gì?”
Tần Sở cười: “Người ta cũng đuổi đến Lâm Quan rồi đệ nghĩ ta sẽ tặng cái gì?”
Tần Thời: “...” Cũng đúng. Hắn quên mất hoàng huynh của hắn thật sự rất nhẫn tâm, nói cho Phó Tùng Bách đến Lâm Quan dẹp loạn là cho đi luôn, cho dù làm như vậy rất lâu sau hai người sẽ không gặp mặt.
Ban đầu Tần Thời lo cho Tần Sở nhưng giờ nghĩ lại hắn thấy Phó Tùng Bách đáng thương hơn, ít ra vương phi nhà hắn giận cũng chỉ không để ý đến hắn, chứ chưa đuổi hắn đi ngàn dặm xa xôi như vậy.
Thấy ở chỗ hoàng huynh cũng không có kết quả Tần Thời lại ôm bộ mặt ủ rũ đi về.
Tần Thời đi khuất rồi Tần Sở mới buông tấu chương trong tay xuống, hai mày khẽ cau lại thì thầm: “Sinh thần của Phó Viễn Hằng ngày bao nhiêu rồi nhỉ...”