Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 111: Chương 111




Đi hỏi khắp mọi nơi nhưng vẫn không có câu trả lời nào hữu ích mà thời gian chỉ còn vài ngày, Tần Thời quyết định không lãng phí thêm tự mình nghĩ cách. Dạo gần đây hắn suốt ngày đi sớm về muộn, Từ Á Ngôn hỏi cũng không nói không rằng làm y cảm thấy hết sức kì lạ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời vừa sáng đã không thấy bóng dáng Tần Thời đâu.

Từ Á Ngôn đi tìm Cẩm Minh hỏi: “Dạo gần đây trong triều có chuyện gì à?”

Liên vương vừa mới bị tiêu diệt, loạn đảng cũng dần dọn dẹp xong, huống chi Tần Thời còn đang trong thời hạn nghỉ ngơi nào có chuyện gì bận rộn. Cẩm Minh thật thà đáp: “Dạ không có.”

“Hay là hoàng thượng giao cho hắn thực hiện nhiệm vụ bí mật mà không cho ngươi biết?” Cũng không thể loại bỏ khả năng này.

Cẩm Minh lập tức xua tay: “Không thể nào, hoàng thượng đã cho vương gia nghỉ ngơi, dù có việc khẩn cấp thế nào đi chăng nữa cũng không bắt vương gia thực hiện nhiệm vụ vào thời gian này đâu.”

Từ Á Ngôn nghi ngờ nhìn Cẩm Minh: “Nhỡ đâu hắn không nói với ngươi?” Cũng như lần trước Tần Thời cũng đâu bàn bạc với ai đâu?

Cẩm Minh cảm thấy hết sức tổn thương bĩu môi rời đi.

Hỏi ai cũng không biết rốt cuộc Tần Thời đang làm chuyện gì, ban đầu Từ Á Ngôn còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng năm ngày, bảy ngày, thậm chí là nửa tháng khiến y không thể nào ngồi yên được nữa.

Không lẽ đây chính là giai đoạn lạnh nhạt trong truyền thuyết? Tần Thời phải chăng chán y rồi, không còn muốn gặp y nữa?

Nhưng hai người thành thân mới là năm thứ ba thôi mà!

Nghĩ ngợi một lúc Từ Á Ngôn cảm thấy cũng đúng thôi, thời đại này nam nhân nào chẳng tam thê tứ thiếp con cháu đầy đàn. Đừng nói chi là Tần Thời ngay cả y cũng cảm thấy khó chịu thay cho hắn, vừa không có con nối dõi, ngày ngày chỉ thân thiết duy nhất với một người hẳn là đã sớm chán rồi, hắn chịu đựng được ba năm cũng đã không tệ.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Từ Á Ngôn vẫn cảm thấy rất đau lòng, hiện tại đã quá nửa đêm mà Tần Thời vẫn chưa trở về, nằm thêm một lúc vẫn không ngủ được, Từ Á Ngôn lăn đi lăn lại trên giường, hàng ngàn suy nghĩ đang không ngừng nhảy nhót trong đầu y.

Bây giờ Tần Thời đang làm gì?

Có khi nào hắn đang ở chỗ nào đấy vui chơi có tú nữ bên cạnh, hai tay mỗi tay ôm một người, rượu chè thoải mái rồi sau đó...

Từ Á Ngôn hốt hoảng ngồi bật dậy cố gắng ném những thứ bẩn thỉu ra khỏi đầu.

Không đâu! Tần Thời nhất định không phải là người như vậy!

Từ Á Ngôn còn đang chìm trong suy nghĩ thì cánh cửa khẽ bị đẩy ra, Tần Thời đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể nào ngờ vừa bước vào đã thấy Từ Á Ngôn vẫn còn thức giấc, hắn hốt hoảng hỏi: “Sao... sao ngươi còn chưa ngủ?”

Nhìn thấy bộ dạng chột dạ này càng làm Từ Á Ngôn cảm thấy không vui, y hỏi: “Ngươi vừa đi đâu về vậy?”

Tần Thời gãi đầu: “À... ta vừa đi làm một chút chuyện quan trọng.” Vừa nói Tần Thời vừa tiến về phía giường ôm Từ Á Ngôn nằm xuống nói: “Muộn quá rồi, vương phi của ta mau ngủ đi.”

Từ Á Ngôn còn muốn gặng hỏi thêm nhưng Tần Thời đã nhắm mắt lại thực sự muốn đi ngủ, y mím môi suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng từ bỏ.

Y phục mà lúc hắn ra khỏi nhà khác với bộ đang mặc hiện tại, trên người không có mùi phấn son hay thứ gì kỳ lạ nhưng cũng không nói lên được điều gì.

Hắn đã muốn giấu thì cũng không có cách nào phát hiện ra.

Từ Á Ngôn ủ rũ cúi đầu xuống, suy nghĩ miên man một hồi lâu rồi cũng ngủ quên đi mất.

Hôm nay y mơ thấy một cơn ác mộng, ở trong mơ y là một cây củ cải trắng.

Củ cải trắng mới lớn vừa trắng nõn vừa mọng nước nhìn rất ngon, người nông dân đi thu hoạch nhìn thấy củ cải đẹp mắt, vậy nên không mang nó làm thức ăn mà đem trồng củ cải trong một cái chậu nhỏ.

Ngày ngày củ cải được người nông dân tưới nước bón phân càng ngày càng trở nên tươi tốt, củ cải hết sức vui mừng nghĩ số phận nó thật may mắn, không giống như những đồng loại khác đều bị bỏ vào trong nồi làm thức ăn cho người ta.

Ban đầu nó còn huênh hoang đắc ý, thế nhưng một thời gian sau lá của nó bắt đầu bị héo dần đi, củ cải cũng không còn tươi tốt như xưa nữa, người nông dân dần không để ý cũng không còn chăm sóc nó như ngày xưa, và rồi chuyện gì đến rồi cũng sẽ đế, củ cải bị héo úa.

Người nông dân nhìn nó cũng chỉ lắc đầu chẹp miệng một tiếng rồi ôm nó ra ngoài đường vứt bỏ, bỗng nhiên gương mặt người nông dân biến thành khuôn mặt của Tần Thời!

Ở trong mơ Từ Á Ngôn gào khóc cầu xin Tần Thời đừng bỏ mình, thế nhưng Tần Thời vẫn lạnh nhạt rời đi.

Củ cải bị ném vào một xó lăn lốc dưới đất, không còn được tưới nước nó bắt đầu chết dần chết mòn, mà ở trong hoàn cảnh đó nó còn phải chứng kiến cảnh người nông dân bắt đầu chọn ra những gốc củ cải khác trông đẹp mắt hơn, đặt ở vị trí trước kia từng là của nó, ngày ngày dịu dàng chăm sóc chúng như chăm sóc nó ngày xưa.

Mà gương mặt của người nông dân giống y đúc Tần Thời làm Từ Á Ngôn hốt hoảng tỉnh dậy từ trong cơn mộng!

Mồ hôi khiến cả người Từ Á Ngôn ướt đẫm, ngoài kia trời còn chưa sáng vậy mà chỗ nằm bên cạnh đã không còn một bóng người.

Chẳng lẽ giấc mơ kia là điềm báo sao?

Y chính là cây củ cải còn Tần Thời là tên nông dân tra nam khốn kiếp, lúc y còn trẻ thì yêu thương, vừa mới xấu xí một cái liền nhẫn tâm vứt bỏ.

Từ Á Ngôn hoảng hốt đưa tay sờ lên mặt: “Chẳng lẽ ta đã già rồi sao?”

Không thể nào y mới có hai mươi thôi mà!

Thế nhưng so với năm mười bảy tuổi gả vào đây quả thật cũng già quá rồi, thảo nào Tần Thời không còn quan tâm y nữa.

Bỗng chốc Từ Á Ngôn như quả bóng xịt hơi không một chút sức lực ũ rũ hẳn xuống.

Quả nhiên là vậy rồi, cũng chỉ có lý do này hắn mới không để ý đến y nữa.

Trong lúc Từ Á Ngôn suy nghĩ xa tít mù khơi thì Tần Thời từ bên ngoài đi vào, hắn lần nữa nhìn thấy Từ Á Ngôn đang ngồi trên giường thì bị dọa cho giật mình lắp bắp hỏi: “Sao... sao ngươi dậy sớm vậy?”

Từ Á Ngôn gắt gỏng: “Ta không được dậy sớm à?!”

“Cũng không phải... nhưng trời còn sớm ngươi ngủ thêm một chút...”

“Ta không thích ngủ đấy, ta muốn dậy đấy, ngươi ép ta ngủ à?”

Tần Thời: “...” Vương phi của hắn làm sao vậy?

Từ Á Ngôn thấy hắn im lặng càng bực mình thêm hỏi: “Ngươi vừa đi đâu về?”

Tần Thời đáp: “Ta đi ngoài một chút thôi mà.”

“Sao không đi trong phòng?”

“Không phải sợ làm ồn ngươi sao?” Tần Thời mỉm cười tiến lại gần, như thói quen muốn ôm Từ Á Ngôn vào trong lòng nhưng lần này không ngờ lại bị lạnh nhạt đẩy ra.

Từ Á Ngôn ném gối vào người hắn quát lên: “Ngươi là tên bạc tình bạc nghĩa đừng có chạm vào người ta!”

Tần Thời há hốc miệng vừa che mặt vừa hỏi: “Ta bạc tình bạc nghĩa hồi nào?”

Giấc mơ ban nãy quá chân thật khiến y vẫn còn xúc động nhìn thấy Tần Thời càng oán giận thêm. “Rõ ràng củ cải thích người nông dân như thế, vậy mà tên khốn kiếp đó chơi xong dám mang củ cải đem bỏ, đúng là tên khốn kiếp!”

Tần Thời: “...” Củ cải cái gì, nông dân cái gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.